Chương 11: Kẻ Thù Lộ Diện

*Daniel đã tiến gần đến nơi. Anh tìm thấy một dấu tay nhỏ, lạc lõng giữa một thân cây. Anh cảm thấy có lỗi với cô, có thể vì anh mà tất cả chuyện này mới xảy đến với cô...

Anh ta tập trung và nghiêng đầu lắng nghe toàn bộ câu chuyện...

Anh đã hiểu rằng tên bắt cóc chính là hung thủ sát hại toàn bộ gia đình mình. Anh không bỏ lỡ bất kỳ một từ nào trong câu chuyện đó. Cũng không bỏ lỡ hai tiếng bạt tai lên cô gái tội nghiệp.

Chàng ma cà rồng bùng nổ sự phẫn nộ, nhưng vẫn phải cố nén bình tĩnh. Anh phải lập kế hoạch vừa không làm Alicia gặp nguy hiểm, vừa giải quyết nhanh chóng tên khốn đã gây ra thảm cảnh này cho gia đình mình.*

Hắn lại trùm cái túi lên đầu tôi, và lần thứ hai tôi lại mù tịt về những thứ xảy ra quanh mình.

-Mày ngồi yên ở đây, tao sẽ xem người bạn của chúng ta đã tới hay chưa. - Hắn nói.

Tôi nghe tiếng cánh cửa kim loại đóng lại và một sự im lặng tiếp nối. Điều duy nhất tôi nghe thấy là một con ruồi bay vo ve quanh mình. Có vẻ như nó bay xung quanh tôi và chui vào trong cái túi qua một lỗ hổng.

-Cút đi ! Con ruồi bẩn thỉu! - Tôi kêu lên trước khi kịp hiểu...

Tôi ngưng cử động.

-Daniel đấy ư? - Tôi thì thào.

-Tôi đã bị phát hiện. - Anh ta trả lời.

Anh ta hoá thân thành một con vật mất vệ sinh như vậy để có thể vào đây, có nên gọi là... thông minh không?

-Làm sao chúng ta ra khỏi đây? - Tôi thấp giọng hỏi.

-Tôi vẫn chưa biết... hắn quay lại, hãy cứ làm như tôi chưa tới nhé.

Tôi im lặng và ngồi bất động trên ghế. Tên khốn đó quay lại và hướng bước chân về phía tôi.

-Tội cho mày, hắn ta vẫn chưa đến

Tội nghiệp, mày hoàn toàn bị điên rồi.

-Sao mày không nói gì, cưng?

Mày muốn tao nói gì? Tao rất buồn... ồ không...

-Trả lời tao ! - Hắn hét lên điên dại.

Tôi lắc đầu.

-Ông biết là tôi đang khó thở trong này. - Đến lượt tôi cự cãi

Hắn ta kéo cái túi một cách thô bạo. Tôi hướng mắt lên nhìn hắn.

-Ông sợ bị nhìn thấy mặt sao? - Tôi nói khô khốc.

-Câm đi.

Tôi kết thúc bằng một nụ cười.

-Ông muốn tôi nói nên tôi nói đây.

Trước khi hắn kịp trả lời, cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng la hét ở bên ngoài.

-Lại cái quái gì nữa đây? - Hắn ta gào lên.

-Có thể là bạn tôi? - Tôi nói mỉa mai.

Hắn ném cho tôi một cái nhìn tức giận trước khi rời đi. Sau đó, tôi có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên ngoài cửa sổ, Daniel đang làm rất tốt.

Tôi thấy gã quay lại và nhanh chóng khoá trái cửa. Tôi nhận ra có thể Daniel đã hoá thành sói, và gọi những con sói khác đến. Nhiều tiếng hú và tiếng la hét khác được nghe thấy.

Gã thấy nụ cười trên khuôn mặt tôi nên rút ra một khẩu súng chĩa vào tôi.

