Chương 8: Chương 8

Trong trí nhớ của Thượng Quan Nhu, Uông Chỉ Lan vẫn luôn là một người nhu nhược và hướng nội.

cô còn nhớ rõ lần đầu tiên Thượng Quan Nhu bước vào nhà Nhiêu Triết, lúc đó Uông Chỉ Lan mặc một bộ váy dài trắng, thắt hai bím tóc nhỏ, tựa như một tiên nữ rơi xuống phàm trần, dịu ngoan kính cẩn xuất hiện trước mặt cô.

Khi đó cô bé cung kính gọi cô một tiếng ‘chị’, còn chủ động lấy lòng pha trà cho cô, là một em gái nhỏ khiến người ta thương mến.

Nhưng bây giờ, cô gái luôn nói năng nhẹ nhàng trong trí nhớ lại giống như một người đàn bà ghen tuông bị mất chồng, hung ác chặn cô lại trước cửa phòng bếp.

“thật không ngờ cô lại có bản lĩnh này, thừa dịp Thượng Quan Nhu qua đời, tôi bị Nhiêu Triết đưa ra nước ngoài mà đem hết vốn liếng quyến rũ Nhiêu Triết. Tôi trước kia quá coi thường cô, là do cô ngụy trang quá tốt sao?” Uông Chỉ Lan giận dữ nói.

Nếu người Nhiêu Triết coi trọng là đại gia khuê tú, thiên kim nhà giàu như Thượng Quan Nhu thì cô cảm thấy cô dù thua nhưng vẫn là thua có tôn nghiêm.

Nhưng Kỷ Hinh Mi này là thân phận gì? Cũng chỉ là một nữ giúp việc trong phòng bếp, cũng chẳng hơn gì cô là một cô nhi được nhặt về cả.

Ít nhất cô còn có hào quang con gái nuôi của nhà họ Nhiêu mà đi lại trong xã hội thượng lưu, Kỷ Hinh Mi thì tính là gì? Từ đầu đến chân đều hèn mọn khiến người khác khinh thường.

Cầm ly sữa nóng vừa được pha, Thượng Quan Nhu thật bất đắc dĩ bị chặn lại phòng bếp.

Lúc này là ba giờ rưỡi chiều, Nhiêu Triết vẫn đang ở công ty, uống sữa xong cô sẽ chuẩn bị đi học. Nhưng bị Uông Chỉ Lan chặn lại thế này cô căn bản không ra được.

không ngờ vị đại tiểu thư được nhận nuôi này, nhìn qua điềm đạm nho nhã, nhu nhược động lòng người, mà tính khí còn xấu hơn cô nghĩ.

cô biết rõ cô ta không cam lòng, cũng biết Nhiêu Triết rất quá đáng với cô ta, nhưng cùng là phụ nữ, sao lại làm khó nhau?

“Uông tiểu thư, quan hệ giữa cô và Nhiêu Triết, Nhiêu Triết đã giải thích rõ với tôi rồi. Anh ấy vẫn luôn đối xử với cô như em gái, nên tôi cũng sẽ xem cô như em gái mình.”

“Lúc trước anh ấy làm chuyện tổn thương cô, bây giờ tôi thay anh ấy xin lỗi cô một tiếng. Chỉ mong cô có thể hiểu rõ, bất kể tôi cùng anh ấy bắt đầu thế nào đều không liên quan đến cô. Hi vọng tôi bây giờ tôn trọng cô, cô cũng có thể tôn trọng tôi như vậy.”

cô muốn rời đi nhưng Uông Chỉ Lan vẫn cường ngạnh ngăn lại.

“cô có tư cách gì xem tôi là em gái? cô nghĩ cô là gì hả?”

cô đang cầm sữa nóng mà bị ép phải giằng co với cô ta, Thượng Quan Nhu không nóng không lạnh trả lời: “Tôi không là gì cả, tôi chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, nếu cô không cần sự thân thiện của tôi, tôi sẽ lập tức thu hồi.”

Uông Chỉ Lan bị ngữ điệu bình tĩnh của cô làm tức đến sắc mặt trắng bệch, “Bất luận là hiện tại Nhiêu Triết yêu thương cô bao nhiêu, nhưng trong lòng anh ta người quan trọng nhất vĩnh viễn là Thượng Quan Nhu. nói dễ nghe một chút, cô bây giờ là ký thác tinh thần của anh ta, cô chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi cô hiểu không!”

Thượng Quan Nhu nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: “Rất cảm tạ khuyến cáo của Uông tiểu thư, tôi sẽ khắc ghi lời cô trong tâm khảm, bây giờ cô có thể để tôi đi được chưa?”

Uông Chỉ Lan không ngờ cô ta lại trấn định như thế, không cam lòng nắm chặt hai tay, nhìn cái ly trong tay cô.

“Tôi nghe nói cô thiếu Nhiêu Triết rất nhiều tiền nên mới bị bắt đến làm nữ giúp việc pha cà phê cho anh ấy. Bây giờ bổn tiểu thư muốn uống sữa, cô lập tức đi pha cho tôi.”

“cô đây là đang ra lệnh cho tôi sao?”

“Tôi là tiểu thư của nhà họ Nhiêu, tôi không thể ra lệnh cho cô sao?”

Thượng Quan Nhu bật cười, “Ngay cả Nhiêu Triết cũng không dám giở tính khí thiếu gia với tôi, cô cho rằng tôi sẽ sợ tiểu thư cô sao?” cô đột nhiên cảm thấy Uông Chỉ Lan này thật đúng không phải ngây thơ bình thường.

“Nếu cô chịu lấy giọng điệu bạn bè nhờ tôi giúp, lúc tôi tâm tình tốt có lẽ sẽ phục vụ cô một chút, nhưng nếu cô muốn xem mình như nữ vương mà đối xử với mọi người thì thật xin lỗi, thứ cho bổn tiểu thư không phụng bồi.”

không khách khí bỏ lại những lời này, cô đẩy Uông Chỉ Lan ra bước ra khỏi phòng bếp.

