Bóng trắng lóe lên, tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi, lão ni cô sắp nuốt cả nửa người Triệu Khách vào, nhưng vừa hạ miệng xuống lại thấy lão ni cô trừng mắt, cái miệng há to, chỉ thấy một cái nồi sắt to chặn ngang trong miệng, lão ni cô đau đến mức con mắt trợn to.
Cái nồi sắt lớn này là do Triệu Khách vơ vét từ trong nhà Hùng Nhị, bị Triệu Khách cất vào trong sách tem, chuẩn bị sau này cần dùng, không ngờ lại phát huy tác dụng ở chỗ này.
Cái nồi được làm từ kim loại nguyên chất nặng hơn năm mươi cân, nếu không phải có con tem áo gấu khiến sức mạnh của mình tăng lên gấp đôi, e rằng đừng nghĩ đến việc nhấc cái nồi này lên.
Triệu Khách cười lạnh, nhân lúc lão ni cô mất tập trung xoay người một cái lao ra sau lưng lão ni cô, đưa tay một cái, nắm lấy viên bảo thạch màu đỏ rực rỡ ở sau lưng lão ni cô vào trong tay.
Bảo thạch vừa đến tay, cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ trên bảo thạch cứ như một tảng băng, lạnh đến gai cả tay khiến Triệu Khách không nhịn được run rẩy, tâm niệm vừa động: “Chuyển hóa!”
Trong tay lập tức sáng ngời, Triệu Khách phát hiện trong sách tem của mình có thêm một vài sự thay đổi, trong lòng vui vẻ: “Một cái nồi đổi một viên bảo thạch, rất đáng giá.”
Ngay lúc Triệu Khách đang mừng thầm trong lòng, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xé gió, vô thức rụt cổ lại, cảm thấy một cơn gió sắc bén bay qua da đầu mình.
“Ầm” một tiếng, khối đá trước mặt bị đập vỡ nát, nhìn lên lại thấy chiếc nồi sắt kia, khóe miệng Triệu Khách giật giật, nếu không phải mình tránh nhanh có lẽ bây giờ đã bị đập vỡ đầu.
“Xé hắn cho ta!”
Lão ni cô quay lại thấy Hồng La Châu của nhà mình đã biến mất, đôi mắt lập tức đỏ lên, gọi mấy xà nữ còn lại lao về phía Triệu Khách.
Thật ra không cần lão ni cô lên tiếng, những xà nữ này đã lao về phía Triệu Khách, đối với các nàng, viên Hồng La Châu này quý giá như mạng sống vậy, từng người nóng nảy đến đỏ mắt, hận không thể chém Triệu Khách thành muôn mảnh.
Nhưng chẳng kịp chờ các nàng nhào tới, Triệu Khách hơi nhếch môi vẫy tay với lão ni cô, nói ở trong lòng: “Trở về!”
“Ầm!”
Mấy xà nữ nhào tới lại vồ hụt, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách dần mờ đi, cuối cùng biến mất từng chút một ở trong không khí.
“Không!”
Lão ni cô thấy thế biến thành con rắn trắng mở to hai mắt, sau khi lồng ngực chập trùng đôi chút lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể to lớn như vậy ngã mạnh xuống đất.
Trước mắt Triệu Khách lập tức tối sầm lại, chờ đến khi hắn mở mắt ra đã phát hiện mình đang đứng bên ngoài nhà hàng, lại nhìn đồng hồ điện tử treo trong cửa, thời gian vẫn là ngày mà hắn đi vào không gian khủng bố, dường như mình chỉ vừa đứng đây mấy phút đồng hồ.
Lại nhìn kiện hàng trên tay mình, đôi tay vỗ mặt mình hơi đau, thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải mình vừa nằm mơ hay không.
Triệu Khách thở sâu, sải bước đi vào trong nhà hàng, hắn đóng cửa lại đặt kiện hàng lên bàn. Sau khi suy nghĩ, Triệu Khách không đi mở kiện hàng, mà tâm niệm khẽ động gọi ra quyển sách tem của bản thân.
Thứ nhất là xác nhận những việc mình đã trải qua trước đó không phải ảo giác, thứ hai xác nhận xem thứ mình lấy được trong Hương Sơn am là thứ gì.
Một quyển sách tem dày nặng lơ lửng ở trước mặt theo suy nghĩ của Triệu Khách.
Bốn góc được đánh bóng để lộ ra ánh sáng màu đồng, lơ lửng ở dưới ánh đèn cho người ta một cảm giác không diễn tả được.
Thấy sách tem lơ lửng ở trước mắt, đôi mắt Triệu Khách sáng lên, dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thấy hưng phấn.
Mở sách tem ra chỉ thấy bên trên đã dán rất nhiều con tem, nhưng chỉ có hai con tem rất nổi bật trong số những con tem này.
Một tấm là áo gấu hiện ra ánh sáng đen, trên nền màu xanh sẫm là một cái da gấu máu me đầm đìa treo ở chính giữa, máu tươi nhỏ xuống theo da gấu. Nếu nhìn kỹ, thậm chí còn khiến người ta có ảo giác tấm da gấu này hơi nhúc nhích, hình như vẫn còn sống.
Cũng may có con tem này, nếu không phải lấy được con tem này sớm mở ra quyền hạn sách tem, cũng khiến sức mạnh bản thân tăng lên gấp đôi. Triệu Khách không biết mình có thể sống sót trở về từ Hương Sơn am hay không, nhưng có thể chắc chắn sẽ không có thu hoạch lớn như thế này.
Triệu Khách nhìn về phía một con tem khác, trong mắt hàm chứa ánh sáng mong chờ, một món bảo bối có thể làm đám Xà yêu đó kích động như vậy, chắc hắn cũng không kém.
Chỉ thấy đó là một con tem rất quỷ dị, trong tem có một con rắn trắng quay quanh, trong miệng ngậm một hòn đá chính là viên đá quý màu đỏ ngòm kia, nó đang tỏa ra ánh sáng đỏ tà mị. Sau khi Triệu Khách nhìn kỹ hơn mấy lần cũng cảm thấy trong ngực khó chịu buồn nôn, trong lòng lập tức cảnh giác, vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác không nhìn nữa.
Một lúc sau cảm giác khó chịu trong ngực mới biến mất, Triệu Khách nhìn ghi chú bên dưới, hàng lông mày cau chặt.