Tuy nhìn lão gia tử có vẻ hơi ngây ngốc nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sau khi phụ thân ăn xong vẻ mặt cũng hơi thay đổi, không nhịn được trong lòng càng mong chờ món ăn tiếp theo.
Nhưng hình như Triệu Khách không định tiếp tục làm món ăn tiếp theo, mà lấy ra nguyên liệu nấu ăn khác bắt đầu nhanh chóng cắt ra, kể cả nấm núi và măng mua về trước đó đều bị lưỡi dao của Triệu Khách nhanh chóng cắt thành miếng, nhét thẳng vào trong bụng cá, cho đến khi nhét đầy bụng cá mới đóng kín vết cắt.
Bắt đầu dùng từng lớp muối ăn phủ lên toàn bộ con cá, sau khi gõ thấy chắc chắn rồi, trực tiếp bỏ vào lò nướng sau lưng.
Hành động này khiến người trung niên cảm thấy đau lòng, đây là cả một con cá đó, đủ để làm một bữa tiệc toàn cá rồi, nhưng Triệu Khách dứt khoát trực tiếp ném hết vào lò nướng, vậy có phần quá lãng phí.
Hơn nữa, phủ lên một lớp muối dày như vậy, còn có thể ăn con cá này được sao? Đừng để đến khi ăn lại biến thành cá muối?
Tuy trong lòng còn có nghi ngờ nhưng người trung niên cố nhịn xuống không hỏi, không phải không dám, mà là tin tưởng tài nấu nướng của Triệu Khách.
Đến bây giờ hắn ta còn nhớ rõ hương vị được nếm ở đây vào năm ngoài, còn có thể cảm nhận được vị ngon lưu lại nơi đầu lưỡi, chưa chắc đã tìm được một vị đầu bếp khác có tài nghệ giống thế này trong toàn bộ tỉnh H.
“Còn chưa xong à?”
Thấy thời gian đã qua nửa tiếng mà Triệu Khách vẫn chưa có ý lấy ra khỏi lò nướng, người trung niên không nhịn được hơi lo lắng.
“Chờ chút.”
Triệu Khách không để ý đến hắn ta, lấy ra một ấm Hạnh Hoa tửu ngâm trong nồi nước nóng, bình rượu này do Triệu Khách tự ủ, đã niêm phong được khoảng ba đến năm năm, vốn giữ lại cho mình uống.
Nhưng món ăn hôm nay quá đặc biệt, Triệu Khách nghĩ tới nghĩ lui chỉ có vò rượu này mới xứng với món ăn hôm nay, lúc mở vò rượu ra, một mùi thơm nhàn nhạt lập tức tỏa ra khiến người ngửi muốn say, ngay cả lão gia tử ngây ngốc cũng không nhịn được nhìn sang.
“Đinh!”
Lúc này nghe thấy tiếng nhắc nhở của lò nướng, hắn lấy con cá ra khỏi lò nướng, chỉ thấy phần muối ăn trắng như tuyết bên ngoài đã bị nướng đến hơi vàng.
Thấy thế, trái tim người trung niên lập tức treo lên cao.
Chỉ thấy Triệu Khách cầm dao gõ nhẹ vào con cá, đập ra vỏ muối ở bên trên, vỏ muối đã vào trạng thái cố định có thể nhẹ nhàng lấy xuống.
Sau khi gỡ vỏ muối xuống, chỉ thấy toàn bộ con cá Empurau nằm ở bên trong tỏa ra mùi trái cây nồng nàn.
Cắt da cá ra, thớ thịt trắng mịn tinh tế với vân hồng còn có sức hấp dẫn hơn cả những thứ được gọi là thịt bò Kobe.
Đặt thịt cá vào trong đĩa, không cần bất kỳ thứ gia vị nào thêm vào, chỉ dùng chổi nhúng vào trong rượu đã được làm ấm, nhẹ nhàng phết một lớp ở trên thịt, sau đó mùi rượu và mùi trái cây hòa quyện vào nhau, mùi hương này khiến người trung niên không nhịn được nuốt nước bọt.
Sau khi mang đĩa lên, người trung niên đưa thịt cá đến bên môi phụ thân trước, nhẹ nhàng đút cho phụ thân ăn.
Sau khi lão gia tử ăn miếng cá này, trong đôi mắt vốn đục ngầu cũng hiện ra ánh sáng, cảm giác trơn mịn như đậu hũ, mùi trái cây và mùi rượu cũng không che giấu sự tươi ngon của con cá này, ngược lại còn làm nổi bật đến cực hạn.
Chỉ thấy lão ra gia tử run lẩy bẩy nâng hai bàn tay đang rũ xuống lên, tự mình cầm đũa gắp thịt cá trong đĩa vào trong miệng.
Cẩn thận thưởng thức hương vị tươi thuần mềm mại này, có lẽ trong khoảnh khắc đó hương vị này vĩnh viễn in dấu vào trái tim lão nhân.
Người trung niên thấy thế cũng vui mừng, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách, mừng như điên nói: “Ăn, ăn rồi.”
Thấy trong ánh mắt ngu dại của lão gia tử dần hiện ra tia sáng, ánh mắt chuyên tâm của Triệu Khách dần bình tĩnh lại, sự hài lòng của mỗi một vị thực khách là một loại thành tựu dành cho hắn.
Nếu trên thế giới có một loại thuốc có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ, Triệu Khách tin tưởng loại thuốc này tên là món ăn ngon.
Đối với hắn mà nói, phát huy mỗi một món ăn đến cực điểm là thành tựu lớn nhất với hắn.
Lúc này, chỉ thấy lão gia tử cố gắng gắp thịt cá trong đĩa rồi đặt vào trong bát của người trung niên, trong tích tắc đó thời gian như quay ngược lại, người trung niên như thấy lúc mình còn nhỏ ngồi trên bàn ăn với phụ thân, phụ thân đã gắp miếng thịt kia đặt vào trong bát của hắn ta.
“Ăn, ăn, ăn cá.”
Ánh mắt lão gia tử nhìn chằm chằm vào người trung niên, cố hết sức nói.
Nghe được câu nói này, người trung niên đã gần năm mươi tuổi nhìn thịt cá trong bát, vẻ mặt tươi cười, “Phụ thân, con ăn, con ăn.”
Chỉ thấy người trung niên cúi đầu, nghẹn ngào gắp miếng cá vào trong miệng mình, có lẽ hắn ta không thể nếm được vị ngon của con cá, nhưng tình thương của phụ thân vẫn khiến trong lòng hắn ta cảm thấy đây là món cá ngon nhất.
Nhìn đứa con đã hói đầu của mình, trong mắt lão nhân hiện ra vẻ yêu chiều, sau khi nhẹ nhàng đặt đũa xuống thì không nâng lên nữa…