Lời nói của hắn thủy chung ở trong đầu cô hồi lâu không đi, cô giống như có hiểu rõ rồi lại không hiểu rõ, nhưng cô duy nhất biết là khuôn mặt hắn ngay lúc đó tươi cười, cố chấp nhưng rất mê người.
Cuối tuần Lăng Thủy Nguyệt từ trước đến giờ có thói quen dậy sớm,cô chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn, còn nghiên cứu thêm vài món đặc sắc mới, để ngày thứ hai có thể cho Thượng Quan Nghiêu thưởng thức một chút.
Ngay cả chính cô cũng không biết bắt đầu từ đâu nào, cuộc sống cô vốn đơn điệu đột nhiên gặp được nhân vật số một.
Có đôi khi cô một mình ngẩn người nghĩ đến hắn, sau đó lại lại ngây ngô cười, giống như đứa bé đơn thuần.
Cô đặc biệt thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn mỗi khi ăn, cho dù đến bây giờ cô đối với thế giới hắn vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì cả,đều duy nhất cô biết hắn là phó hội trưởng hội học sinh, nhưng thường không đến trường học đi học.
Bảo vệ thỉnh thoảng đi theo phía sau bảo vệ hắn, khuôn mặt hắn vốn dễ nhìn sẽ đột nhiên trở nên u ám, thập phần dọa người.
Nhưng mà ở trước mặt cô, đại bộ phận thời gian Thượng Quan Nghiêu đều giống như đứa nhỏ, vừa nhìn thấy món ăn ngon, sẽ lộ ra ánh mắt tham lam của tiểu động vật bình thường, hơn nữa mỗi lần đều chọc cô cười.
Hôm nay cô vừa mới ra cửa, một chiếc xe thể thao lóa mắt từ xa lái tới,Thượng Quan Nghiêu từ xa đã bắt đầu ấn còi,cho đến khi xe tới gần, hắn mới lạnh lung tháo kính râm xuống, lộ ra nụ cười đích thật giống đứa bé,“Thủy Nguyệt, lên xe, anh đưa em tới nơi này.”
“Nhưng mà em muốn đến siêu thị mua đồ ăn.”
“Trở về mua cũng được, anh thật vất vả mới thoát khỏi hai người hay theo bên mình, chờ một chút bị bọn họ phát hiện đã lạc mất, chỉ sợ bọn họ muốn lật thế giới để tìm được anh.”
Hắn vẫn rất chán ghét hai tên kẹo da trâu kia,Thủy Nguyệt cũng đại khái biết thế giới của hắn, xem ra lời đồn nói nhà hắn có bối cảnh hắc đạo là không sai.
Hơn nữa hắn ngoại trừ mỗi ngày giữa trưa đi đến trường ăn cơm, bình thường dường như rất ít có cơ hội nhìn thấy người của hắn, có vài lần cô phát hiện trên người hắn có vết thương, nhưng hắn chưa bao giờ nói, cô cũng biết điều cái gì cũng không hỏi.
Hai người trong lúc đó tình nghĩ dường như thủy chung duy trì một khoảng cách thích hợp, ai cũng sẽ không dễ dàng phá vỡ giới hạn đối phương.
Lăng Thủy Nguyệt không nghĩ tới Thượng Quan Nghiêu lại lái xe rời đi thành phố, đưa cô đến vùng ngoại ô rất thưa thớt người, mà nơi này trồng một lượng lớn thực vật, xa xa còn có phòng nhỏ bằng thủy tinh, diện tích thoạt nhìn cũng không lớn, bất quá vẻ ngoài khéo léo tinh xảo.
“Đây là nơi nào?”
Thượng Quan Nghiêu đậu xe thể thao trước phòng thủy tinh, cô vẫn không rõ cho đến bị hắn kéo xuống xe, đẩy cửa thủy tinh nhỏ ra, cảnh sắc trước mắt làm cho cô nhịn không được chấn động.
“Thật là đẹp nha……” Hai mắt của cô đã không đủ dùng, bởi vì trong phòng thủy tinh trồng nhiều giống thực vật xanh, mỗi một loại đều cực kỳ hiếm thấy, phòng thủy tinh nho nhỏ tuy rằng không lớn lắm, bên trong lại giống như động tiên.
Nhìn lên phía trên, xuyên thấu qua thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, trong phòng thủy tinh không khí cũng không nặng nề, ngược lại còn tản ra hơi thở thản nhiên của cây cỏ.
Thượng Quan Nghiêu đè nén tiếng nói theo từ phía sau cô truyền đến, mang theo từ tính mê người.
Rồi sau đó theo tầm mắt của cô, hắn đưa tay chỉ hướng chính giữa có vài cọng thực vật màu đỏ
Lăng Thủy Nguyệt quay đầu, đối diện con ngươi đen đốt người của hắn, đồng tử lóe ra thần thái sinh động, cánh môi hơi hơi giơ lên, vẽ ra một độ cong đẹp dị thường.
Đáy lòng cô đột nhiên run lên, có một suy nghĩ kì lạ nhảy lên trong lòng.
Hắn lại đột nhiên toét ra một nụ cười thật to, hai tay nhẹ khoát lên trên vai nhỏ bé yếu ớt của cô, cũng đem chóp mũi tiến đến trước mặt cô, xấu xa nhìn cô nháy mắt một cái.
“Thủy Nguyệt,cô cần phải giúp ta giữ bí mật nơi này! Vì vậy phòng thủy tinh là lãnh địa tư nhân của anh , không ai biết nơi này, ngay cả Nhã Nhiên bọn họ cũng không biết……”
Không có lý do gì, hắn chính là muốn chia sẽ tất cả…tất cả niềm vui với cô.
Hắn thích cô muốn cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy thanh thuần yếu ớt một khắc kia bắt đầu, giống như là duyên phận cho hai người gặp nhau.