Uông Chỉ Lan tức đến sắc mặt trắng bệch, đuổi theo ra ngoài nhưng cô ta đã đi xa.

“A, Uông tiểu thư cô về nước rồi sao?”

Mạc Hàn Vũ ôm một chồng văn kiện lớn từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy người không ngờ tới được kia, không khỏi ân cần hỏi thăm.

Anh chịu mệt nhọc phụng mệnh ông chủ về nhà họ Nhiêu lấy đồ, không nghĩ tới vừa lên lầu một chút đã thấy Uông Chỉ Lan hơn nửa năm không gặp.

“Tiểu Mạc…”

Uông Chỉ Lan lập tức thu lại nét mặt giận dữ, trước mặt Nhiêu Triết cùng người bên cạnh anh cô đều duy trì hình tượng công chúa nhu nhược.

“cô sao vậy? Sắc mặt thật khó coi. Bị người khác bắt nạt à?”

Uông Chỉ Lan đáng thương gật đầu: “Vừa rồi tôi khát nước, lúc vào phòng bếp vừa lúc gặp nữ giúp việc họ Kỷ kia, tôi bảo cô ấy pha cho tôi ly sữa, nhưng không ngờ cô ấy lại…” Nghĩ đến sắc mặt của Thượng Quan Nhu vừa rồi, cô giận đến nghiến răng, “cô ấy không ngờ lại nói tôi không xứng để cô ấy phục vụ.”

Mạc Hàn Vũ nghe mà xem thường trong lòng. Mặc dù lúc bình thường anh đều làm bộ dạng hi hi ha ha nhưng anh cũng là người có tâm tư thông minh, hiểu được suy tính của người khác. Nếu không Nhiêu Triết cũng sẽ không xem trọng anh nhiều năm như vậy.

Đối với lời nói của Uông Chỉ Lan, cho tới bây giờ anh đều là nghe vào tai trái ra tai phải, còn có thể trừ chiết khấu ra. Đừng nói thời gian này anh làm chung với Kỷ Hinh Mi khiến anh thấy việc này có kỳ quái, mà quan hệ giữa ông chủ với cô ấy cũng chỉ có anh là rõ ràng nhất, chỉ sợ là ghen tỵ nên quấy phá thôi.

“Uông tiểu thư đừng trách tôi lắm miệng, mặc dù Kỷ tiểu thư lúc trước là nữ giúp việc của nhà họ Nhiêu, nhưng địa vị của cô ấy bây giờ không như trước nữa. Vì cô ấy, ông chủ đã thay đổi rất nhiều thói quen. Như là lúc trước anh ấy không thích uống ngọt, gần đây lại thích uống Capuchino Kỷ tiểu thư pha; trước kia anh ấy ngày nào cũng hút thuốc, nhưng bây giờ sợ Kỷ tiểu thư hít phải khói thuốc của anh nên cũng bỏ rồi; anh ấy trước kia không tin chuyện quỷ thần, nhưng vì anh thấy rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan tiểu thư trên người Kỷ tiểu thư mà mua rất nhiều sách về linh hồn. Nên nếu cô còn muốn tiếp tục được ở lại nhà họ Nhiêu, muốn được ông chủ chăm sóc như trước thì về sau nên tận lực tránh đắc tội với Kỷ tiểu thư mới đúng.”

Uông Chỉ Lan vô cùng kinh ngạc, sững sờ đứng tại chỗ, cẩn thận ngẫm nghĩ lời Mạc Hàn Vũ vừa nói.

Nhiêu Triết sở dĩ kính trọng Kỷ Hinh Mi vài phần, nói không chừng là vì…


Ban đầu Uông Chỉ Lan xin phép Nhiêu Triết được ở lại Đài Loan một thời gian nữa, hiện tại kỳ hạn một tuần cũng đã sắp đến.

một tuần trước, Nhiêu Triết rất vui vẻ tuyên bố giải trừ hôn ước cùng Uông Chỉ Lan với giới truyền thông, lại sai người chuẩn bị tốt vé máy bay, chỉ mong Uông Chỉ Lan lập tức cút đi, để tránh quấy rầy đến cuộc sống yên ổn hiện tại của mình.

Nhưng không đợi đến ngày Uông Chỉ Lan rời khỏi Đài Loan thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đi ra ngoài mua sắm, Uông Chỉ Lan bị tông xe, đụng phải đầu nên hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Nhiêu Triết mặc dù không thích cô ta, nhưng dù sao cô cũng là bạn chơi chung với anh từ nhỏ đến lớn, cho dù không có tình yêu nhưng nhiều năm như vậy, tình anh em vẫn có một chút.

Lúc nhận được tin, anh và Thượng Quan Nhu đang ở quán ăn hưởng thụ thế giới hai người, biết chuyện, hai người cũng rất bất ngờ.

Bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện. Bác sĩ nói Uông Chỉ Lan mặc dù không có ngoại thương nào nghiêm trọng, nhưng để đảm bảo vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.

Lúc hai người vào phòng bệnh, Uông Chỉ Lan vẫn còn mê man. Nhiêu Triết cau chặt mày, sắc mặt không vui nhưng cũng có chút lo lắng: “Nếu đi Mỹ sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện này.”

“Đều để sau đi, bây giờ anh nói những thứ này thì có ích lợi gì? Đợi cô ấy dưỡng thương tốt rồi lại nói đến chuyện đi Mỹ cũng được mà.”

Uông Chỉ Lan này thật đúng không phải xui xẻo bình thường, bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ thì cũng thôi đi, bây giờ còn suýt mất mạng. Thượng Quan Nhu không khỏi có chút đồng tình với cô ta.

