Chương 57: Ám Sát Thành Công!

Đỗ Cương quỳ rạp dưới mặt đất, cố gắng giữ bình tĩnh.

Lý do này đương nhiên là đã được lên kế hoạch từ trước.

Dù là trong ghi chép về lịch sử hay phân tích các phương diện và nhân tố tổng hợp, “vết xước” đều là lý do duy nhất để tiếp cận Yến Linh Đế.

Nếu không phải vì trên ngọc có một vết xước khó có thể phát hiện bằng mắt thường cần giáp mặt chỉ ra, thì một người bình thường tới hiến điềm lành tuyệt đối không có bất cứ cơ hội nào để đến gần Hoàng Đế.

Nhưng vấn đề ở chỗ ban đầu, Yến Linh Đế không hề biết chuyện trên ngọc có vết xước.

Vậy nên khi hắn biết được chuyện này, cảm xúc của hắn chắc chắc sẽ dao động.

Loại dao động này có thể là tức giận khi bị lừa, cũng có thể là mất mát vì mong chờ, còn có thể là cảnh giác khi phát hiện ra chuyện khác thường…

Tóm lại, một khi đưa ra khái niệm “Mặc Ngọc có vết xước” này, tất sẽ làm cảm xúc của Yến Linh Đế dao động, do đó có khả năng cao dẫn tới thất bại!

Rất nhiều người chơi không thể thông qua phó bản này chính là vì vậy.

Hầu hết mọi người đều biết lý do cụ thể, ngay cả người không hiểu nhiều về lịch sử như Đỗ cương cũng tiến hành thử.

Nhưng bọn họ đều thất bại.

Chuyện này cũng giống như làm ảo thuật vậy, biết nguyên lý nhưng lại không thể trở thành một ảo thuật gia.

Lưu trình Đỗ Cương chuẩn bị đương nhiên là đã trải qua nghiên cứu cẩn thận.

Đầu tiên là trực tiếp mở hộp gỗ trên đại diện, hấp dẫn ánh mắt của Yến Linh Đế, dời lực chú ý của hắn đi. Ngay sau đó, khi Yến Linh Đế muốn thái giám tới lấy Mặc Ngọc Kỳ Lân thì đột nhiên quỳ xuống nhận sai, nói ra chuyện trên ngọc có vết xước.

Kể từ đó, cảm xúc của hắn sẽ dao động, nhưng loại dao động này còn nằm trong phạm vi có thể khống chế.

Bởi vì Yến Linh Đế đã nhìn thấy Mặc Ngọc Kỳ Lân nên lực chú ý đều bị hấp dẫn qua đó, tất nhiên lúc này sẽ càng muốn biết rốt cuộc vết xước này ở đâu.

Mà chuyện trên ngọc có vết xước, nói nghiêm trọng thì là phạm tội khi quân, bởi vì ban đầu chưa nói tới. Vậy nên quỳ xuống nhận sai là hành động bắt buộc phải làm.

Nếu không có bước đi này thì có vẻ quá đúng lý hợp tình, chắc chắn sẽ làm Yến Linh Đế nghi ngờ.

Đương nhiên cũng có yêu cầu về mặt giọng nói và ngữ điệu.

Khi Đỗ Cương nói, tuy giọng nói to lớn vang dội tỏ vẻ trong lòng mình không có quỷ, nhưng lại mang theo cảm xúc áy náy và sợ hãi.

Nói cách khác, hắn đang cố gắng đắp nặn cho Yến Linh Đế thấy một hình tượng:

Là một nhân vật nhỏ không quan trọng, ta luôn vô cùng sùng bái Hoàng Đế bệ hạ, vậy nên khi có được điềm lành là Mặc Ngọc Kỳ Lân, mới lập tức muốn dâng lên cho bệ hạ!

Nhưng ta đột nhiên phát hiện ra trên Mặc Ngọc Kỳ Lân có một vết xước nhỏ, đi vào đại điện không dám giấu giếm bệ hạ, vậy nên mới sợ hãi nói thật.

Tóm lại, bảo bối là bảo bối thật, nhưng chuyện có vết xước cũng là thật.

Một loạt hành động hoàn chỉnh như vậy, cho dù Yến Linh Đế đa nghi đi nữa thì lực chú ý cũng bị chuyển sang Mặc Ngọc Kỳ Lân.

Đương nhiên, mọi chuyện đều là kịch bản trong tình huống lý tưởng.

Còn về chuyện Yến Linh Đế có diễn theo đúng kịch bản hay không thì không ai có thể nói rõ được.

Thời gian chờ đợi rất dài.

Trên khuôn mặt của Yến Linh Đế xuất hiện sự thất vọng.

Trên ngọc có vết xước, chung quy là không hoàn mỹ, điều này làm người cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng hộp gỗ đã mở ra, Mặc Ngọc Kỳ Lân hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của hắn, không chỉ làm hắn bỏ qua điểm khác thường trong chuyện này mà còn làm hắn càng thêm để ý tới vết xước này hơn.

Hắn híp mắt cẩn thận quan sát, chỉ thấy Mặc Ngọc Kỳ Lân đen thùi lùi, khoảng cách lại xa, căn bản không nhìn thấy vết xước ở đâu cả.

“Vết xước ở đâu? Nói nhanh!” Yến Linh Đế hỏi.

Vết xước nhỏ và vết xước to cũng có điểm khác biệt. Nếu vết xước nhỏ thì còn có thể chấp nhận, nếu là vết xước to, nói không chừng hắn sẽ nổi giận muốn chém người.

Đỗ Cương không khỏi âm thầm vui vẻ, mọi chuyện đều đang phát triển theo kịch bản của mình!

Hắn vội vàng nói: “Bệ hạ, vết xước này cực nhỏ, cộng thêm màu ngọc tối nên khó có thể phát hiện ra. Thảo dân to gan, khẩn cầu tới gần chỉ cho bệ hạ thấy.”

Đây mới là bước đi quan trọng nhất, nếu không thành công, vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.