Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ

- Xin chào, tên tôi là Alicia và tôi đang tìm việc làm...

Tôi còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã đóng sầm trước mặt. Đã ba tuần lễ kể từ khi tôi cố gắng tìm một công việc. Ba tôi đang bệnh rất nặng, viện phí rất đắt và tôi cần tiền để chi trả. Ba là người thân duy nhất còn lại của tôi. Từ khi còn nhỏ, mẹ tôi bị cảm nặng và qua đời, tôi không muốn điều tương tự xảy đến với ba. Thật không may, tiền thuốc của ba sự rất nhiều.

Tôi để lại số điện thoại của mình ở nhiều nơi. Nếu may mắn, một ai đó có thể cần người dọn nhà hoặc trông trẻ, nhưng vẫn chưa có hồi âm.

Cuối ngày, tôi trở về nhà gặp ba. Tình trạng của ông vẫn không có tiến triển, nhưng ít nhất nó chưa chuyển biến tệ hơn. Tôi làm cho ba một bát súp rau cải, đó là những gì có thể với tình hình tài chính khó khăn như thế này.

-Ba, cố gắng dùng bát súp này, đây là những gì chúng ta còn...

Dù vậy, ba tôi chỉ cười.

-Cảm ơn con gái yêu, tìm việc thế nào rồi?

Tôi lắc đầu.

-Chưa có ạ...

Sau bữa ăn, tôi trở về phòng mình. Giá mà ai đó nhận tôi làm việc, bất cứ việc gì. Tất cả những gì tôi muốn là giúp ba tôi hết bệnh, chỉ vậy thôi. Tôi buông mình xuống giường và ôm lấy chiếc gối. Tại sao chuyện này lại xảy ra với gia đình tôi, tôi cần phải làm gì đây? Mọi chuyện thật bế tắc.

Ngày hôm sau, như thường lệ, tôi cầu cho mình tìm được một công việc nào đó. Tôi không được từ bỏ cho dù mọi chuyện sẽ vẫn tiếp diễn như mọi ngày. Tôi hôn ba rồi rời khỏi nhà. Bầu trời thật đẹp, những tia nắng như vuốt nhẹ lên má. Cơn gió mát xuyên qua kẽ tóc và những bước chân của tôi.

Bất chợt dừng lại, tôi nhìn xung quanh mình. Đột nhiên tôi cảm thấy một áp lực, như bị ai đó theo dõi. Tôi nhún vai thở dài, chắc mình tưởng tượng thôi. Sao lại phải mất công tiếp tục tìm kiếm khi tôi đã đi nhiều vòng ở khu phố này rồi?

Tôi quyết định quay về và dành cả ngày bên ba. Ông ấy không bao giờ thích ở một mình quá lâu.

Buổi tối đến, sau bữa tối đạm bạc, tôi lặng lẽ về phòng một mình.

Có thứ gì đó khiến tôi chú ý hướng từ cửa sổ, một mẩu giấy. Lạ thật, tôi nhớ nó không ở đó từ lúc rời đi, tôi với lấy và mở ra thật cẩn thận. Một địa chỉ ở trong đó, và trong trí nhớ của tôi, một toà lâu đài hiện ra...

Chẳng phải nó bị bỏ hoang từ lâu rồi sao?

Tóm lại thì, mình nên thử xem, cũng chẳng mất gì cả. Có thể có công việc dành cho tôi ở đó. Tôi lấy chiếc xe đạp cũ kỹ và hướng đến địa chỉ ghi trên giấy. Tôi cũng chưa kịp hiểu tại sao mẩu giấy này lại xuất hiện trong phòng mình chứ không ở đâu khác...

Sau khoảng ba mươi phút đạp xe trên đường, trước mặt tôi là một toà lâu đài cổ bên bờ biển, không có bất kỳ một ngôi nhà nào xung quanh. Theo địa chỉ, đây rất có thể là toà lâu đài. Sau khi dựng xe, tôi bước tới trước cửa. Những cành cây xác xơ khiến tôi khẽ rùng mình. Nơi này như bị bỏ hoang.