“Em có đói không? Có muốn anh đi mua chút gì cho em ăn không?”

“Về nhà rồi ăn, bây giờ em cũng không đói.”

Nhiêu Triết siết chặt tay cô, gật đầu, cùng cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng bệnh.

“Lát nữa anh gọi điện thoại cho chú Lý đến đón, tiện thể tìm luôn hai hộ lý tới đây chăm sóc cô ta hai mươi tư giờ.”

“Nếu em bị thương, anh có thể cũng chăm sóc em cẩn thận như vậy không?”

Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô, thuận thế nhéo má cô một cái, “Chuyện như vậy không cho phép nói lung tung, sao có thể vô duyên vô cớ bị thương được?”

cô bĩu môi, xoa hai má bị anh nhéo đau, nhỏ giọng lầu bầu, “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”

“Nếu em bị thương, anh sẽ ngày ngày trông coi bên cạnh em, một tấc cũng không rời chăm sóc em.”

cô ấm áp tựa vào lòng anh: “Anh nói phải giữ lời đó.”

Nhiêu Triết để cô dựa vào vai mình, cười nói: “Được. không phải là em ghen tị đấy chứ…?”

“Em cũng không rảnh rỗi như vậy đâu.”

Hai người tựa vào nhau thì thầm nói chuyện, Uông Chỉ Lan trên giường bệnh đột nhiên rên lên một tiếng.

Tai Thượng Quan Nhu khá nhạy, cô kéo Nhiêu Triết đứng dậy tới bên giường xem thử.

Uông Chỉ Lan mờ mịt mở hai mắt ra, đầu tiên là nhìn quanh phòng bệnh một vòng, sau đó mới dừng mắt trên người Nhiêu Triết.

Vốn tưởng rằng cô muốn hỏi gì đó, nhưng đợi nửa buổi lại thấy cô nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm Nhiêu Triết.

Nhiêu Triết bị cô nhìn đến buồn bực, khó hiểu nhìn Thượng Quan Nhu bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi cô: sao cô ta lại nhìn anh?

Kỷ Hinh Mi cũng có chút không rõ, dùng ánh mắt trả lời: làm sao em biết được?

“Chỉ Lan, cô không sao chứ?” Anh lo lắng mở miệng hỏi.

Nhưng Uông Chỉ Lan trên giường lại trợn tròn hai mắt, “Anh gọi em là gì?”

Nhiêu Triết cau mày: “Chỉ Lan.”

“Chỉ Lan?” cô chợt ngồi bật dậy, đầu như vẫn còn chút choáng váng nên lấy tay đỡ trán, “Nhiêu Triết, mắt anh quăng ra cửa sổ rồi sao? Em rõ ràng là Thượng Quan Nhu.”

Lời vừa nói, Nhiêu Triết ngẩn ngơ ngay tại chỗ, Thượng Quan Nhu bên cạnh cũng giật mình há hốc miệng.

Uông Chỉ Lan này rốt cuộc đang nói gì? Trong lòng hai người đều kinh ngạc như nhau.

“cô rõ ràng là Uông Chỉ Lan…” Nhiêu Triết khó hiểu lẩm bẩm nói.

Sắc mặt Uông Chỉ Lan tái nhợt, vươn tay: “Mau lấy gương cho em.”

Nhiêu Triết bị hành động cổ quái của cô làm không hiểu ra sao, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Thượng Quan Nhu theo bản năng lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra cho cô ta.

Uông Chỉ Lan nhận gương, vừa soi đã “cạch” một tiếng quăng gương ra ngoài, thân thể gầy yếu không ngừng lùi về sau, đôi tay run rẩy vuốt hai gò má mình.

“Tại sao lại như vậy? Sao tôi lại biến thành như vậy? Tôi rõ ràng là Thượng Quan Nhu, tôi nhớ rõ tôi chạy ra khỏi bữa tiệc sinh nhật của anh, lái xe rời đi. Sau đó… sau đó như có cái gì nổ tung…”

Nhiêu Triết bị bộ dáng kích động của Uông Chỉ Lan làm cho mơ hồ, bước lên giữ hai tay đang phát run của cô.

“cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Thượng Quan Nhu đã mất từ lâu rồi. cô là Uông Chỉ Lan, cô không nhớ sao?”

Uông Chỉ Lan tức giận đẩy anh ra, hung tợn trừng anh: “Cút ngay, đừng đụng vào tôi! Anh không phải đã tuyên bố kết hôn cùng Uông Chỉ Lan rồi sao? Anh nói tôi không xứng với anh. Anh nhục nhã tôi trước mặt mọi người như vậy còn chưa đủ sao? Bây giờ…”

cô ta không ngừng xoa hai má mình, khuôn mặt kinh hoảng: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

Nhiêu Triết cũng thay đổi sắc mặt: “Chỉ Lan, cô đừng làm tôi sợ…”

“Đừng gọi tôi là Uông Chỉ Lan. Tôi không phải là Uông Chỉ Lan. Tôi là Thượng Quan Nhu!” cô khàn giọng hét to, Nhiêu Triết trong mắt cô như biến thành kẻ thù.

cô sợ hãi ôm đầu, lui vào góc tường, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, như phải chịu một kích thích rất lớn.

“Tôi muốn về nhà, anh đã không quan tâm tôi, tôi không muốn ở đây nữa. Tôi rất sợ… Tôi rất sợ…”

Nhiêu Triết bị tinh thần không ổn định của cô dọa nhảy dựng, bị cô luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu làm nội tâm anh nhiễu loạn.

Lúc tiểu Nhu vừa qua đời, anh hầu như mỗi ngày đều mong chờ kỳ tích xảy ra. Anh hi vọng ông trời có thể quay ngược thời gian lại, hoặc làm linh hồn tiểu Nhu nhập vào thân thể khác sống lại.

