Chương 57: Kiêu ngạo

Bọn họ rất thiếu đồ ăn, trước khi tiến vào không gian khủng bố, thật ra mỗi người đều mang theo đồ ăn trên người, theo lý có chống đỡ hai ba ngày cũng không thành vấn đề.

Nhưng không ngờ thời gian nhiệm vụ lần này, hình như còn dài hơn sự tưởng tượng của bọn họ, điều quan trọng nhất là bọn không có bất kỳ nguồn tiếp tế đồ ăn nào.

Dù là nước hay trái cây, dù là vỏ cây có thể nhét đầy bụng đều không ăn được, đây mới thật sự là điểm khiến bọn họ khó xử.

Sau khi Phi Mã đứng bên cạnh nghe rõ lý do, nhét miếng thịt trên tay vào trong miệng, đứng bên cạnh hung dữ nói: “Đơn giản, ta nghiền nát từng đoạn xương trên người hắn, xem hắn có cho hay không.”

Phi Mã nói xong liền muốn đi đến bên cạnh Triệu Khách nhưng chưa đi được mấy bước, lỗ tai Chòm râu dê đứng bên cạnh khẽ động đậy, cau mày kéo tay Phi Mã, nói: “Đừng ra tay, có người đến.”

“Phanh phanh phanh!”

Lúc đang nói chuyện đã nghe bên ngoài có người gõ cửa, là đám đầu bếp theo Trù Tam Điên rời đi trước đó, chỉ nghe có người gọi: “Phó đầu bếp, ngươi đã làm xong hai món ngọt sau đó chưa? Đã sắp ăn xong mấy món chính trước đó rồi, sao còn chưa đưa hai món điểm tâm ngọt cuối cùng của ngươi lên.”

Ba người Chòm râu dê thấy thế quay sang nhìn Triệu Khách, chỉ thấy Chòm râu dê cầm một khẩu súng lục trên tay, họng súng đen ngòm chĩa vào Triệu Khách, lắc tay ra hiệu Triệu Khách đi qua đối phó.

“Ha!”

Thấy dáng vẻ của ba người, Triệu Khách nhếch môi cười một tiếng, bò dậy từ dưới đất, lấy ra đồ ngọt đã sớm chuẩn bị xong ở trong sách tem, đi tới trước cửa, kéo cây cài cửa một phát.

“Cạch…”

Chỉ thấy có hai đầu bếp dẫn theo gã sai vặt đứng ở ngoài cửa, Triệu Khách cố ý mở cửa thật to để ba người Chòm râu dê lộ ra.

Chòm râu dê thấy thế trong lòng căng thẳng, nhanh chóng giấu đi khẩu súng lục cầm trên tay.

Nhưng lập tức nghĩ cho dù không giấu đi, thật ra cũng không ai biết hắn ta đang cầm cái gì, thế là lại lấy súng ra nhưng không tiện nhắm thẳng vào Triệu Khách nữa, chỉ có thể cầm khẩu súng ở trong tay, họng súng mơ hồ nhắm vào Triệu Khách.

Khuôn mặt thay đổi thất thường theo dõi hắn, nếu Triệu Khách muốn gọi người, bản thân sẽ giết hắn trước tiên.

“Món đồ ngọt này là cho tiểu thư, một phần của phu nhân vẫn đang làm, các ngươi chờ mười phút nữa lại đến.”

Triệu Khách nói xong đưa món ngọt qua, sau khi đầu bếp nhận lấy, liếc mắt thấy ba người Chòm râu dê lập tức ngạc nhiên, nói: “Bọn họ là…”

“Bọn họ tới đưa củi, cùng một nhóm người với ta, đang tán dóc một chút.”

Triệu Khách nói lời này khiến trong lòng ba người Chòm râu dê lạnh lẽo, quay sang nhìn Lý Lão Hán, biết bọn họ không thể chạm vào Triệu Khách nữa.

“Con chó chết bầm này thật xảo quyệt!” Lý Lão Hán nhả ra một vòng khói, ánh mắt sâu xa đánh giá Triệu Khách, khẽ nói bên tai Chòm râu dê.

Vừa nãy Triệu Khách không nói gì quá nhiều, nhưng trên cơ bản đã truyền tất cả tin tức của bọn họ ra ngoài.

Nếu bây giờ Triệu Khách xảy ra vấn đề gì, bọn đó tuyệt đối không thể trốn thoát tình nghi.

Đến lúc đó, tất cả kế hoạch sắp xếp từ trước đều bị Triệu Khách phá hỏng, thật sự không bắt được con hồ ly này ngược lại còn bị đổ một đống cứt.

Triệu Khách vừa nói xong đã đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía ba người Chòm râu dê, bốn người cũng không nói chuyện, chờ đến khi đám người bên ngoài đều rời đi, lúc này Chòm râu dê mới bình tĩnh lại.

“Bây giờ các ngươi còn có mười phút, nếu trong vòng mười phút không thể hiện được thành ý, liền TM xéo cho ta!”

Triệu Khách gác chân lên bàn, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn ba người Chòm râu dê.

Vừa nãy Phi Mã còn tuyên bố muốn bóp nát xương cốt Triệu Khách, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã bị Triệu Khách chỉ vào đầu mắng xéo đi, trong lòng lập tức buồn bực.

“Mả mẹ ngươi…”

“Phi Mã!”

Không đợi Phi Mã có hành động, Chòm râu dê lập tức ngắt lời hắn ta.

Liếc mắt đánh giá Triệu Khách một chút, Chòm râu dê giơ ngón tay cái với Triệu Khách: “Tốt, có can đảm? Nói xem hợp tác thế nào.”

Đến trình độ này rồi, Vương Chung thật sự bị Triệu Khách nắm lấy điểm yếu, huống hồ trong tình huống hiện tại, hắn ta cũng không có thời gian tiếp tục dông dài với Triệu Khách.

“Lấy ra thành ý của các ngươi.” Triệu Khách bĩu môi, lại vứt vấn đề về cho Vương Chung.

“Cái gì mới được coi là thành ý.” Dáng vẻ ngông cuồng của Triệu Khách khiến Vương Chung rất khó chịu, hai tay siết chặt lại hận không thể đấm một cái vào mặt Triệu Khách.

“Còn chín phút!”

Nắm lấy một vốc hạt dưa trên bàn, Triệu Khách vừa cắn một cái đã nhổ ra, vị vừa chua vừa chát, đắng đến không ăn nổi.

“Một con tem đặc thù!”

Triệu Khách nhướn mày, liếc nhìn Lý Lão Hán vừa nói chuyện, lắc đầu: “Các ngươi cũng thấy ta là một người mới vừa vượt qua kỳ thực tập, trên tay không có một con tem đặc thù nào, dù các ngươi cho ta một con, ta cũng không thể sống sót hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.”

“Hai con!” Phi Mã thấy thế nghiến răng, vẻ mặt đau lòng nói.

Nhưng lần này Triệu Khách cũng không ngẩng đầu lên, tính toán thời gian: “Tám phút nữa.”

“Mả mẹ đại gia ngươi!”

Sắc mặt Phi Mã tối sầm lại, lạnh lùng mắng.