Triệu Hải Bình không khỏi vui mừng khôn xiết: “Ta hiểu rồi!”
Quả nhiên Sở Ca vẫn đáng tin nhất.
Nhanh như vậy đã tìm được tài liệu liên quan rồi.
Nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ, tuy đã có phương hướng cụ thể nhưng cái gọi là đường núi phía Bắc là con đường nào? Sau khi cưỡi ngựa hắn phải chạy theo hướng nào?
Đây cũng là một vấn đề.
Sở Ca lại đi tìm hiểu, đưa cho Triệu Hải Bình phương hướng và đường đi đại khái, còn thông qua bản đồ vệ tinh để đánh dấu vị trí.
Triệu Hải Bình yên lặng ghi nhớ tất cả nội dung này ở trong đầu.
Đã chuẩn bị hầu như đầy đủ, nhưng vào trong trò chơi cụ thể, cưỡi ngựa trong bầu trời đầy tuyết phỏng chừng vẫn phải mò mẫm thêm.
Nhưng dù thế nào hắn cũng còn vô số cơ hội có thể thử.
Triệu Hải Bình nói: “Phó bản học giả của ngươi thế nào rồi?”
Sở Ca: “Có tiến triển, chắc khoảng một ngày nữa là ta có thể vượt qua.”
Triệu Hải Bình hỏi: “Chỗ khó của phó bản học giả chủ yếu là ở đâu? Ta đang nghĩ sau khi vượt qua phó bản chiến binh sẽ vào những phó bản khác thử xem thế nào.”
Sở Ca: “Phó bản này chỉ dăm ba câu là không giải thích được, tóm lại là phải nghĩ cách dùng lý niệm của thời kỳ đó để bác bỏ lý niệm của quan thẩm vấn, thậm chí là hoàng đế đến tra hỏi. Không chỉ phải nghiên cứu nội dung một cách cẩn thận mà vẻ mặt còn phải tình ý chân thành…
“Tóm lại yêu cầu về kỹ thuật diễn xuất không dưới phó bản sát thủ.
“Nhưng phó bản cùng loại như vậy chỉ cần vượt qua một lần hẳn là có thể đưa ra các bước đi đại khái. Sau khi có kịch bản chỉ cần học thuộc, luyện thêm vài lần hẳn là có thể vượt qua.
“Khổ nhất vẫn là quá trình lần mò.
“Nhưng chuyện đó cũng là chuyện thú vị nhất.”
Triệu Hải Bình: “OK, vậy ta sẽ chờ để chép bài.”
…
Chín giờ sáng, Triệu Hải Bình vào công ty đúng giờ.
Hai tiếng từ sáu giờ đến tám giờ sáng mỗi ngày trên cơ bản hắn đều dùng để nghiên cứu công lược Ám Sa.
Không, chính xác phải là gần một ngày, dù sao thời gian ngủ buổi tối đều giống như xuyên tới một thế giới khác, thể nghiệm một cuộc sống mới mà.
Hắn nhanh chóng xem lại nội dung công việc mình phải làm một lần, xác định không còn để sót chuyện gì.
Hắn chỉ là một nhân viên công chức bình thường, nội dung công việc thường ngày cũng không nhiều, nếu không cũng không thể có nhiều thời gian như vậy để chơi trò chơi.
Hắn mở diễn đàn xem tình hình của các người chơi khác.
Thời gian thử nghiệm của Ám Sa đã qua ba ngày, độ thảo luận của cư dân mạng cũng dần dần nhộn nhịp hơn.
Lúc trước, tư cách thử nghiệm Ám Sa bị nâng lên một cái giá trên trời, nhưng có vài người sau khi thử giao dịch mới phát hiện tư cách thử nghiệm này căn bản không thể giao dịch!
Cho dù là mua tài khoản thì những người khác cũng không đăng nhập vào được!
Không ai biết công ty của Ám Sa làm thế nào để phân biệt được người chơi khác đăng nhập vào tài khoản, nhưng suy xét tới công ty game này nắm giữ rất nhiều công nghệ đen về kỹ thuật kết nối ý thức, phân biệt người bằng sóng điện não hình như cũng không phải là chuyện gì khó tin.