Anh biết ý nghĩ đó của mình rất buồn cười, nhưng anh lại không cho là vậy. Đôi khi anh cảm thấy mình sắp điên rồi, bởi vì cái chết của tiểu Nhu đối với anh mà nói là một đả kích không thể xóa nhòa.

Mà bây giờ, Uông Chỉ Lan bị tông xe lại có thể thực hiện khát vọng không thực tế nhất sâu trong lòng anh.

Nếu là lúc trước, anh có lẽ sẽ xem thường loại chuyện như thế này. Nhưng từ khi Thượng Quan Nhu qua đời, anh lại thật tâm hi vọng con người thật sự có linh hồn, hi vọng cô ít nhất… có thể trở về bên cạnh anh, chỉ nhìn anh cũng tốt.

Anh không nhịn được tiến lên, vươn tay ôm thân thể không ngừng run rẩy kia vào ngực, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi, em nói với anh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, được không?”

Thượng Quan Nhu bị lạnh nhạt một bên vô cùng muốn ngăn cản một màn hoang đường này, nhưng cô nên làm thế nào? Mà Nhiêu Triết rõ ràng đã mất lý trí rồi.

Uông Chỉ Lan được Nhiêu Triết ôm trong ngực, như bạch tuột tám chân níu lấy anh, “Em nhớ… Em rời khỏi tiệc sinh nhật của anh. Lúc đó em rất đau khổ, vì anh tuyên bố trước mặt nhiều người như vậy Uông Chỉ Lan mới là vị hôn thê của anh…” nói tới đây, nước mắt cô lập tức trào ra.

Nhiêu Triết không ngừng giúp cô lau nước mắt, như người anh đang ôm trong lòng không phải Uông Chỉ Lan mà là Thượng Quan Nhu anh vô cùng nhung nhớ.

“Em liều mạng rời khỏi nơi xấu hổ đó, lúc lái xe có chút thất thần, thầm nghĩ không biết em đến cùng là sai ở đâu, cũng không biết vì sao anh lại đối xử với em như vậy. Suy nghĩ của em rất loạn, rất bất lực, rất sợ hãi…”

Bộ dạng của cô làm Nhiêu Triết khổ sở, nhưng anh cũng không biết phải làm thế nào cho phải.

“Có lẽ lúc ấy em đã mất tinh thần nên không kịp phản ứng làm xe tông vào cột, sau đó em nghe thấy tiếng nổ mạnh…”

nói tới đây, cô mờ mịt ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn Nhiêu Triết.

“một thời gian rất dài, em vẫn chìm trong bóng tối, em như bị trôi lơ lửng trên không trung. Tình trạng đó không biết kéo dài bao lâu, cho đến lúc nãy tỉnh lại…”

cô đột nhiên nắm chặt tay Nhiêu Triết, “Tại sao em lại biến thành Uông Chỉ Lan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Nhiêu Triết bị móng tay cô đâm vào hơi đau. Đối với vấn đề của cô, anh hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, lại nghe cô nói mà không hiểu ra sao, cảm thấy mọi chuyện thật quá ly kỳ.

trên đời này thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn, nhưng người thật sự hoàn hồn là Thượng Quan Nhu cô chứ không phải Uông Chỉ Lan đang rúc vào ngực Nhiêu Triết đó!

“Uông tiểu thư, cô luôn miệng nói cô là Thượng Quan Nhu, cô có gì để chứng minh không?”

Uông Chỉ Lan như lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người khác, đầu tiên là mờ mịt một chút, sau đó nhìn về phía Nhiêu Triết: “cô ấy hình như là nữ giúp việc trong nhà anh thì phải?”

Nhiêu Triết sửng sốt một chút. Suýt nữa là anh quên mất Kỷ Hinh Mi cũng đang ở đây. Ý thức được mình đang thân mật ôm Uông Chỉ Lan, động tác của anh có chút cứng ngắc.

“Uông tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

“Đừng gọi tôi là Uông tiểu thư, tôi là Thượng Quan Nhu.” cô vô cùng cố chấp sửa lại.

Thượng Quan Nhu thật sự (Thượng Quan Nhu thật, Uông Chỉ Lan là giả) thở dài, “Được rồi, Thượng Quan tiểu thư, cô nói cô là Thượng Quan Nhu, vậy cô có gì để chứng minh không?”

“Tôi là Thượng Quan Nhu, điều này còn cần phải chứng minh sao?” Đối phương như cảm thấy vấn đề này rất buồn cười, “Tôi và Nhiêu Triết yêu nhau hơn một năm, mỗi giờ mỗi khắc chúng tôi ở cùng nhau tôi đều nhớ rất rõ. Tôi còn nhớ tôi và Nhiêu Triết từng lên núi ngắm sao, cuối cùng lúc đi về tôi lại bị gãy gót giày, anh ấy cõng tôi xuống xe, đi rất lâu mới về tới…”

Nhiêu Triết lặng yên không lên tiếng, đó thật là kỷ niệm của anh và Thượng Quan Nhu.

“Còn có một lần, chúng tôi ra bờ biển tản bộ, lúc đó khăn quàng cổ tôi thích nhất bị gió cuốn ra ngoài biển, Nhiêu Triết vì giúp tôi lấy lại khăn quàng cổ mà thiếu chút nữa bị chuột rút làm chết đuối.”

Lần này sắc mặt Nhiêu Triết còn kinh hãi hơn. cô là Thượng Quan Nhu… cô, thật sự là Thượng Quan Nhu sao?

Thượng Quan Nhu cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, những chuyện này chỉ có cô với Nhiêu Triết biết, sao Uông Chỉ Lan có thể nói được?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Quá nhiều nghi vấn khiến cô cũng hoài nghi chính mình.

