Chương 22: Thịt gấu (2)

Hoàn cảnh sinh sống không quá kém nhưng hương vị đồ ăn… Triệu Khách thật sự không dám khen ngợi, cộng thêm giá cả đắt đỏ khiến Triệu Khách cảm thấy nghẹn họng, nhìn đống bạc vụn mà mình tìm được ở nhà Hùng Nhị, nếu ăn một ngày ba bữa cơm ở chỗ này, có lẽ còn không chống đỡ được hai ngày.

Cũng may mình không thiếu nguyên liệu, tìm chưởng quỹ bàn bạc việc mình tự nấu một chút, chưởng quỹ cũng vui vẻ đồng ý. Liên tục ở lại mấy ngày, hắn sắp đi dạo cả thành trấn này cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, ngược lại mỗi lần chưởng quỹ thấy Triệu Khách, khuôn mặt cứ như hoa nở, hận không thể giữ Triệu Khách ở lại thêm mấy ngày.

Không còn cách nào, vì mùi hương đồ ăn do Triệu Khách nấu thật sự quá thơm, ở thời đại này không có máy hút mùi, Triệu Khách nấu đồ ăn trong nhà bếp, mùi hương nồng đậm khiến cả con đường phía sau đều ngửi được, ngay cả người đi qua đường cũng thèm nhỏ dãi.

Dù sao Triệu Khách cũng không phải đầu bếp nhà mình, lần nào chưởng quỹ cũng chỉ có thể cầm theo một bình rượu ngon, mặt dày đến lôi kéo làm quen, cứ mấy lần như thế hai người cũng quen thuộc hơn.

“Tiểu huynh đệ, ngươi ở lại chỗ này mấy ngày, nếu cảm thấy chán rồi có thể đến Hương Sơn am ở sườn núi phía bắc chơi đùa, chỗ đó… Hắc hắc.”

Thấy Triệu Khách đi xuống từ trên lầu, chưởng quỹ nhiệt tình chào hỏi, tiến lên trước đưa ra đề nghị với Triệu Khách.

“Hương Sơn am? Chỗ ở của ni cô?” Triệu Khách nghe vậy hơi ngơ ngác, không hiểu trong miếu ni cô thì có gì vui.

Nhưng thấy chưởng quỹ nhếch môi cười một tiếng, lộ ra ánh mắt mấy nam nhân đều hiểu, nói nhỏ như một tên trộm: “Chỗ kia chơi vui hơn nhiều, nếu ngươi không đến đó mới gọi là hối hận.”

“Nữ nhi viện?”

Triệu Khách nhìn vẻ mặt chưởng quỹ cũng hiểu ra, ánh mắt sáng lên, hắn cũng không cảm thấy hứng thú với chốn trăng hoa, chỉ cảm thấy rất mới lạ mà thôi. Dù sao rất hiếm thấy am ni cô ở trong hiện thực, chứ đừng nói đến kiểu mở kỹ viện trong am ni cô thế này.

“Này! Có gì ăn thì mang lên đi, thêm một bầu rượu nữa.”

Trong lúc Triệu Khách nói chuyện với chưởng quỹ, chỉ thấy một đám người đi vào từ bên ngoài, nhìn dáng vẻ đã biết là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ không làm việc đứng đắn, không biết kiếm được chút tiền từ đâu, chạy đến đây ăn cơm.

Lúc đầu Triệu Khách không quan tâm lắm, đang định đứng dậy đi xem Hương Sơn am mà chưởng quỹ nhắc đến, nhưng Triệu Khách chưa đi được hai bước đã đột nhiên dừng chân. Hắn hơi vểnh mũi lên, một mùi hương quen thuộc khiến Triệu Khách nhướn mày, ánh mắt lại đánh giá những tên côn đồ này.

Ánh mắt nhìn lướt qua chỉ thấy chính giữa đám côn đồ có một thanh niên nhìn tuổi tác chắc ngoài ba mươi, vẻ ngoài cũng thanh tú, nhưng nhìn ánh mắt lại lộ ra vẻ tà khí.

Quan trọng nhất là, trên thân người này có một mùi hôi thối rất nhạt, rất giống với mùi hương trên người Hùng Nhị và lão thái.

Triệu Khách bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, chỉ nghe đối phương khẽ lôi kéo mấy tên côn đồ nói nhỏ: “Tin tức của ta tuyệt đối chính xác, gia đình kia ở phía đông ngọn núi, chỉ có hai người một già một trẻ, tổ tiên làm quan nên có rất nhiều tiền, nghe nói giấu rất nhiều bảo bối đáng tiền…”

Mấy tên côn đồ nghe đến đó đôi mắt trợn tròn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng bắt đầu dao động.

“Này…” Có một người mở miệng muốn hỏi thăm cẩn thận, chỉ thấy thanh niên giơ tay ngăn cản ra hiệu xung quanh có nhiều người linh tinh, không tiện nói nhiều.

Thấy thế, mấy tên côn đồ đều đồng ý, vội vàng giục gã sai vặt mang đồ ăn lên.

“Quả nhiên là ngươi!”

Sau khi Triệu Khách nghe thanh niên này nói với mấy người kia, trong lòng đã hiểu rõ thân phận của thanh niên này, cũng như suy đoán của mình vào trước đó, có người cố ý thả ra tin tức khiến người khác lên núi chịu chết.

Cộng thêm mùi hương quen thuộc trên người đối phương, trong lòng Triệu Khách đã có kết luận về thân phận của đối phương, đôi mắt khẽ híp lại, đứng thẳng dậy đi đến nhà bếp phía sau.

“Nhanh lên! Sao lên đồ ăn chậm thế.”

Qua một lúc không thấy đồ ăn đâu, mấy tên côn đồ ngồi trên bàn không nhịn được thúc giục, nhưng bọn họ nhanh chóng ngửi được một hương thơm đặc biệt, không diễn tả được là mùi thịt gì, nhưng hương vị rất đặc biệt. Đừng nói mấy tên côn đồ, ngay cả chưởng quỹ cũng không nhịn được nuốt nước bọt, dịch mũi chân đi đến nhà bếp nhìn.

“Đến rồi!”

Cửa bếp sau vừa mở ra, đã thấy Triệu Khách bưng một chậu thịt nấu nhừ ra đặt ở trước mặt mấy tên côn đồ, chỉ thấy nước canh trong chậu hiện ra màu vàng óng ánh, trong đó có mấy miếng thịt đỏ sáng long lanh, bên trên rắc một nhúm hành lá tô điểm.

Đừng nói mấy tên côn đồ, ngay cả chưởng quỹ đi theo sau cũng chảy nước miếng.

“Thơm.”

Mấy tên côn đồ thấy thế cũng không khách sáo, cầm bát đũa lên bắt đầu há to miệng ăn nhồm nhoàm, miếng thịt vào miệng là tan, ngậm trong miệng mềm như đậu hũ lên men, nhai một cái nước tủy trào ra theo khe hở xương cốt khiến người ta hận không thể nuốt luôn cả xương cốt.

Mấy người ăn đến mức mặt đầy dầu mỡ, thậm chí nước canh cũng bị tranh cướp giành giật, chỉ trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ chậu thịt.

“Tiểu nhị, đây là thịt gì sao lại thơm như vậy? Còn nữa không? Lấy thêm một chậu đi.”