Chương 73: Giấy vàng ở khu phố Tây

“Đao này tên là Hổ Sát, ông Thiên Cẩu truyền lại cho tôi, nên tên đầy đủ của thanh đao là “Thiên Cẩu Hổ Sát!”

“Thiên Cẩu? Cậu quen Trần Nhị à?”

Quả nhiên là phong thủy một nhà ai cũng quen, không ngờ đến thầy Tống cũng biết ông Trần Nhị.

“Ông ấy cũng xem như là một sư phụ của tôi, tuy thời gian cả hai bên nhau ngắn ngủi nhưng là duyên phận định sẵn, nên tôi là đồ đệ của ông ấy!”

“Ôi chao, không ngờ thật đấy, thế mà ông ấy lại truyền thanh Hổ Sát này lại cho cậu, phải rồi, bây giờ ông ấy ở đâu? Đã lâu rồi ta chưa gặp ông ấy.”

Thầy Tống hơi xúc động hỏi tôi.

Nhưng, tôi dần cụp mắt xuống, thở dài: “Ông ấy… đã không còn tại thế nữa, ông ấy gửi gắm thanh đao này cho tôi lúc lâm chung!”

Nghe đến đây, dường như thầy Tống cũng có đôi chút tiếc nuối, thở hắt ra: “Ôi, đến ông ấy cũng không còn nữa ư?”

Sau khi thầy Tống thở dài bèn quay lại nói với tôi: “Được rồi, bây giờ âm khí cũng lui rồi, thật là làm phiền cậu quá, đêm hôm khuya khoắt vậy mà còn phải chạy đến đây cứu lão già này.”

“Không có gì, lần trước thầy Tống cũng giúp tôi mà. Có qua có lại thôi, đây là chuyện tôi nên làm.”

“Nếu đã không có chuyện gì vậy thì chúng ta mau đến nhà Phong Thủy nói với Tống Hạ và Lam Lâm thôi, để họ khỏi phải lo!”

Tôi và thầy Tống bèn đi về hướng nhà Phong Thủy. Lúc này Lam Lâm và Tống Hạ đang nóng ruột chờ ở đấy, khi nhìn thấy tôi đưa thầy Tống đến, cả hai đồng thời thở phào.

“Ông nội, nội dọa chết cháu rồi!”

Tống Hạ tiến lên ôm chầm lấy thầy Tống, còn Lam Lâm cũng gật đầu với tôi: “Tử Phàm, lần này thật sự rất cảm ơn anh.”

“Chuyện nhỏ thôi!”

Lúc này Tống Hạ nhìn thấy thanh đại đao tôi đeo trên lưng, bèn hỏi: “Sao đằng sau lưng anh có một thanh đao thế?”

“Hạ à, thanh đao này tên là Hổ Sát, là thanh đao năm xưa của ông Trần Nhị đấy!”

Nghe đến đây, Lam Lâm tỏ vẻ kích động, hỏi: “Chính là ông Trần Nhị dùng nhục thân giết hổ năm xưa sao?”

“Đúng vậy, chính là ông ấy, năm xưa ta và ông ấy đều xuất thân từ thế gia phong thủy, chỉ là ông ấy lựa chọn lên núi cao tu luyện, còn ta lại chọn lưu lạc nơi trần thế.”

“Tuy tính cách cả hai khác nhau, phương pháp trừ quỷ hàng ma cũng khác nhau, ta chuyên dùng bùa chú, chú thuật và các loại đạo cụ trừ sát, ông ấy thì dùng sát khí là chính, đơn giản thô bạo, thanh đao này chính là đao Hổ Sát ông ấy đã chém giết trăm quỷ!”

Sát khí của thanh đao trên lưng tôi thật sự quá nặng. Hiện giờ khí trường trong nhà Phong Thủy đã thay đổi toàn bộ.

“Chao ôi, trễ rồi, nhà Phong Thủy có quỷ La Sát, Tử Phàm, cậu mau ra ngoài đi, không thì sát khí nặng quá sẽ thu hút quỷ La Sát tấn công đấy!”

Tôi vội vàng lùi lại, dù gì thì quỷ La Sát cũng là tướng lĩnh của trăm quỷ, chút pháp lực cỏn con của bản thân không dây vào nổi đâu!

Sau khi tôi lui ra khỏi nhà Phong Thủy, Tống Hạ dìu thầy Tống về nghỉ ngơi còn Lam Lâm thì phụ trách đưa tôi về.

“Tử Phàm, lần này cảm ơn anh, sau này có thời gian thì tôi đến tìm anh tiếp tục nghiên cứu học thuật phong thủy nhé!” Tống Hạ cười.

Tôi cũng gật đầu, chào từ biệt họ rồi lên xe.

Trên đường về, Lam Lâm nói với tôi: “Tử Phàm, thanh đao đó thật sự là Hổ Sát của thầy Trần Nhị hả?”

“Đúng thế, chính tay ông ấy truyền thụ lại cho tôi, chỉ có điều với sức lực hiện tại của tôi vẫn chưa thế phát huy toàn bộ sát khí của nó, chỉ có thể dùng như vật trấn sát thôi!”

“Tôi nghe nói năm xưa thầy Trần Nhị dùng thanh đao này chém phăng đầu của đủ loại si mị võng lượng* đấy.”

*Si mị là loài quỷ trong núi sâu, võng lượng là loài quỷ trong rừng. Nói chung, lỵ mị võng lượng là các loài quỷ quái do sơn thần, thủy tinh biến hiện hại người.

