Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường ở nhà.
Ông nội đang nói chuyện với một ông già khác trong phòng. Ông ấy cao cao, gầy gầy. Lúc trước tôi từng thấy ông, ông là một người thợ già mở một tiệm giấy tiền vàng mã trên trấn. Người khác gọi ông là Bố Quách đời.
Bố Quách đời thở dài một hơi: “Ông tuân thủ không phạm ba điều cấm đó cả đời, giờ lại chính ông phá giới. Chuyện này cũng không trách ai được, “Quan Tài Sát” khó giải nhất trong “Bại Thương Lục Sát”, phiền phức lắm đó chứ!”
“Ông Quách đời à, già chỉ có mỗi thằng Phàm là cháu, nó mà có mệnh hệ gì thì làm sao già đây còn mặt mũi gặp con trai con dâu già đây?” Ông nội phà một hơi thuốc lá, mặt mày u uất: “Ông là chuyên gia vụ 'thu sát' này, bất kể ra sao cũng phải nghĩ cách giúp cho già!”
Bố Quách đời bảo: “Cách duy nhất chính là ‘Qua Cửa Âm’, tôi làm em bé cho già rồi đi mời cô hai La đỡ đẻ ở đầu thôn lấy một cái Tử Hà Sa*. Có điều gỡ chuông vẫn phải tìm người buộc chuông, chuyện ‘qua cửa’ phải do già tự làm!”
*Theo y học cổ truyền Trung Quốc Trong y học cổ truyền, nhau thai khô gọi là Tử hà sa, nhau thai vị ngọt mặn, tính ấm, có công dụng bổ khí, dưỡng huyết, ích tinh, thường dùng để chữa các chứng bệnh suy nhược, gầy yếu, đau nhức trong xương, hen suyễn, ho ra máu, ra mồ hôi trộm, di tinh, liệt dương, phụ nữ ...
Cái gọi là “Qua Cửa Âm”, hay còn gọi là “Trẻ con qua cửa Âm”, là một nghi thức “thu sát” dân gian. Nếu trẻ con bị sát khí quấn thân khó hóa giải tiêu trừ được, bất đắc dĩ mới phải dùng cách này, do “người qua cửa” cõng đứa trẻ bị “sát xông”, vượt qua núi đao biển lửa, mời linh hồn thiện lương tiếp nhận sát khí giúp.
Cách này cực kỳ nguy hiểm, nếu linh hồn mời đến không chịu “nhận sát” thì đứa trẻ bị “sát xông” đó rất có khả năng sẽ chết yểu.
“Đương nhiên già sẽ là người qua ải. Nhưng phải tìm thiện linh ‘nhận sát’ này ở đâu đây? Mạng người quan trọng, chuyện này không đùa được đâu!” Ông nội vài ba hơi hút xong điếu thuốc, dụi mạnh đầu thuốc cho tắt trong gạt tàn.
Bố Quách đời ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng như nhớ ra điều gì: “Chắc già quen Lý sốt rét bán cá ở trấn nhỉ? Con gái nhà ông ta té xuống sông Trăng chết đuối hồi tháng trước, để nó ra ‘nhận sát’ đi!”
Tất nhiên ông nội hiểu ý của Bố Quách đời. Con gái nhà họ Lý tên Lý Vân Anh chưa chồng đã chết đuối, chấp niệm chưa tiêu trừ hết khó mà nhập luân hồi, e là sẽ thành ma da dưới sông Trăng, nếu kết thông gia với nhà tôi thì cô ấy cũng xem như có danh phận.
Lúc đó tôi không hiểu lắm cuộc trò chuyện giữa ông nội và Bố Quách đời, nhưng chuyện nhà Lý sốt rét thì ngược lại tôi có nghe các bà các cô lắm chuyện trong thôn nói một chút.
Nhà họ có một cô con gái rượu tên là Lý Bội Bội, tuổi tầm mười sáu mười bảy, rất ngoan ngoãn chăm chỉ. Tháng trước cô xuống sông bắt cá giúp cha mẹ, ngờ đâu lại chết đuối. Một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc ngon lành cứ vậy mà úa tàn.
Chỉ thấy ông nội gật đầu, bảo: “Chuyện đến nước này cũng chỉ đành vậy thôi! Ngày mai già đi qua tìm Lý sốt rét nói chuyện thử!”
Sáng ngày thứ hai, ông nội thay một bộ quần áo sạch sẽ đi lên trấn một chuyến để tìm Lý sốt rét nói chuyện cưới xin. Nhà họ Lý cũng cực kỳ đau lòng việc con gái chết sớm, đương nhiên rất mong con gái được tốt đẹp nên sảng khoái đồng ý chuyện đính hôn.
Lại qua hai ngày nữa, sức khỏe tôi càng lúc càng yếu, không ăn uống gì được. Sẩm tối Bố Quách đời lại đến nhà tôi lần nữa.
Bố Quách đời đem đến một con búp bê hàng mã. Tay nghề làm mô hình hàng mã của ông ấy quả thật tuyệt diệu, vóc dáng mặt mày của người giấy giống tôi như đúc.
Ngoài ra ông còn đem một cái Tử Hà Sa lấy được từ chỗ cô hai La đỡ đẻ, cũng chính là nhau thai của trẻ sơ sinh.
Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ. Ông nội mời Bố Quách đời ở lại giúp đỡ, chuẩn bị hôm nay qua cửa Âm.