Chẳng lẽ Thượng Quan Nhu sau khi chết, linh hồn lại bị tách làm hai, chia ra nhập vào người Kỷ Hinh Mi và Uông Chỉ Lan sao?

“Vậy cô có nhớ lần cuối cùng Nhiêu Triết gọi cho cô, hai người đã nói gì không?”

Biểu tình Uông Chỉ Lan hơi cứng lại, “Sao tôi lại không nhớ chứ, tôi và Nhiêu Triết nói…” nói đến một nửa nét mặt cô ta đột nhiên trở nên đau đớn, nâng tay lau trán, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Nhiêu Triết cả kinh, “Em sao vậy? Khó chịu sao?”

“Đau đầu… cảm giác như bị nổ tung…”

“Em vừa bị tông xe, không cẩn thận đụng vào đầu, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, trước không cần nhớ lại những chuyện này, cứ dưỡng thương thật tốt đi. Chờ em khỏe lại rồi chúng ta lại nói, được không?”

Nhiêu Triết đỡ Uông Chỉ Lan nằm xuống, cẩn thận từng li từng tí giúp cô đắp kín chăn.

cô nắm chặt tay anh, “Anh đừng đi, đừng rời khỏi em nữa. Ở một mình rất đáng sợ, em không muốn phải cô đơn một mình đâu.”

Nhiêu Triết nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống bên giường, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Anh không đi, anh ở đây với em.” Anh xoa xoa trán cô, động tác vô cùng dịu dàng, “Ngoan, em ngủ một chút đi, lát nữa tỉnh dậy sẽ thấy anh vẫn ở đây mà.”

“Anh nói phải giữ lời đó.”

“nói lời giữ lời.”

Thượng Quan Nhu ngây ngốc đứng một bên, cô bất chợt cảm thấy mình đúng là người thừa, đột ngột trở nên vô cùng lúng túng xấu hổ.

Nhiêu Triết lúc này mới ngẩng đầu nháy mắt với cô, ý bảo có chuyện gì để sau lại nói.

cô rất khổ sở, cô muốn nói với Nhiêu Triết, người anh che chở bảo vệ kia không phải là Thượng Quan Nhu thật sự, nhưng tất cả những lời muốn nói cứ nghẹn ở cổ họng, không cách nào thốt lên được.

cô chậm chạp rời khỏi phòng bệnh, ngơ ngác ngồi một mình trên ghế dài ngoài hành lang.

Không biết qua bao lâu, đợi đến khi Uông Chỉ Lan ngủ rồi Nhiêu Triết mới lê thân thể mệt mỏi, rón rén đi ra khỏi phòng bệnh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự xa lạ.

“Anh tin những lời cô ấy nói sao?” cô bất an mở miệng.

Nhiêu Triết không trả lời, trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Gần đây anh có xem vài cuốn sách về linh hồn, trên sách có ghi lại rất nhiều sự kiện kỳ quái, như đôi khi ta làm một chuyện nhưng đột nhiên lại có cảm giác quen thuộc, tựa như rất lâu trước đây ta cũng đã từng làm chuyện này rồi.”

“Ý anh là muốn nói gì?”

“Anh muốn nói… có lẽ… người chết thật sự có linh hồn.”

“Cho nên anh tin cô ấy đúng là Thượng Quan Nhu đã chết sao?”

“Anh không biết.” Nhiêu Triết dời mắt, không muốn đối mặt với chất vấn của cô.

Thượng Quan Nhu cười lạnh một tiếng, “Miệng anh thì nói không biết, nhưng thật ra lòng anh đã nghĩ cô ấy là Thượng Quan Nhu đúng không?”

“Mi Mi, em không cần như vậy, em cũng biết anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với tiểu Nhu, cho nên anh phải tìm hiểu chuyện này thật rõ ràng. Em… có thể cho anh chút thời gian được không?”

Anh biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng chuyện linh hồn Thượng Quan Nhu có thể nhập vào thân thể Uông Chỉ Lan hay không, anh quả thật rất muốn biết.

“Nếu cô ấy thật sự là Thượng Quan Nhu, như vậy em… em là gì đây?”

Những lời này được hỏi vô cùng hèn mọn, ngay cả chính Thượng Quan Nhu cũng không biết, một khi nghe được đáp án mình không muốn đối mặt nhất từ miệng anh, cô… phải làm gì đây nữa?

Nhiêu Triết lựa chọn trầm mặc, bởi vì anh cũng không biết, một khi Thượng Quan Nhu trở lại thì anh phải lựa chọn như thế nào.

Đợi thật lâu nhưng vẫn không nghe được đáp án của anh, lòng cô đã lạnh một nửa.

“Anh cứ từ từ suy nghĩ, em đi trước.”

không để ý tới Nhiêu Triết đang trầm mặc, cô đứng dậy, không chút suy nghĩ rời đi.

Nhưng lúc cô đi tới cổng bệnh viện lại mang theo vài phần hi vọng, hi vọng lúc quay đầu lại cô sẽ thấy bóng dáng Nhiêu Triết đuổi theo.

Nhưng khi cô quay đầu lại, sau lưng lại không có người mình muốn gặp.

Lòng cô không nén được mà đau đớn, giống như bị thứ gì đè nặng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Nước mắt không kìm lại được tràn ra, thấm ướt hai gò má, cô khóc không thành tiếng, muốn hèn mọn quay lại hỏi anh, rốt cuộc trong lòng anh, Kỷ Hinh Mi này là gì?

Nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép, dưới chân như mọc rễ, đứng bất động ở đó.

Ông trời… ông rốt cuộc đang làm cái gì? Cho tôi trọng sinh, cho tôi cơ hội để tôi lại một lần nữa yêu người đàn ông kia.

