" Viễn Phong.." Lâm Hiểu Phi đi đến trước nhà chính nhịn không được gọi bạn trai một tiếng.
" ồ, không phải anh đã nói với em rồi sao. Bố anh mặc dù rất nghiêm túc, nhưng thực tế rất dễ hòa đồng, còn mẹ anh thì..." Nhiếp Viễn Phong dừng lại, và nhớ đến mẹ của mình rồi tiếp tục mở miệng, " Có một chút tính tình của một quý phu nhân, nhưng mà em ngoan như thế, mẹ anh khẳng định sẽ rất thích, còn anh trai anh bên ngoài có vẻ lạnh lùng bên trong lại nóng bỏng là người hiểu anh nhất, nhất định sẽ ủng hộ lựa chọn của anh, cho nên em đừng sợ, tất cả đã có anh lo". Người đàn ông tự tin nói, miệng anh ta hếch lên, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tình yêu dán lên khuôn mặt cô.
Tất cả đã có anh, câu nói cuối của người bạn trai làm cho Lâm Hiểu Phi trong nháy mắt lòng tràn đầy tự tin, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cô nhìn vào người yêu mình toát lên vẻ rực rỡ kỳ lạ.
ánh sáng đó chỉ khi nào cô nhìn về phía người yêu mới có, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú trắng ngần làm cho cô trở nên càng thêm hồn nhiên quyến rũ. Nhiếp Viễn Phong không nhịn được cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cô.
Lâm Hiểu Phi tốt nghiệp hạng nhất của một trường đại học thiết kế. Vốn cô có thể tiếp tục học cao hơn nữa, nhưng lại tạm thời bị từ chối, cô chuyển từ C thị sang A thị làm việc như một nhà thiết kế nhỏ trong một công ty giải trí điện ảnh.
Nhiếp Viễn Phong là trong một lần làm việc ngẫu nhiên mà Lâm Hiểu Phi quen biết, anh ta đối với cô như vừa gặp đã yêu, và sau đó đã nhiều lần triển khai theo đuổi cô.Làm cho Lâm Hiểu Phi không biết phải làm như thế nào, Nhiếp Viễn Phong vẫn kiên trì theo đuổi, nhưng cô vẫn không cho phép trái tim băng giá của mình hoàn toàn tan chảy.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, ôn tồn lễ độ, bất kể điều kiện nào đều khiến người phụ nữ động lòng, Lâm Hiểu Phi cũng không ngoại lệ, nhưng cô lại từ chối anh lần này đến lần khác, cho đến đêm hôm đó Nhiếp Viễn Phong đứng trong cơn mưa to, bắt cô đưa ra lý do từ chối anh, Lâm Hiểu Phi vô cùng đau lòng và nhận ra mình cũng yêu anh rất nhiều...
Trong lúc thống khổ cô nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng Nhiếp Viễn Phong bỗng nhiên ôm lấy cô và nói cho cô biết hắn muốn cô ở hiện tại và tương lai, quá khứ đã qua hắn không quan tâm.
Ngay lập tức Lâm Hiểu Phi thấy rằng thế giới của mình tươi sáng lên rất nhiều.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, cũng là ngày mà Nhiếp Viễn Phong đưa cô về ra mắt gia đình nhà hắn.
Hai người nắm tay nhau chia sẻ cảm xúc trong một bầu không khí ngọt ngào.
Xùy......
Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu xanh của quân đội xông vào chạy thẳng vào trong sân và dừng lại. Toàn bộ chuyển động lưu loát, tạo khí thế ngang ngược, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, quản gia vội vàng chạy ra cung kính tiến lên mở cửa xe. Tư thế kia như chào đón một vị thủ lĩnh đến.
Lâm Hiểu Phi không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn lại chỉ thấy một đôi chân dài thẳng bọc trong chiếc ủng cao của quân đội bước ra từ trong xe. Xuất Phát từ sự hiếu kỳ, mắt cô ngừng lại nhìn thì thấy một thân ảnh người đàn ông trong bộ một bộ quần áo quân đội màu xanh chậm rãi đi xuống, bị chói mắt do ánh nắng nên cô không thấy rõ được bộ dáng, chỉ cảm thấy so với Nhiếp Viễn Phong còn cao Hơn, được nắng chiếu vào tựa như một thiên thần làm cho cô không khỏi sững sờ.
ánh mắt thâm thúy người đàn ông quét qua hai người, bỗng dưng dừng lại trên người cô, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, tròng mắt hiện lên một vẻ tàn ác, rồi sau đó lập tức lại trở nên bình thường.
Nhiếp Viễn Phong từ lâu đã quen với khí thế mạnh mẽ của người anh trai mình, anh phản ứng rất nhanh, lôi kéo Lâm Hiểu Phi đến trước mặt anh mình giới thiệu, "Anh, giới thiệu với anh một chút, đây là người mà em hay nói với anh, cô ấy tên là Lâm Hiểu Phi".
"Chào cô, Lâm tiểu thư" khóe miệng Nhiếp Chấn Vũ cong lên một cách quỷ dị, hứng thú nhình về phía Lâm Hiểu Phi.
"Hiểu Phi, đây là anh trai anh, trông rất ngầu phải không?" nói xong lại nghiêng đầu về phía Lâm Hiểu Phi để giới thiệu về anh trai của mình.
" Chào anh.." Lâm Hiểu Phi nói có chút gấp gáp lo lắng, lại có thêm Nhiếp Viễn Phong nhiệt tình còn mang thêm vẻ tự hào, để cho nàng ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu xuống, khi nghe Lâm Viễn Phong giới thiệu cô lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn, chỉ một câu vừa nói ra liền giật mình đứng tại chỗ, trong giây lát toàn thân đều run rẩy.
Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp như một vị thần, ánh mắt đen nhánh, như cười mà không phải cười, còn khóe miệng nở một nự cười tà, tất cả đều hoàn mỹ làm cho người ta phải thét lên, trong khoẳng khắc này Lâm Hiểu Phi cũng nghĩ như vậy, nhưng không phải vì cuốn hút say đắm, mà sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong lòng, có vẻ đẹp bên ngoài một cách hoàn mỹ không chỉ có thiên thần mà còn có cả ác ma.
Đúng, là ác ma.