Giờ Tý nửa đêm, trong thôn đen kịt tối u tối hù, bầu không khí nặng trình trịch, nhưng nhà tôi lại đèn đuốc sáng choang, trong sân dựng dao thép lên buộc lại thành “núi đao”, dưới đất đốt lửa than trải thành một “biển lửa” dài tầm bốn phẩy ba mét.
Ông nội bế tôi vào sân rồi đặt tôi ngồi trên một cái ghế, dùng mảnh sứ vỡ cứa một đường trên đầu lưỡi, hai lòng bàn tay và lòng bàn chân của tôi rồi nặn ra một chén máu tươi nhỏ dùng thay cho nước mực, sau đó viết sinh thần bát tự của tôi lên trước ngực và sau lưng của em bé người giấy.
Máu tươi còn dư lại thì vẩy lên nhau thai rồi nhét vào bụng của người giấy.
Nhau thai là bằng chứng của trẻ sơ sinh “thoát ly kiếp trước, có được kiếp này”, sở hữu lực tồn tại vô cùng mạnh. Dùng thứ này thay cho kinh mạch và tim của tôi, và cả máu tươi viết sinh thần bát tự lên người của em bé người giấy thì toàn bộ bé hàng mã này sẽ trở thành “thế thân” của tôi.
Ông nội ở trần, đi chân trần, trên đầu buộc một dải dây màu đỏ, cột người giấy lên lưng mình rồi đi đến trước biển lửa than đầy đất, sau đó ông gật đầu với Bố Quách đời đứng bên cạnh ghế.
Tay Bố Quách đời cầm cờ ngũ sắc, bưng một chén rượu lên đưa cho ông nội, cao giọng quát: “U Minh mười tám tầng địa ngục, nghiệp hỏa thiêu rửa tâm oan nghiệt, trẻ con qua cửa hãy qua đi, Quỷ Vương mặt cháy hộ thân Âm!”
Ông nội uống một hớp rượu, giơ cao chén lên rồi vứt thẳng vào đống lửa. Ngay tức khắc ngọn lửa bùng mạnh lên, ông nội sải bước tiến vào ngọn lửa, xông qua phía đối diện!
Tôi tận mắt thấy ông nội từng bước từng bước giẫm qua than lửa đỏ rực đầy đất, thậm chí có thể nghe thấy tiếng “xèo xèo” than lửa thiêu đốt da thịt đôi chân trần của ông!
Nhưng ông nội cắn chặt răng, căn bản không để ý đến nỗi đau mình đang chịu, ngược lại hai tay bảo vệ bé người giấy trên lưng, chỉ sợ đốm lửa bập bùng bắn nhầm lên làm cháy sém thân người giấy.
Có điều ông nội nhanh chóng bước ra khỏi đống lửa than. Bố Quách đời nhìn ông nội da thịt đỏ lựng, đầu mướt mồ hôi, thấp giọng nói: “Già Ngô ơi, kiên trì nổi không?”
Ông nội nhoẻn miệng cười, hai chân miết miết trên mặt đất: “Không sao! Đã làm thì không hối hận, vì cháu của già cho dù phải liều cái miệng này của già thì già cũng phải kiên trì!”
Bố Quách đời gật đầu, phất cờ lệnh trong tay cao giọng quát: “U Minh mười tám tầng địa ngục, núi đao róc xương cắt gân, trẻ con qua ải hãy qua đi, Thiên tôn cứu khổ xin nhân từ!”
Ông nội đi đến trước núi đao được cột bởi những con dao đốn củi, dao thái thịt, nhổ một miếng nước bọt vào lòng bàn tay rồi không chút do dự bắt đầu bò lên.
Ông nội bò lên rất nhanh, sau đó xoay người sang phía còn lại bò xuống. Cái gọi là “lên núi thì dễ xuống mới khó”, tốc độ của ông nội chậm lại để duy trì thăng bằng, dù sao đây cũng không phải chuyện đùa, lỡ như hụt chân bước nhầm thì chính xác là máu văng tung tóe.
Cho dù cẩn thận từng chút như vậy nhưng lòng bàn tay bàn chân của ông nội vẫn bị lưỡi dao sắc lẻm rạch vài đường, màu tươi tí tách nhỏ xuống đất, thấy mà kinh hãi.
Ông nội đáp đất xong thì gỡ bé người giấy trên lưng xuống đặt trên sân trống, sau đó vừa thở hổn hển vừa rút một cái túi vải đỏ trong túi quần ra trải lên lòng bàn tay. Đó vậy mà là một chiếc bông tai bằng bạc nho nhỏ.
“Thiện linh tích thiện đức, quỷ phách có lòng từ. Thiện linh của Lý Bội Bội ở đâu? Mau đến trước cửa nhận sát tiêu trừ tai ương!”
Ông nội nhận lấy cờ lệnh ngũ sắc trong tay Bố Quách đời, vẽ hờ lên bông tai bằng bạc trong lòng bàn tay.
Vẽ rồi lại vẽ bỗng “bụp” một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lá ghê rợn xuất hiện ở đầu cờ lệnh, cháy bùng lên.
Một trận gió âm lạnh lẽo thấu xương quét vào sân, cuốn cát bụi trên mặt đất tung mịt mù, cây cối bốn bề rào rào rung lên.
Một lát sau, gió âm tan hết, cát bụi đáp đất, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở giữa sân.
Tôi lờ mờ nhìn thấy được đây là một cô gái, tuổi tầm mười bảy mười tám, mặc áo khoác hoa văn tròn, dáng vẻ xinh xắn dễ thương, chỉ là mặt mày trắng bệch như giấy, đầu mày cuối mắt vươn chút mệt mỏi vì bệnh tật.