Nhưng kết quả, tôi là gì đây? Trong trời đất này rốt cuộc có chốn dung thân cho tôi không? Từ nay về sau, tôi biết đi về đâu…


Gần đây Nhiêu Triết luôn ở trong bệnh viện cùng Uông Chỉ Lan, chuyện công ty lại giao toàn quyền cho Mạc Hàn Vũ xử lý.

Đối với chuyện này, Mạc Hàn Vũ luôn cảm thấy rất khoa trương, mặc dù đa số thời điểm anh ta đều không nghiêm chỉnh nhưng không có nghĩa là anh ngốc. Anh cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Hơn nữa gần đây ông chủ mình cả ngày đều ở cùng Uông Chỉ Lan, rõ ràng lạnh nhạt Kỷ tiểu thư, khiến anh cũng thấy ấm ức thay cô.

Nhiều lần anh muốn thừa dịp lúc báo cáo công việc mà nhắc nhở Nhiêu Triết, bất kể là linh hồn Thượng Quan Nhu có nhập vào Uông Chỉ Lan hay không thì anh cũng nên quan tâm đến tâm tình của người khác mới đúng.

Nhưng Nhiêu Triết nghe xong cũng không trả lời gì cả.

sự thật là không phải Nhiêu Triết cố ý lạnh nhạt với cô, mà là anh không biết bây giờ anh phải đối mặt với cô như thế nào.

Cứ như vậy ở bệnh viện đến nửa tháng, anh biết mình cứ trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp nên anh định sẽ nói chuyện với cô một chút.

“Thiếu gia, người cuối cùng cũng nhớ mình vẫn có một cái nhà sao?”

John cũng không phải là người cay nghiệt, Nhiêu Triết là đứa trẻ ông chăm sóc từ nhỏ đến lớn, nhưng lần này Nhiêu Triết vừa đi là nửa tháng, ngay cả nhà cũng không về, John cảm thấy làm như vậy rất quá đáng nên không nhịn được nói một câu.

Nhiêu Triết cũng không để ý nhiều, chỉ cười lạnh nhạt.

John biết chuyện của thiếu gia, mình thân là quản gia cũng không thích hợp lắm mồm, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hai người trẻ tuổi, sau đó thở dài, xoay người rời đi.

Đợi đến khi không gian rộng như vậy chỉ còn lại hai người, Nhiêu Triết mới chậm rãi nói một câu, “Em gầy đi.”

Thượng Quan Nhu cười cười, “Anh cũng vậy.”

Anh cả ngày đều ở bệnh viện, không thể nghỉ ngơi tốt được, lại thêm tâm tình phiền não nên muốn không gầy cũng khó.

Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ là mỗi người đứng một bên nhìn vào mắt nhau hồi lâu, sau đó Thượng Quan Nhu mới cất tiếng: “Anh không cần phải tin cô ta, cô ta không phải là Thượng Quan Nhu thật sự.”

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy nếu mình cứ giấu diếm nữa thì chuyện này sẽ còn rắc rối hơn.

Biểu tình Nhiêu Triết lạnh lùng, như đã biết trước cô sẽ nói vậy, “Anh hi vọng em có thể cho anh chút thời gian.” (lạnh lùng cái beep, trời ơi tức quá, cắn bàn phím)

“Anh muốn bao nhiêu thời gian em cũng có thể cho anh, nhưng anh hãy tin em, người nằm trong bệnh viện kia không phải là Thượng Quan Nhu thật sự.” Thượng Quan Nhu bị biểu tình lạnh nhạt của anh chọc giận, giọng nói không khỏi nặng vài phần.

“Nhiêu Triết, em vẫn cho rằng anh là một người rất lý trí, nên nếu anh cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra thì nhất định sẽ phát hiện những chi tiết kỳ lạ. Tại sao sau khi Uông Chỉ Lan bị tông xe lại đột nhiên nói mình là Thượng Quan Nhu?”

“Anh nghĩ xem, cô ta vẫn luôn thích anh, lần này về muốn là muốn cho anh một sự vui mừng, nhưng cô ta lại phát hiện trong nhà có thêm một người là em, hơn nữa anh còn vô tình tuyên bố truyền thông hủy bỏ hôn ước với cô ta, thêm chuyện anh ép cô ta phải qua Mỹ. Những chuyện đã xảy ra đều là bất lợi với cô ta, không phải chuyện cô ta mong muốn nên cô ta muốn được ở lại bên cạnh anh, muốn cướp anh lại nhưng không tìm được lý do thích hợp.”

“Anh yêu Thượng Quan Nhu, đây là chuyện mọi người đều biết, nên cô ta lợi dụng tai nạn lần này để lấy cớ đó là Thượng Quan Nhu hoàn hồn, tranh thủ tình cảm của anh.” cô kích động đi tới trước mặt anh, kéo tay anh, “Anh thật sự tin chuyện mượn xác hoàn hồn sao? Coi như là có chuyện như vậy nhưng Thượng Quan Nhu đã chết được nửa năm rồi, cô ấy sớm không hoàn hồn, muộn không hoàn hồn, mà lại hoàn hồn lúc sắp phải rời khỏi Đài Loan. Anh cho tới bây giờ… cũng chưa từng hoài nghi động cơ của cô ta sao?”

Sắc mặt Nhiêu Triết càng trở nên lạnh hơn, cúi đầu nhìn tay cô đang nắm tay áo mình, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Em cũng từng nói sẽ không để ý trong lòng anh vẫn còn hình bóng Thượng Quan Nhu, sao bây giờ lại phủ nhận cô ấy?”

“Nhưng cô ta không phải Thượng Quan Nhu thật sự.”

“Em có gì để chứng minh cô ấy không phải đây?”

Thượng Quan Nhu bị giọng nói xa cách của anh làm đáy lòng lạnh lẽo, cô đột nhiên cảm thấy, Nhiêu Triết trở nên vô cùng xa lạ.