Bọn đầu cơ vốn cho rằng Ám Sa bạo thì bọn họ có thể tìm được một con đường kiếm lời to, nhưng không ngờ lại thất bại.
Các người chơi thử nghiệm đều đang vắt hết óc để vượt qua phó bản, nội dung của bốn phó bản đều đã được đưa lên mạng. Người chơi không có tư cách thử nghiệm cũng sôi nổi hiến kế, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có bất cứ người chơi nào vượt qua bất cứ phó bản thí luyện nào.
Nhưng cũng có tiến độ mới.
Ví dụ như trong phó bản sát thủ đã có người thông qua việc không ngừng mài giũa kỹ thuật diễn của mình và thành công có cơ hội đến gần Yến Linh Đế hiến vật quý, chỉ tiếc thao tác quá cùi bắp, còn chưa kịp rút kiếm ra thì đã bị Yến Linh Đế giết.
Triệu Hải Bình lại tìm thêm về phó bản thí luyện chiến binh, phát hiện hầu hết mọi người đều đang đứng lại ở giai đoạn hai, bị binh Man Bắc Địch chém đến nỗi nghi ngờ cuộc sống, thậm chí hoàn toàn không nhận ra giai đoạn thứ hai có liên quan đến giai đoạn thứ nhất.
Điều này làm Triệu Hải Bình càng chờ mong vào lần vượt qua phó bản đầu tiên của mình.
…
Mười giờ tối.
Triệu Hải Bình đã gấp không chờ nổi mà bước và thế giới trò chơi của Ám Sa.
Vẫn giống như ngày hôm qua, vừa bắt đầu hắn đã trực tiếp đi tìm tướng quân Cảnh Trung, chủ động xin ra trận tìm viện binh.
Vì thế, trong bầu trời đầy tuyết, Triệu Hải Bình lẻ loi ra khỏi thành lần thứ hai.
Mà lúc này binh Man Bắc Địch cũng bắt đầu công thành.
Tướng quân Cảnh Trung vừa ở trên tường thành chỉ huy trận chiến vừa nhìn về phía Triệu Hải Bình.
Vài tên binh Man chú ý tới vị phó tướng này bèn lập tức đuổi theo.
Tất cả binh lính trên tường thành đều đổ mồ hôi, nhưng ngay sau đó bọn họ lại nhìn thấy Triệu Hải Bình xoay người kéo cung, cài tên bắn ngã tên binh Man Bắc Địch này xuống ngựa!
“Hay!”
Sĩ khí của binh lính không khỏi tăng mạnh.
Chỉ là trước khi Triệu Hải Bình biến mất trong biển tuyết mênh mang, một binh lính vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nói: “Tướng quân! Phương hướng mà hắn đi… Không phải là Đông Nam!”
Lời này vừa xuất hiện, ngọn lửa hy vọng trong đôi mắt của những binh lính già thân kinh bách chiến trên tường thành vừa bùng lên lại dập tắt.
Tuy bọn họ cũng biết rất khó để phá vòng vây của binh Man Bắc Địch trong loại thời tiết này, cho dù phá vây cũng rất khó tìm được viện binh, cho dù tìm được viện binh cũng rất có thể cũng không kịp nữa…
Nhưng trong lòng vẫn mang theo một tia hy vọng.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy phương hướng mà Triệu Hải Bình đi không phải là Đông Nam mà hình như là phía thành Xa Hà đã bị người Bắc Địch chiếm giữ, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Xem ra là gió tuyết quá lớn nên khó có thể phân biệt được phương hướng.
Tướng quân Cảnh Trung cũng quay đầu đi, hắn và vị phó tướng này đã chiến đấu bên nhau mấy chục năm, cũng có tình cảm sâu đậm, nhưng hắn cũng rõ lần từ biệt này có lẽ sẽ là thiên nhân vĩnh cách.
Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giao cho số trời.
Hắn đột nhiên rút kiếm ra và quát to: “Các tướng sĩ Đại Sở!
“Theo ta, giết địch!”