Dừng bước trước cánh cửa lớn, tôi gõ nhiều lần, không ai trả lời.

Tôi thở dài. Tôi không muốn mất công đến đây rồi chỉ để đi về, biết đâu có công việc tại đây. Tôi túm lấy tay nắm và xoay nhẹ, cửa không khoá. Bước vào trong, tôi nhận ra nơi này được chăm sóc khá cẩn thận, vậy là có ai đó sống ở đây. Tôi thấy một chiếc bàn ở giữa sảnh, trên đó có một chai nước và một mẩu giấy. Có vẻ như cùng loại với mẩu giấy trên tay tôi. Tôi lấy nó và đọc : thuốc này có thể giúp hồi phục sức khỏe cho ba cô...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi còn chưa kịp đọc hết mẩu giấy. Chợt có cảm giác kỳ lạ rằng ai đó đang đứng sau mình, tôi quay lại để biết chắc chắn,...

Trước mặt tôi là một người đàn ông khoảng 30 tuổi.

-Cô tự ý vào đây à ? Điều đó khá bất lịch sự... - Anh ta nói, giọng khá nhỏ.

-Tôi xin lỗi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta và đưa mẩu giấy.

-Có phải anh gửi cho tôi mẩu giấy này ? - Tôi hỏi

Anh ta gật đầu.

Người đàn ông này có ánh mắt thật bí ẩn. Anh ta khá cao lớn và lực lưỡng. Mái tóc rối phủ lên bờ vai. Chúng ta sẽ nghĩ rằng anh ta mới chỉ vừa ngủ dậy nếu nhìn vào mái tóc và khuôn mặt. Đó là lúc tôi nhận ra anh ta có một làn da khá nhợt nhạt.

-Anh bị ốm à ? - Tôi hỏi

Anh ta khẽ nhăn mày.

-Không, vì sao cô nghĩ vậy?

Sự hiện diện của anh ta khiến tôi cảm thấy mình bé nhỏ, có gì đó - như một sự tự tin hoàn hảo.

-Trông anh hơi xanh xao...

Anh ta mỉm cười.

-Tôi không hay ra ngoài. Tôi thích ở trong những bức tường, yên tĩnh và sạch sẽ. Không bị ai quấy rầy...

Tôi hơi gật đầu rồi đưa ra câu hỏi cuối cùng.

-Tôi theo địa chỉ đến đây, có thể anh có công việc gì cho tôi ?...

Anh ta có vẻ đồng ý.

-Cô thấy căn nhà không ? - Anh ta nói - Cô phải dọn dẹp nó, tất nhiên là nếu cô đồng ý. Cô sẽ phải ở lại đây.

Ở lại đây... điều đó có nghĩa là tôi sẽ ít gặp ba hơn ư? Ai sẽ chăm sóc ông ấy đây?...

-Điều này khiến tôi thấy vướng mắc... đó là... tôi không thể ở cạnh ba nếu tôi ở lại đây. Có nghĩa là tôi không thể chăm sóc ông ấy.

Anh ta nhún vai với vẻ thất vọng.

-Đó là lựa chọn của cô, hoặc cô làm việc ở đây kiếm tiền phụ ba cô, hoặc cô tiếp tục công việc tìm kiếm của mình mà chẳng được việc gì hết.

Nếu đồng ý, tôi sẽ giúp được gia đình rất nhiều, mà có khi còn chữa được bệnh của ba. Nhưng ngược lại, tôi sẽ ít gặp ông và điều đó thực sự rất khó khăn...

-Nếu tôi đồng ý, tôi sẽ được về nhà những lúc nào? - Tôi hỏi anh ta.

-Sáng chủ nhật.

Tôi bị sốc thực sự.