Chương 27: Người truyền đao

Sau lời của ông Trần Nhị, tôi cũng rất bất lực, chỉ thấy ông dùng sức không ngừng hút âm khí vào người. Cơ thể ông dần dần già yếu, bây giờ nhìn dáng vẻ ông không khác gì người trên trăm tuổi.

“Nhóc con, nghe lời, cầm đao đi đi!”

Tôi muốn kéo ông dậy nhưng lúc này Lý Bội Bội cũng hiện ra cản tôi lại, nói: “Anh Phàm, đi thôi, đây là cách tốt nhất rồi, không là toàn bộ người trong bệnh viện này sẽ gặp họa đấy!”

Trong lòng tôi rất buồn bã, tuy tôi chưa tiếp xúc với ông Trần Nhị được lâu nhưng tựa như vừa gặp đã quen, tôi học được rất nhiều thứ từ ông.

Bây giờ ông giao thanh đại đao này cho tôi, cũng chính là nói truyền lại toàn bộ đạo thuật nhiều năm của mình cho tôi.

Tôi nén nước mắt, đi vào thang máy, nhìn bóng lưng của ông Trần Nhị, lòng buồn đau không nói nên lời.

“Nhóc con, kiếp sau gặp lại nhé!”

Theo thang máy chầm chậm đi lên, tôi ôm thanh đại đao nước mắt như mưa.

“Ding!”

Trở lại bãi đỗ xe ở tầng B2, lúc này tôi phát hiện nút bấm tầng B3 trong thang máy đã biến mất hoàn toàn. Điều này chứng tỏ tầng B3 đã bị đóng cửa vĩnh viễn từ đây.

Ông Trần Nhị đã hy sinh thân mình để cứu mọi người ở bệnh viện này.

Tôi ôm tâm trạng nặng trĩu cùng cực và thanh đại đao quay lại phòng bệnh.

Ông nội và bố Quách đời thấy tôi vác thanh đại đao kia về, nhất thời sắc mặt cũng nặng nề theo.

“Như vậy ư…”

“Xem ra lão Trần cũng đã tính được bản thân không tránh nổi kiếp này, nên mới đến giúp chúng ta rồi chịu chết.”

Tôi ngắm thanh đại đao kia, thở dài: “Ông Trần Nhị là chuyên gia bắt hoạt sát. Thanh đại đao này đã theo ông năm mươi năm, bây giờ giao lại cho cháu, nhưng cháu thật sự có thể giống như ông ấy hay không?”

Tôi rất rõ chẳng qua lúc trước bản thân theo ông nội học nghề Chấp sự Kim Tiền thôi, trên phương diện thu sát thậm chí bố Quách đời còn có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.

“Phàm à, nếu Trần Nhị đã giao thanh đao lại cho cháu cũng chính là nói ông ấy đánh giá cao cháu đấy!”

“Sao ạ?”

Gò má ông nội nở một nụ cười chua chát: “Có lẽ Trần Nhị đã quan sát tinh tượng (sao) và thiên tượng (biến hóa trên trời) từ trước, biết bản thân có kiếp số đó, nếu ông ấy muốn bảo mệnh thì cũng sẽ không đến đây.”

“Nói như vậy là… Ông ấy đến đây để chịu chết sao?”

“Có thể nói là vậy, trước khi chết làm một chuyện thiện cuối cùng, trong chín chín tám mươi mốt, có lẽ ông ấy có thể hóa vũ (chết) về cõi cực lạc.”

Bất kể nói thế nào, ông Trần Nhị chết để cứu người của bệnh viện này, cho nên tấm lòng cảm kích ông bắt buộc phải ghi nhớ.

Sau một thời gian, ban đêm ở bệnh viện không còn thấy âm khí hình thành nữa, đám quỷ quái kia cũng không bị hấp dẫn đến đây.

Chuyện này cũng đi đến hồi kết nhưng tôi vẫn mãi sa sút tinh thần, ngày ngày nhìn thanh đại đao đó, trong lòng khó tránh khỏi lại nhớ đến ông Trần Nhị.

Sau khi ông nội làm xong thủ tục xuất viện, tôi theo bố Quách đời đến chỗ ở của ông Trần Nhị. Ông ấy sắp xếp dọn dẹp gian nhà rất sạch sẽ ngăn ngắp, thậm chí chiếc rương chất đầy những sách về đạo thuật do chính ông ghi chép cũng đem ra để ở một nơi vô cùng bắt mắt.

Ông ấy đã dự đoán được mình khó tránh khỏi kiếp nạn này từ lâu, vì vậy lấy sách ra, để cho chúng tôi dễ dàng tìm thấy.

Xem những cuốn sách ông ấy ghi chép chi chít những con chữ, lòng tôi không khỏi thở dài.

“Phàm à, những năm nay lão Trần chém giết vô số yêu ma quỷ quái, không phải chỉ dựa vào mỗi lòng nhiệt huyết của ông ấy, cũng không phải là thiên phú dị bẩm, mà là lòng dũng cảm và kiến thức rèn luyện được sau này. Nếu ông ấy đã tặng thanh đao cho cháu thì cháu hãy gánh vác trách nhiệm này nhé!”

Tôi gật đầu. Vốn tôi muốn làm nghề này nên đương nhiên cũng hiểu được quy củ trong nghề.

“Bố Quách đời, ông yên tâm, sau này sẽ do cháu kế thừa đạo thuật của ông Trần Nhị!”