Si mị võng lượng, đây là những sát sống nguy hiểm có tiếng trong giới phong thủy, nếu thầy phong thủy ở cảnh giới thấp gặp phải đám này thì chắc chắn sẽ táng mạng, cho dù ở cấp bậc đại sư cũng phải chiến đấu dữ dội mấy trăm hiệp với đám này.

Ông Trần Nhị có thể dùng thanh đại đao này nhẹ nhàng chém đầu đám yêu ma quỷ quái kia, nhìn thôi cũng thấy ông ghê gớm đến nhường nào!

Tôi luôn cực kỳ sùng bái ông Trần Nhị, nhưng bất kể bản thân làm thế nào cũng không dùng thanh đao này cho ngon lành được.

Nếu bản thân có thể giống như ông Trần Nhị, múa thanh đại đao này điêu luyện nhuần nhuyễn thì có lẽ khi đó là ngày tôi có thể xuất sư, nhưng, hiện tại với tôi mà nói thì vẫn còn quá sớm.

Sau khi về, tôi vẫn dùng dây bùa chú quấn thanh đại đao lại rồi ngâm nó vào trong nước lạnh, để cho sát khí không hiển hiện rồi rước phải thứ ghê gớm gì đó đến.

Xử lý xong mọi thứ thì đã hơn ba giờ sáng rồi, 14 tháng 7 âm cũng đã kết thúc từ lâu, tôi bất chợt buồn ngủ cực kỳ.

Tôi nằm bò ra luôn trên giường, giày cũng chẳng buồn cởi mà ngất đi luôn.

Một giấc này thẳng đến tận hơn mười giờ sáng hôm sau, nếu không phải ánh mặt Trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mặt tôi thì chắc tôi còn ngủ tiếp.

“Chời mé! Hơn mười giờ rồi!”

Tôi vội vàng bật dậy, cuống quýt vệ sinh cá nhân, tròng cái áo vào người rồi chạy sang tiệm vàng mã.

Ở trong tiệm, một mình chú Tần đang tất bật làm việc, thấy tôi chạy vội chạy vàng đến, chú bực bội hỏi: “Cháu sao thế hả? Hôm qua ngủ không ngon à?”

Nói ngủ không ngon thì chẳng thà nói là không hề ngủ cho rồi.

Tôi thuật lại một lượt chuyện đêm qua cho chú Tần nghe. Chú Tần cho rằng tôi rách việc quá, là một người am hiểu phong thủy học thuật thì không thể cứ lần nào xảy ra chút chuyện thế này cũng đi giúp đỡ, phải xem xét nặng nhẹ.

“Chuyện đêm qua, thật ra hãy để cho Tống Hạ và Lam Lâm tự nghĩ cách, biết đâu còn có hiệu quả tốt hơn ấy chứ.”

Có điều tôi không cho là vậy, cái gọi là giúp được thì giúp, thiệt một chút cũng chẳng sao, kết quả tốt là được rồi.

Chú Tần thấy tôi chịu giúp đỡ nên bảo tôi: “Tử Phàm à, nếu cháu thích những chuyện liên quan đến phong thủy như vậy thì hay là cháu cũng giúp chú Tần một việc nhé?”

Móa, không ngờ chú ấy mở miệng không hề ngại ngùng luôn?

Chỉ là, khi trải qua những chuyện phong thủy thế này thì tôi cũng có thể trưởng thành hơn, vì vậy làm nhiều một chút cũng không thiệt thòi gì.

“Giúp chuyện gì ạ?”

“Tối nay tan làm cháu đi sang khu phố Tây một chuyến, mua một ít giấy vàng về đây!”

“Hả? Không phải chỗ nào cũng có bán giấy vàng sao? Sao phải qua tận khu phố Tây xa xôi thế chú?”

Chú Tần cười: “Thế thì cháu không biết rồi, ở bên khu Tây có một tiệm nhang đèn, giấy vàng ở đó dùng bột trúc ở cánh rừng phía Tây ở ngoại thành phía Đông, hiệu quả hơn giấy vàng bình thường rất nhiều, do vậy chú luôn dùng giấy vàng của tiệm đó.”

Tôi bất đắc dĩ thở dài, tối om thế này còn phải chạy sang khu Tây, rõ ràng đang sai vặt tôi mà!

“Đừng có bày vẻ mặt đần thối đó ra, sau này cháu cũng sẽ dùng đến chỗ giấy vàng đó đấy!”

“Được, nhưng chú nhớ phải thêm tiền chạy vặt vào cho cháu đấy!”

“Nhóc con, chút tiền thế mà cũng tính toán với chú à?”

Tôi cười: “Thời buổi nào rồi, đến quỷ làm việc còn đòi tiền huống gì người?”

Có điều nói thật thì, tôi đến đây cũng được một thời gian rồi. Chú Tần đối xử với tôi cũng càng lúc càng không khách sáo nữa, đương nhiên, chuyện này chứng tỏ tình cảm giữa chúng tôi rất tốt, nhưng dạo gần đây chú Tần thay đổi quá mức rõ ràng.

Rõ ràng đến mức tôi thấy khá lo, dù gì quy tắc âm dương giao thoa, vật cực tất phản, đến lúc đó trở nên nóng nảy hơn thì rất không ổn.

Nhưng đấy cũng chỉ là một mối lo của tôi, trái lại tôi hy vọng chú luôn có thể thoải mái như thế này, bản thân tôi cũng bớt được rất nhiều chuyện phiền toái, dù gì sau này có rất nhiều thứ phải học hỏi từ chú mà.