Cái này rõ ràng là cô đang diễn vai một người phụ nữ dùng giọng nói giễu cợt tới chất vấn người đàn ông của mình, chính là Nhiêu Triết làm cô yêu đến chết đi sống lại đây sao?

Từ từ buông tay áo của anh ra, cô tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện, e dè lùi lại sau hai bước.

Nhiêu Triết cũng biết lời nói của mình quá mức cay nghiệt, thấy dáng vẻ đau lòng của cô, anh muốn an ủi nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể lắp bắp khẽ gọi: “Mi Mi…” (khốn lạn thật, tui đập chết anh!!!!!)

“Em hỏi anh một chuyện nữa.” cô ngắt lời anh, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Lúc trước tại sao anh đối xử với Thượng Quan Nhu như vậy? cô ấy rốt cuộc đã làm gì sai?”

“Nhiêu Triết đó nghĩ nhà hắn có quyền có thế liền tự cho là phong lưu muốn chơi đùa hết phụ nữ trong thiên hạ, nhưng trong mắt em hắn chỉ là một vật dụng công cộng của phụ nữ mà thôi, rẻ tiền đến buồn nôn.”

“Em gái anh thật sự nói vậy sao?”

“một chữ cũng không thiếu, em gái tôi nói, con bé sở dĩ đồng ý kết giao với Nhiêu Triết là do nhìn trúng quyền thế và địa vị của nhà họ Nhiêu mà thôi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, thay vì gả cho những công ty bình thường còn không bằng trực tiếp tìm một cây đại thụ mà dựa vào, đối với tương lai của nhà Thượng Quan chúng tôi cũng có lợi.”

“Thủ đoạn của em gái anh thật đúng là cao, phải biết cửa chính của nhà họ Nhiêu không phải ai cũng vào dc.”

“Hừ! Vậy thì sao? Em gái tôi đã nói rồi, Nhiêu Triết trong mắt con bé không đáng giá một đồng, bất quá chơi trò chơi tình yêu với hắn ta cũng rất thú vị.”

Lúc trước nghe được những lời này ở tiệc sinh nhật, nó vẫn cứ như ma chú quanh quẩn trong đầu Nhiêu Triết. Anh hít sâu một cái, mở miệng nói ra, ngay cả anh cũng ngạc nhiên mình lại có thể thuật lại không sai một chữ như vậy.

“Anh không thể hiểu, anh ở cùng cô ấy lâu như vậy, thật lòng với cô ấy, vì cô ấy mà bỏ cả vườn hoa, nhưng sao thứ anh đổi được lại là sự đùa cợt châm chọc đó?”

Thượng Quan Nhu kinh ngạc há to miệng, “Anh chính tai nghe được những lời đó sao?”

“Nếu không phải anh vô tình nghe được Thượng Quan Thanh và người khác nói chuyện phiếm trong nhà vệ sinh, anh cũng sẽ không biết… Thôi, chuyện đã qua lâu rồi, chấp nhất chút chuyện này còn có ý nghĩa gì đâu.”

“Nếu đó không phải chính miệng Thượng Quan Nhu thừa nhận thì sao anh lại có thể tin chứ? cô ấy có thật sự nghĩ anh như vậy sao?” cô yêu anh là thật lòng, sao Thượng Quan Thanh lại tung lời đồn này ra chứ?

Nhưng cảm xúc của Nhiêu Triết vì đoạn ký ức này mà trở nên rất phiền não, không có sức lực suy nghĩ thêm nữa, “Đây là chuyện giữa anh và Thượng Quan Nhu, cô ấy có thật sự nghĩ về anh như vậy hay không không quan trọng nữa. Khi đó vì sự trả thù của anh mà Thượng Quan Nhu phải chết, anh vẫn nghĩ nếu anh có thể tự mình xin lỗi cô ấy thì tốt rồi… Anh sẽ không bỏ qua cơ hội ông trời cho anh lần này đâu.”

“Được, nếu anh đã muốn chính miệng xin lỗi Thượng Quan Nhu thì bây giờ anh nói đi!” Tuy sự hiểu lầm đó làm cô đau lòng, giận anh không tin tưởng cô, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là nói cho anh biết sự thật, cô lấy tay chỉ chỉ vào mình, “Bởi vì em, mới thật sự là Thượng Quan Nhu.”

Nhiêu Triết nghe lời cô nói thì sững sờ tại chỗ.

Sửng sốt một hồi lâu anh mới hoàn hồn, khóe môi nâng lên một nụ cười chế nhạo, “Kỷ Hinh Mi, em có phải cũng điên rồi không?”

“Em không điên!”

cô luống cuống nắm lấy vạt áo anh: “Em thật sự là Thượng Quan Nhu mà, chẳng lẽ từ trước tới nay anh chưa từng hoài nghi vì sao em và Thượng Quan Nhu có rất nhiều điểm giống nhau sao?”

Nhiêu Triết cau mày, tựa hồ coi cô thành người điên rồi, ánh mắt kia làm cô bất an, làm cô càng nôn nóng nói lớn: “Em có thể hóa giải Cửu Liên Hoàn trong vòng bốn phút; em có thể pha cà phê có mùi vị giống như đúc Thượng Quan Nhu; khẩu vị Thượng Quan Nhu thích em đều thích, những gì Thượng Quan Nhu ghét em đều ghét cả.”

“Ngay cả anh cũng nói anh thấy được rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan Nhu từ em không phải sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ hai chúng em đều là một sao?”

Nhiêu Triết bị lời nói của cô làm anh có chút mơ hồ, anh thật sự từng nghi ngờ như vậy, chỉ là sự nghi ngờ này hoang đường đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Vốn anh không chỉ từng một lần hi vọng ông trời có thể cho anh một kỳ tích, nhưng bây giờ ông trời tựa như lại cho anh quá nhiều kỳ tích rồi.