-Daniel, nếu mày không tới đây trong vòng ba mươi giây nữa, tao sẽ tặng nó một viên đạn vào đầu. - Hắn nói đầy tức giận.

Tôi làm sao để giấu khuôn mặt kích động của mình khỏi một thứ vũ khí ? Có phải ngày nào chúng ta cũng bị chĩa súng vào mặt đâu.

Hắn bắt đầu đếm, mất kiên nhẫn.

Sau khoảng hai mươi giây, một vật gì đó lớn lao thẳng vào người đàn ông với tốc độ ánh sáng. Gã còn không thể quay lại để nhìn xem là thứ gì. Thứ đó, hay chính là daniel, có vẻ mất kiểm soát, giận dữ tấn công gã đàn ông.

Tôi cố gắng tìm cách cởi trói, nhưng rất khó khăn. Tôi nhận ra chân mình không bị trói lại với nhau, nhưng chúng bị trói chặt vào ghế. Tôi bèn cố di chuyển khi vẫn dính chặt vào ghế. Cố gắng kiếm thứ gì đó như một cái kìm để bẻ xích trói. Nhưng không hề có.

Tôi tìm kiếm mọi thứ có thể, chợt thấy một chai xà phòng bám bụi ở giữa đống đổ nát. Ngay lập tức tôi có một ý tưởng. Tôi quay lưng lại để tay tôi với được cái chai. Cố gắng đổ xà phòng vào tay khiến da trơn tuột. Dù rất khó khăn nhưng cuối cùng tay tôi cũng được tự do.

Tôi thấy gã đàn ông cố gắng lấy khẩu súng cách hắn không xa. Tôi nhẹ nhàng tiến lại cần để cướp nó, nhưng hắn kịp vồ lấy cổ chân và làm tôi ngã xuống.

Daniel nhận ra nguy hiểm, anh ngay lập tức đứng dậy nhưng gã đẩy anh ngã xuống sàn. Hắn chĩa khẩu súng lên đầu tôi và đe doạ.

-Nếu mày không làm như tao nói, tao sẽ thổi bay đầu của nó, hiểu chứ? - Hắn nói.

-Mày muốn gì? - Daniel hét.

-Mày phải chết!

Tôi phải làm gì đó, tôi không muốn thấy Daniel cũng chết.

-Không! Anh ta chẳng phải một mối đe doạ! - Tôi hét lớn.

Hắn ta lườm tôi.

-Vậy ư ? Vậy tại sao hắn lại tàn sát người của ta.

-Bọn chúng quá tàn độc, tao không còn cách nào khác ! - Daniel thêm vào.

-Có thể, nhưng tao không muốn thử vận may với mày, tên ma cà rồng bẩn thỉu!

-Dừng lại! Tôi van ông. - Tôi lạy hắn - Daniel là một người tốt.

-Mày, câm đi!...

Hắn ta yên lặng một lúc rồi nhìn Daniel.

-Ồ, mà đợi đã. Thay vì giết mày Daniel, mày có thể đưa tao con bé này, tao sẽ vui vẻ với nó. - Hắn vừa nói vừa vuốt tóc tôi. - Và tao sẽ để mày yên...

Tôi cố gắng vùng vẫy khỏi hắn, nhưng hắn đã tống một cú vào sườn tôi.

-Đừng có mơ. - Daniel càu nhàu - Thả cô ấy ra, John.

-Giờ mày thừa nhận rồi à? - John nói - Thật ngu xuẩn khi để người khác phát hiện ra điểm yếu của mày.

Khoảng khắc mà tôi không ngờ nhất, John hạ súng xuống và bắn vào đùi tôi.

Khi viên đạn được bắn ra, người phụ nữ không bật ra bất kỳ một tiếng nào khỏi miệng. Cô hoàn toàn im lặng, tay giữ lấy chỗ đạn bắn để máu không chảy ra quá nhiều. Khuôn mặt cô bị xâm chiếm hoàn toàn bởi nỗi đau. Chàng mà ca rồng run lên vì tức giận.