“Khà khà, thằng nhóc nhà cháu cầm được thanh đại đao đó đi rồi hẵng nói ha!”

Quả thật, thanh đại đao này của ông Trần Nhị không hề nhẹ, mỗi trọng lượng thôi cũng đã hai ba mươi ký, hai tay cầm lên còn khó chứ đừng nói giống như ông Trần Nhị một tay múa đao.

Muốn kế thừa đạo thuật của ông Trần Nhị, tôi bắt buộc phải nắm bắt được cách sử dụng thanh đại đao này.

Có điều, đây cũng là chuyện về sau, bây giờ ông nội cũng xuất viện về quê rồi, tôi cũng tiếp tục giúp người ta làm pháp sự.

Mọi thứ đều trở về như cũ, nhưng dù gì tôi làm phong thủy để kiếm cơm, khó tránh khỏi có người tìm tôi để giải quyết phiền phức.

Ngày nọ, thím hai Lưu ở đầu thôn vội vội vàng vàng chạy vào gọi lớn: “Già Ngô ơi!”

Ông nội đang hút tẩu thuốc lá, nghe tiếng gọi gấp gáp như vậy bèn hỏi: “Sao thế? Sao mà gọi gấp dữ vậy?”

Thím hai Lưu này nhìn thấy ông nội tôi liền bước lên nói ngay: “Già Ngô ơi, ông mau đi cứu con gái nhà tôi với!”

Tôi tò mò sáp qua, hỏi: “Lưu Mộng làm sao thế ạ?”

Lưu Mộng này là một thiếu nữ ở thôn chúng tôi, ngày xưa thường hay chơi với tôi, giọng nói vô cùng ngọt ngào, cô bé thường hay gọi tôi là anh Tử Phàm.

Có điều hai năm nay cô bé đi học cấp 3 ở trên tỉnh, rất ít khi về nhà. Lần này thím hai Lưu bảo cô bé bị đưa về nhà, mà còn là xe cấp cứu đưa về.

“Ủa? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế thím?” Tôi hỏi.

Dường như thím hai Lưu cũng giải thích rõ ràng trong thời gian ngắn được, tóm lại là xe cấp cứu chở cô bé về. Nhân viên cứu thương ai cũng lắc đầu bảo là hết cứu được rồi, đưa về nhà để lo chuyện hậu sự mà thôi.

Già Ngô hít một hơi thật sâu, cười bảo: “Đơn Chấp sự Kim Tiền vẫn còn nhận được, Phàm nè, lần này cháu làm đi nhé!”

Nhưng thím hai Lưu lại nói: “Không phải tôi đến tìm hai người để làm đám tang, con gái nhà tôi đã chết đâu, tôi muốn nhờ hai người đi cứu con bé!”

“Cứu cháu nó hả?”

Ông nội cười khề khà, duỗi tay ra rồi nói: “Chuyện cứu người là do bác sĩ tiếp nhận chứ, chúng tôi làm tang lễ mà, có biết cứu người đâu!”

“Không phải, con gái tôi trước tiên không bị thương gì nặng, tiếp nữa cũng không phải bệnh nặng nan y gì cả, chỉ là tự dưng nó hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ ai cũng nói là triệu chứng không chữa được nữa, là chuyện y học không giải thích được, nên chỉ đành tìm hai người làm phong thủy thôi!”

Ông nội lắc đầu: “Ôi dào, chúng tôi có quản được nhiều vậy đâu.”

Tôi thấy năm xưa Lưu Mộng từng nô đùa với mình, trong lòng đương nhiên cũng không mong cô ấy có chuyện gì nên hít sâu một hơi rồi nói: “Dẫn cháu đi xem thử đi ạ!”

“Phàm, cháu đi làm gì chứ?” Ông nội hơi phản đối.

“Nội ơi, chỉ qua đó xem thôi mà, cũng có khuyết mất miếng thịt nào đâu.”

Ông nội bất đắc dĩ thở dài, sau đó phất tay: “Vậy cháu đi đi, có điều nhớ kỹ không được gây sự đấy!”

“Dạ!”

Thím hai Lưu thấy không lay chuyển được ông nội, chỉ đành dẫn tôi về nhà.

Đến nhà thím hai Lưu, thình lình tôi cảm nhận được trong nhà có gì đó thay đổi.

“Không phải chứ, thím hai Lưu, sao trong nhà tối hù vậy ạ?”

“Là thế này, sau khi con gái thím được đưa về, trong miệng nó cứ hay lẩm bẩm gì mà, chói mắt quá chói mắt quá, cho nên thím nghĩ có khi nào trong nhà sáng quá hay không nên mới dùng ván gỗ đóng chết che hết cửa sổ lại!”

Tôi trợn mắt, thế này rõ ràng là không cho ánh sáng mặt trời chiếu vào nhà chứ gì nữa?

“Ôi, mau chóng gỡ hết ván gỗ ra đi thím, nếu trong nhà không có chút dương khí nào thì thứ dơ bẩn sẽ sinh sôi rất mau đấy!”

Nghe tôi nói vậy, thím hai Lưu tức tốc gỡ bỏ hết mấy tấm ván gỗ, trong nhà nháy mắt sáng sủa hơn rất nhiều.

Sau đó, tôi bèn đến bên giường nhìn Lưu Mộng đang nằm.

Chỉ thấy trên giường quả thật có một luồng hơi thở lạnh lẽo, dùng tay chạm vào cô thì thậm chí buốt giá thấu xương.