Chương 35: Một bát mì

Tuy sợ hãi khen ngợi khả năng dùng dao thần kỳ của Triệu Khách nhưng thấy Triệu Khách lấy ra một cái đại tràng, vẫn không nhịn được toát ra vẻ ghét bỏ.

Những người có thể rảnh rỗi chạy từ nội thành ra ngoại ô, lại tốn một khoản tiền không hề rẻ để ăn một bữa cơm, tất nhiên không phải là người bình thường, đều là kiểu không giàu thì sang.

Bọn họ đã quen ăn những món ngon được nấu ra từ những nguyên liệu nấu ăn hàng đầu, lúc thấy cái đại tràng còn đang chảy nước, phản ứng đầu tiên là đầy mỡ, tanh tưởi, không nên xuất hiện trên bàn ăn.

Có người há mồm muốn hỏi xem có thể đổi món khác hay không, nhưng còn chưa hỏi đã thấy Triệu Khách đưa tay xoa một vòng trên đài tràng, bọc lên một lớp vụn bánh mỳ rồi tiện tay quăng đại tràng vào trong chảo dầu.

“Xèo xèo xèo…”

Một luồng khói xanh phun ra từ chảo dầu, theo đó là một mùi hương trái cây rất thanh đạm, cẩn thận ngửi sẽ thấy trong đó còn kèm theo chút mùi mơ, khiến người ta vô thức chảy nước miếng, rất thèm ăn.

Đợi đến khi lớp vụn bánh mỳ trên đại tràng đã chuyển sang màu vàng óng, Triệu Khách nhanh chóng vớt đại tràng ra, đổi một chảo dầu khác tiếp tục chiên.

Chiên tất cả ba lần, nếu là món ăn khác có lẽ đã bị cháy đen rồi, nhưng cái đại tràng trên tay Triệu Khách càng chiên càng vàng.

Đợi sau khi chiên lần thứ ba, Triệu Khách vớt đại tràng ra, lấy ra một con dao thái mới tinh ở trong tủ, nhẹ nhàng cắt đại tràng ra.

“Phù…”

Mùi rượu thơm xông vào mũi, chỉ thấy bên trong đại tràng không phải dầu trơn béo ngán mà là thịt cá trắng hồng trong suốt, nước canh có màu như đá quý chảy xuống đĩa theo vết cắt lại tản ra mùi rượu nồng.

Lau sạch phần nước đỏ không đều ở mép đĩa, Triệu Khách nhẹ nhàng đặt một cọng bạc hà vào trong đĩa để trang trí, phối hợp với lớp da vàng, cái đại tràng thật to ở trong mâm càng giống một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Nếu không phải tận mắt thấy toàn bộ quá trình Triệu Khách làm ra món ăn này, chỉ sợ bọn họ cũng không tin món ăn này được làm từ đại tràng.

“Rượu vang đỏ đại tràng, mời dùng từ từ.”

Mang đĩa ăn lên, bốn vị thực khách trước mặt đã không quan tâm rốt cuộc món ăn này được chế tác từ nguyên liệu gì, không kịp chờ đợi cho vào trong miệng, “tạch tạch tạch…” đầu tiên là một tiếng giòn tan vang lên theo chuyển động của khoang miệng.

Theo đó là mùi thịt thơm ngon mềm mại trộn lẫn với mùi rượu nồng đậm, nhưng nhai cẩn thận ngoại trừ mùi rượu, mùi thịt, còn có một mùi thơm khác đến từ quả mơ.

Từng tầng cảm giác bộc phát trên vị giác nơi đầu lưỡi, thật sự khiến người ta muốn dừng mà không được.

“Đây là lần đầu tiên ta biết đại tràng heo còn có thể làm như vậy.”

Một tên thực khách không nhịn được sợ hãi than thở, hắn ta đã ăn tất cả nhà hàng Michelin ba sao lại chưa từng được thưởng thức một món ngon như vậy.

“Sai rồi, đây không phải đại tràng heo, là… Ruột gấu.”

Triệu Khách nhẹ nhàng dùng vải ướt lau sạch mỡ đông ở trên lưỡi dao, đồng thời sửa lại chỗ mà đối phương nói sai.

“Thì ra là thế, trước đó còn cảm thấy giá cả nhà này thật sự hơi đắt, bây giờ… Vật vượt giá trị.”

Nghe thấy lời giải thích của Triệu Khách, bốn tên thực khách chợt hiểu ra, nhưng bọn họ lười hỏi thăm lai lịch của ruột gấu.

Đối với bọn họ, bữa tiệc lần này còn vui vẻ hơn bất kỳ bữa tiệc nào từng tham gia trước đó.

Đây không phải một lần tụ hội, càng giống một loại hưởng thụ, hưởng thụ từ thị giác đến vị giác.

Món rượu vang đỏ đại tràng của Triệu Khách bùng nổ với nhiều cấp độ hương vị khác nhau khiến người ta kinh diễm, cũng là một bữa tiệc trên đầu lưỡi, dường như đang tham gia một bữa chúc mừng to lớn khiến tâm trạng của bọn họ đều trở nên vui vẻ.

Theo thường lệ bữa tiệc này kéo dài đến ba giờ sáng, bốn vị thực khách thỏa mãn rời đi, tinh thần mỗi người phấn chấn, hận không thể lập tức về nhà tìm thê tử đại chiến ba trăm hiệp.

Dọn dẹp bàn ăn xong, kiểm tra các nguyên liệu nấu ăn còn thừa, hôm nay đã đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn tươi mới, theo lý chỉ có thể cất giữ ba ngày, nhưng bây giờ có sách tem lại khác.

Chuyển hóa vào trong sách tem, những nguyên liệu nấu ăn này sẽ ở trạng thái hoàn toàn dừng lại, mãi mãi không hư hỏng đổi vị, đây là chức năng mà tủ lạnh không có.

Sau khi dọn dẹp xong, Triệu Khách nằm trên ghế, lấy ra một hộp thuốc lá màu bạc từ trong ngực, rút ra một điếu thuốc lá nhẹ nhàng đặt dưới mũi ngửi.

Lúc này, Triệu Khách nghe được ngoài cửa có tiếng xích lô, cau mày nói thầm: “Là lão Trương đến.”

Nhìn đồng hồ đã là bốn giờ sáng, đúng là vẫn đến vào giờ này.

Lúc đầu đã nói, ở chỗ của Triệu Khách có một người dân trồng rau phụ trách đưa rau, mỗi ngày đều đưa rau đến vào giờ này.

Nhưng mấy ngày trước mưa to, đã nhiều ngày rồi người dân trồng rau thường đưa rau không đến đây, hôm nay trời trong xanh, vẫn đến đúng giờ theo giờ hẹn cũ.

Nhưng trong lòng Triệu Khách đã định kết thúc tất cả đơn đặt hàng với lão Trương này.

Có lẽ vì mưa to nên mấy ngày nay lão Trương không thể đến được, nhưng đối với Triệu Khách thì đây không phải những nhân tố mà hắn cần cân nhắc.