Trước mắt là một cánh cửa sắt gỉ sét, một tòa giáo đường đã rách nát, chữ viết trên bảng số bên cạnh cánh cửa đã mơ hồ không thấy rõ lắm, nhưng Triệu Khách vẫn có thể nhận ra trên đó viết mấy chữ “viện phúc lợi Bellis”.
“Ầm ầm!!”
Lúc này trên bầu trời vang lên một tiếng sấm nặng nề, một tia sét chiếu sáng bầu trời như ban ngày, khiến mọi thứ trước mắt được chiếu sáng trong tích tắc.
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, bảy bóng người đứng trước cổng chính giáo đường, bóng người rất mơ hồ, đang đứng ở phía đối diện vẫy tay với hắn như đang tạm biệt hắn.
“Là các ngươi!”
Triệu Khách bước tới, hai tay nắm chặt lấy song sắt muốn nhìn thật kỹ, nhưng chỉ thấy bảy bóng người này dần lùi từng bước vào bóng tối, biến mất trong giáo đường rách nát kia.
“Không! Không không không! Đừng quay về, đáng chết! Đừng quay về nữa.”
Không biết vì sao thấy bọn họ đi vào giáo đường, trong lòng Triệu Khách lại thấy lo lắng, tuy hắn rất chán ghét đám người này nhưng không biết vì sao hắn có một dự cảm cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi đám người này quay lại giáo đường, dường như thứ chờ đợi bọn họ là cái chết!
“Rầm rầm rầm!”
Triệu Khách đánh thật mạnh vào cửa sắt, thậm chí muốn trèo qua nhưng lúc này hắn mới phát hiện cánh cửa sắt càng ngày càng cao, dù hắn lắc lư như thế nào cũng không có tác dụng gì.
“Đáng chết!”’
Đấm mạnh một cái lên song sắt, tòa giáo đường rách nát trước mặt dần trở nên mơ hồ, dường như có một loại lực lượng vô hình đang chiếm đoạt giáo đường.
Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay trái nóng lên như có người nào đó đang cầm tay hắn, Triệu Khách chậm rãi cúi đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào, một tiểu nữ hài mặc quần áo đỏ đang kéo cánh tay hắn.
Tiểu nữ hài cúi đầu nên không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Triệu Khách chú ý đến, trên chân nàng đi đôi giày đỏ giống hệt với lúc nãy hắn đã thấy.
“Ca ca! Ta tên Lôi Mẫu.”
Chỉ thấy tiểu nữ hài ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt nở nụ cười ngây thơ, thật sự giống một con búp bê sứ tinh xảo.
“Lôi Mẫu!”
Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, vung tay hất tay nàng ra, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Khách đi xa, tiểu nữ hài nhẹ cắn ngón tay, hơi uất ức nói: “Ừm, xem ra ca ca không thích Lôi Mẫu, là Lôi Mẫu không tốt sao? Chị gái.”
Tiểu nữ hài nói xong đưa tay đẩy mái tóc dài sau gáy mình ra, sau khi đẩy lại để lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo, cả khuôn mặt dữ tợn nhăn nhúm như bị lửa đốt qua.
Đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào giáo đường đã biến mất trước mặt, thè ra đầu lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi khô khốc của mình, cười gằn nói: “Không, hắn sẽ thích ngươi, chắc chắn sẽ!”
“Đinh đinh đinh…”
Vương Na tắt chuông báo thức đã được cài trước, vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Khách nhắm mắt nằm trên ghế, nàng thiết lập bốn cái chuông báo thức lại như hoàn toàn không phát huy tác dụng, Triệu Khách đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Vương Na đưa tay kiểm tra mạch đập của Triệu Khách, cảm nhận dường như nhịp tim của Triệu Khách đang yếu dần, Vương Na nghiến răng, xoay người lấy một loại thuốc trong tủ.
“Đánh cược một lần đi!”
Loại thuốc màu xanh này chưa được phát triển hoàn thiện, Vương Na cũng không chắc chắn có để lại di chứng gì không, chỉ có thể đánh cược một lần, phải đánh thức Triệu Khách từ trong giấc ngủ say rồi tính.
Ngay lúc Vương Na khom lưng, một bàn tay lớn như một cái kìm sắt túm chặt cổ họng nàng, khiến Vương Na không thể thở nổi, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Là ngươi giở trò!”
Triệu Khách đưa tay túm lấy ống tiêm trên tay Vương Na, chĩa thẳng ống tiêm vào huyệt thái dương của Vương Na, ngón tay nhẹ nhàng thả lỏng ra để Vương Na có đủ không khí, có thể mở miệng nói chuyện.
“Khụ khụ khụ…”
Vương Na tham lam hít thở thật sâu, sau đó ho khan dữ dội, có lẽ một trận ho khan này quá khó chịu khiến sắc mặt Vương Na trắng bệnh, đôi mắt sống động đong đầy nước mắt, sau khi nuốt mấy ngụm nước bọt mới giải thích: “Ta đang giúp ngươi, các nàng nói các nàng sắp chết rồi, hy vọng ngươi bảo vệ một tiểu nữ hài.”
Thì ra lúc trước Vương Na bị sự thay đổi đột ngột của Triệu Khách dọa giật mình, nhưng một nhân cách khác không định làm hại nàng, mà rất bình tĩnh trò chuyện với nàng một lúc lâu.
Hai người ngồi cùng nhau vừa nói vừa cười, thậm chí còn khiến Vương Na nghi ngờ, không phải nàng đang trò chuyện với bệnh nhân, mà đang nói chuyện gia đình với một người bạn thân, cảm giác rất nhẹ nhàng vui sướng.
Cuối cùng “nàng” nói cho Vương Na biết bảy người bọn họ sắp phải đi chết rồi, nguyện vọng duy nhất trước khi chết là để Triệu Khách bảo vệ một tầng nhân cách càng sâu hơn, người này là đối tượng mà bọn họ vẫn dốc hết sức bảo vệ, hy vọng sau khi bọn họ chết, có thể để Triệu Khách chấp nhận nàng.
“Cho nên!” Trên mặt Triệu Khách không tỏ vẻ gì, chậm rãi buông cổ họng Vương Na ra.
“Cho nên, ta đã đồng ý, không! Ta cũng rất tò mò vì sao ta lại đồng ý, chỉ biết hình như lúc đó ta cũng không tỉnh táo, chờ đến khi ta tỉnh táo lại đã tiến hành thôi miên sâu với ngươi, ta chỉ có thể dựa trên điều kiện tiên quyết là đảm bảo sự an toàn của ngươi, để ngươi tỉnh táo lại từ thôi miên sâu.”