Người trong bệnh viện kia luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu.

Người trước mắt này cũng tự nhận mình là Thượng Quan Nhu.

Rốt cuộc ai mới là Thượng Quan Nhu thật sự? Hoặc là, trên đời này đã sớm không còn Thượng Quan Nhu nữa rồi?

Anh rất mê man, tựa như một đứa trẻ bị lạc đường đã hoàn toàn mất phương hướng.

Anh biết rõ người trước mắt là thật tâm thích anh, nhưng bây giờ anh đã mất năng lực phân biệt thật giả rồi.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Kỷ Hinh Mi, đột nhiên có một chuyện thoáng qua đầu anh, anh không kìm được bật nói: “Tôi từng vô tình xem nhật ký cô viết.”

Thấy sắc mặt trắng nhợt của cô, anh tiếp tục nói: “cô vừa tới nhà họ Nhiêu làm nữ giúp việc đã thích tôi, sao tôi biết được có phải cô vì muốn tiếp cận tôi mà cố ý bắt chước Thượng Quan Nhu hay không?”

Lời nói này như sét đánh ngang tai, đánh Thượng Quan Nhu đến thương tích đầy mình.

cô sắc mặt tái nhợt đứng yên ở đó, bàn tay đang níu lấy vạt áo Nhiêu Triết cũng bị tức giận đến phát run.

Nhiêu Triết biết mình không nên nói những lời như vậy vào lúc này, nhưng anh là không nhịn được. thật ra lúc không cẩn thận nhìn thấy tập nhật ký kia, chính anh cũng giật mình nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ chất vấn cô cái gì.

Hơn nữa, bất luận Kỷ Hinh Mi tiếp cận anh vì mục đích gì, về sau hai người ở cùng nhau anh cũng thật sự thích cô, mà anh cũng nhìn ra cô cũng thật lòng thích anh, anh không nên dùng những lời này làm tổn thương cô.

“Nhiêu Triết, anh thật đáng sợ.” Từ từ buông vạt áo anh ra, cô khóc không ra nước mắt, ngực bị một sự uất ức khổng lồ làm nghẹn đến không thể thở nổi.

cô cẩn thận từng li từng tí phát triển tình cảm của hai người, kết quả lại đổi lấy sự châm chọc và cười nhạo của anh.

Hai kiếp làm người, lại yêu cùng một người đàn ông, đều bị tổn thương tuyệt tình như nhau. Khi cô muốn nói rõ với anh tất cả, nhưng anh lại làm khó dễ, không chịu tin cô.

cô cười lạnh lui về phía sau, mang theo sự thương tổn tuyệt vọng, cầm ly nước trên bàn, lúc Nhiêu Triết cho là cô sẽ hắt ly nước đó vào anh, nhưng cô lại dùng sức tự dội ly nước lên đầu mình. (anh nghĩ ai cũng đê tiện như anh sao?)

Nhiêu Triết bị động tác của cô làm sợ hết hồn.

Những giọt nước không ngừng rơi tí tách từ trên tóc trên mặt cô, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng, cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, thuận tay lau gương mặt đầy nước.

“Tôi chỉ muốn dùng cách này để làm mình tỉnh táo lại, bởi vì nếu tôi không làm như vậy, sợ rằng sẽ khó khống chế kích động muốn lập tức giết chết anh.”

cô tuyệt vọng nhìn anh, lắc đầu một cái: “Nhiêu Triết, hai kiếp sống anh đều làm tôi vô cùng thất vọng. Từ nay về sau, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”

Lúc cô xoay người rời đi, Nhiêu Triết đột nhiên có cảm giác, nếu lần này anh không giữ Kỷ Hinh Mi lại, đời này anh sẽ mất cô vĩnh viễn.

Nhưng, giữ được rồi thì lại thế nào?

__

trên màn hình notebook không ngừng hiện ra đường đi của thị trường chứng khoán, lòng Nhiêu Triết cũng theo đường cong kia mà trở nên phiền não bất an.

Thị trường chứng khoán gần đây rất bất ổn, rõ ràng như anh dự trù tất cả các đường đều đỏ, nhưng anh biết điều này cũng không có nghĩa thị trường chứng khoán đang tăng giá.

Tựa như tâm tình của anh lúc này, vốn anh nên vui mừng vì Thượng Quan Nhu đã mất mà sống lại mới đúng, nhưng bây giờ khuôn mặt xuất hiện nhiều nhất trong đầu anh mỗi ngày chẳng biết từ lúc nào đã biến thành Kỷ Hinh Mi.

Nhắm mắt lại, hình ảnh cô ấy chật vật, ướt đẫm lại xuất hiện trước mắt anh.

Phải tuyệt vọng và tức giận đến mức nào mới có thể làm cô mất lý trí hành hạ mình như thế?

cô nói cô mới thật sự là Thượng Quan Nhu, bây giờ cẩn thận ngẫm lại mới thấy hai người bọn họ thật sự có rất nhiều điểm giống nhau.

Hơn nữa, một cô gái không giàu có, chẳng những thành thục các loại nghi lễ dùng cơm, mà ngay cả năng lực ngoại ngữ cũng ưu tú khiến người ta phải chậc lưỡi hít hà.

một người có hao tổn tâm sức bắt chước người khác đến thế nào cũng sẽ đến lúc cực hạn, nhưng Kỷ Hinh Mi và Thượng Quan Nhu đã giống nhau đến mức nếu như đặt gương mặt hai người bên cạnh nhau, anh cũng sẽ không cách nào phân biệt được ai mới là Thượng Quan Nhu thật sự nữa.

Nhưng… tại sao cô sớm không nhận muộn không nhận, mà lại đợi tới sau khi Uông Chỉ Lan bị tai nạn mới thừa nhận?