Chương 17: Ta đổi ý

Không quan tâm đến Tề Lượng ngồi bên cạnh thở hổn hển, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Hùng Nhị, hơi cong hai chân lên, cười lạnh nói: “Thế nào, mùi vị thịt mẫu thân ngươi không tệ nhỉ, chỉ là thịt hơi khô, nếu không…”

“Gào!!”

Triệu Khách còn chưa nói hết câu, chỉ thấy đôi mắt Hùng Nhị đỏ lên, há miệng nhào về phía hai người Triệu Khách và Tề Lượng, thân thể cao lớn đen nhánh cho người ta cảm giác áp lực chèn ép, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Sắc mặt Tề Lượng trắng bệch, bắp thịt cả người lập tức cứng đờ, nín thở nhìn thân thế đang dốc hết sức nhào tới ở trước mặt, cảm giác lạnh lẽo như một con rắn độc bò lên theo xương sống hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy da đầu muốn nổ tung.

“Xong đời!” Đây là suy nghĩ sau cùng ở trong đầu Tề Lượng.

“Tránh ra!”

Lúc này, bên tai Tề Lượng vang lên tiếng quát của Triệu Khách, không chờ hắn ta hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Triệu Khách đá một cái vào trên lưng hắn ta, đạp bay Tề Lượng ra ngoài, đồng thời mượn lực nhảy lên, một phát té nhào sang bên cạnh.

“Ầm! A ô…”

Theo từng tiếng hét thảm thiết cùng với tiếng ầm ầm, chỉ thấy sau lưng hai người Triệu Khách xuất hiện một cái hố lớn đường kính khoảng ba mét.

Triệu Khách đứng lên đi đến trước hố lớn nhìn xuống, chỉ thấy trong hố chôn từng thân cây, thân trúc vót nhọn, Hùng Nhị ngã vào trong đó, thân thể lập tức bị đâm thành ong vò vẽ.

Thế nhưng điều khiến Triệu Khách thấy bất ngờ không phải Hùng Nhị, mà là hai người ở dưới hố.

Triệu Khách quay đầu nhìn Tề Lượng bên cạnh, phát hiện Tề Lượng lại ngất xỉu, vừa nãy hình như mình đạp một phát này hơi mạnh, khiến Tề Lượng không kịp phản ứng đập đầu vào cây.

Thấy lồng ngực hắn ta vẫn đang chập trùng vững vàng, Triệu Khách không nhịn được thở phào một hơi, biết ít nhất Tề Lượng còn sống.

“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, mời trở lại không gian hiện thực, đồng thời nhận lấy phần thưởng trong nhiệm vụ lần này.”

“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có thể lựa chọn ở lại không gian khủng bố này mười ngày, có thể quay về hiện thực bất cứ lúc nào.”

Lúc này bên tai Triệu Khách vang lên giọng nói lạnh băng, giọng nói này như có người đang nói chuyện với hắn nhưng Triệu Khách phát hiện nơi giọng nói này phát ra, thật ra không phải bên tai mà ở trong não hải.

Vì xác thực suy nghĩ này, Triệu Khách nhanh chóng che tai mình, quả nhiên giọng nói vẫn tiếp tục.

“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ thực tập, sau khi trở về hiện thực hãy mở kiện hàng ra, thu hoạch được con dấu người đưa thư chính thức và sách sưu tập tem.”

Sau khi một loạt tiếng nhắc nhở kết thúc, ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm hai người ở đáy hố trước mặt, trong hai người một già một trẻ, một người trong số đó là nữ lãnh đạo bị Triệu Khách bất ngờ giết chết.

Chỉ thấy thân thể nàng co ro nằm sấp ở phía dưới góc hố, nàng chưa chết nhưng nhìn dáng vẻ cũng cách cái chết không xa, bởi vì cánh tay trái của nàng bị chém xuống, vết thương chỉ được băng bó đơn giản, cho dù chữa khỏi cũng tàn phế cả đời.

Nữ lãnh đạo ngơ ngác nhìn xác gấu đã bị đâm xuyên đầu ở trước mặt, lúc há hốc mồm muốn kêu gì đó mới nhận ra bản thân không còn đầu lưỡi.

Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đến khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh mép hố, nữ lãnh đạo trợn to mắt, một luồng khí lạnh không nhịn được từ da đầu lan xuống cả người, vô thức rùng mình một cái.

“A a a!”

Sau khi thấy Triệu Khách liên tục phát ra tiếng kêu quái dị, bóng dáng nữ lãnh đạo lại dần biến mất trước mặt Triệu Khách, chờ Triệu Khách phát hiện điểm không thích hợp, bóng dáng nữ lãnh đạo đã hoàn toàn biến mất.

“Là trở về?”

Thấy thế, tinh thần Triệu Khách khẽ dao động, thầm nghĩ: “Đúng vậy, Hùng Nhị chết rồi, nàng cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có thể trở về hiện thực, nhưng… Nàng nhận được nhiệm vụ như thế nào?”

Sau khi bọn họ giết chết mẫu thân Hùng Nhị mới nhận được nhiệm vụ giết Hùng Nhị, lẽ ra nữ lãnh đạo không thể nhận được nhiệm vụ như vậy mới đúng, nhưng nàng có thể trở về hiện thực, hiển nhiên đã nhận được nhiệm vụ tương tự mới có thể trở về.

“Xem ra, không chỉ có một cách nhận nhiệm vụ.”

Trong lòng Triệu Khách bắt đầu suy đoán, nếu thật sự là vậy, chỉ có thể nói vận khí của vị nữ lãnh đạo kia quá tốt, bản thân đã biến thành tàn phế rồi, đến cuối cùng còn có thể sống sót rời đi.

So sánh ra, vị bác sĩ tâm lý Trần Tĩnh kia thảm hơn nhiều, bị Hùng Nhị dùng một tay đập nát đầu, điều này khiến trong lòng Triệu Khách thấy hơi bồi hồi.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm một người khác dưới hố, đó là một người trung niên xem ra đã khoảng 50 tuổi, nhìn quần áo mặc trên người không giống với người hiện thực.

Giống với nữ lãnh đạo, tay trái của người trung niên này cũng bị chém xuống, nhớ kỹ trước khi bọn họ giết đại hán hôn mê kia, trên người có hai cánh tay, lúc ấy mình còn nghi ngờ vì sao lại có một cánh tay nam nhân.

Bây giờ xem ra đã giải thích được, chỉ có điều Triệu Khách nghi ngờ rốt cuộc thân phận của đại hán này là gì, tại sao hắn ta lại bố trí bẫy rập thế này ở đây.