*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
Một tuần sau, tại bệnh viện đa khoa quân sự Nam Hải.
Lông mi Tư Nam rung rung, kế đó mí mắt mơ mơ màng màng mở ra, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên chính là Chu Nhung.
Chu Nhung gác đầu lên cánh tay, nằm nhoài bên cạnh giường bệnh ngủ đến là say, lông mày đen nhánh thẳng tắp hơi nhíu, khóe môi cương nghị mím lại, mái tóc ngắn ngủn dựng thẳng rối tung mang đầy nét gợi cảm, gò má sở hữu đường nét đẹp trai tuấn lãng.
Trong tim Tư Nam chợt có tia ấm áp hiện lên, hắn cố gắng giơ tay kéo mặt nạ oxi xuống, khàn giọng nói: “Chu Nhung……..”
Đách có phản ứng.
“Chu Nhung…………”
Đách có phản ứng.
Tư Nam suy yếu dùng tay đẩy đẩy mấy cái, Chu Nhung đang ngủ mơ rốt cuộc cũng có hành động──Y xoay mặt đi, dùng cái ót đen xì đối diện với Tư Nam, ngay sau đó tiếng ngáy o o sung sướng vang đến.
Tư Nam: “……………”
Tư Tiểu Nam nổi quạu, dùng toàn bộ sức lực giơ chân đá một cái, Chu Nhung đang ngồi trên ghế ngã xuống đất cái rầm, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
“Á! Tư Nam!” Chu Nhung cảm động hết sức, chạy đến bên giường giơ tay ôm chặt Tư Nam đang thở khò khè vào lòng mình, vỗ về vuốt lông: “Cảm ơn trời đất, rốt cuộc thì em đã tỉnh dậy rồi, Nhung ca lo đến độ mất ăn mất ngủ, không ngủ không nghỉ trông nom em suốt bảy ngày bảy đêm lận, nếu ngộ nhỡ em có chuyện gì xảy ra, anh chỉ còn nước tự tử vì tình chạy theo em thôi………”
Đầu tóc Tư Nam dựng ngược hết lên vì cái tiếng ngáy o o của y, mặt không cảm xúc nói: “Anh đã cạo râu.”
Chu Nhung cuống quýt lấy nước cho hắn.
“Còn cả cắt tóc.”
Chu Nhung vội vã ấn chuông gọi bác sĩ.
“Rồi thay luôn quần áo mới!” Tư Nam đột nhiên phẫn nộ: “Anh đang đến chăm sóc người bệnh hay là đến xoè đuôi công khoe mẽ đấy hả!”
Ninh Du đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Chu Nhung cưỡng ép gói Tư Nam thành một quả bóng ôm vào trong ngực, không ngừng hôn hít, khóe môi hà hơi gãi gãi lỗ tai cùng véo nhẹ sau gáy: “Nghe anh này, bé ngoan yêu dấu của anh, Nhung ca đặc biệt tốn hết hai tiếng đồng hồ chải đầu rửa mặt tạo style mới toe đấy. Chúng nó nói đàn ông đã kết hôn phải luôn giữ được sức quyến rũ thì mới có thể khiến bà xã vui lòng……..”
Chu Nhung biến cảm xúc vui buồn lẫn lộn sống sót sau vụ tai nạn thành cái kiểu khác thường dị biệt vô cùng, do đó mấy lời thoại y copy được của các bộ drama trên TV đều không đạt được hiệu quả giật gân như mong đợi, vì thế Chu Nhung chỉ đành hờn dỗi chạy đến căn tin bệnh viện mua một suất chè trôi nước ngọt lịm, quay về dỗ cho Tư Tiểu Nam vui trở lại.
Một nhát dao kia của Law Mayer đâm sâu vô cùng, may thay tổng bộ đã điều động khẩn cấp máy bay chiến đấu tới tiếp đón, khi Tư Nam được đưa vào phòng phẫu thuật, do bị vỡ lá lách mà chảy máu rất nhiều, đội ngũ y bác sĩ phải cấp cứu suốt ba tiếng đồng hồ mới giữ được tính mạng.
Nhưng mà khả năng phục hồi thần tốc của hắn đã giúp ích được rất nhiều, sau bảy ngày tỉnh dậy trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, kết quả kiểm tra cho thấy Tư Nam bắt đầu không có gì đáng ngại.
Nhan Hào, Xuân Thảo và Quách Vĩ Tường thay phiên nhau xách hoa quả với đồ ngọt mang vào bệnh viện chăm nom ân cần, thậm chí Thang Hạo cũng đẩy xe lăn xuất hiện một phen.
Thang Hạo ngụ ở phòng bệnh kế bên. Vết thương do đạn bắn xuyên ở bắp chân của hắn khá ư rắc rối, nhưng bác sĩ đã nói sau khi lành hẳn hắn sẽ không bị ảnh hưởng đến chuyện đi lại, chỉ có điều nếu muốn khôi phục đến trình độ chiến đấu ban đầu, vẫn phải cần phục hồi đến một mức nhất định.
Hắn tỏ ra cực kì hâm mộ và ghen tị với tốc độ lành bệnh kinh người của Tư Nam, Chu Nhung lại bảo với cái bản mặt nhọ nồi của hắn, bị trúng đạn mà không để lại di chứng đã may mắn lắm rồi, nếu không phải trước cuộc quyết chiến Chu Nhung cho hắn lây dính chút vận may thì chắc có khi cái chân này đã nằm lại khe núi ấy rồi chứ chẳng đùa.
“Đừng nghe thằng cha Chu nói tầm bậy tầm bạ.” Thang Hạo khịt mũi, nói: “Tôi đã hỏi rồi, là tại Tư Nam có giá trị may mắn cao ngất ngưởng mới khiến tổ đội chúng ta rực sáng đó chớ. Sau này khi ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi muốn được cùng một tổ với Tư Nam, cha Chu kia sẽ hút vận may của người khác, ai mà dính thằng chả thì chỉ còn nước đen như tó thôi.”
Tư Nam không khỏi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chẳng qua ngoài hắn ra, nét mặt của tất cả mọi người đều trông rất khó nói hết.
Cùng ngụ tại tầng này với hai người còn có thêm cậu chàng Đinh Thực──Nhắc đến chàng này thì không biết nên nói là xúi quẩy hay may mắn nữa.
Là người cuối cùng tóm được mẫu kháng thể trên chiến trường, thời điểm Đinh Thực bị đàn zombie bao vây trên sườn núi, cậu đã dùng cơ thể cố gắng bảo vệ ống kháng thể, mém nữa đã bị zombie xé lòi cả ruột. Trong máy bay trên đường trở về, chính Chu Nhung đã tự tay tiêm kháng thể bậc hai cho cậu, tuy nhiên cũng không chắc cậu có thể vượt qua được tỷ lệ một phần hai này hay không, khi đó tất cả mọi người đều đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.
Tuy nhiên, Đinh Thực đã thực sự vượt qua được.
Cơ thể đẫm máu của Đinh Thực được chuyển về Nam Hải, trung tướng Trịnh rất xúc động, chẳng những xuất hiện mà còn viết báo cáo giúp cậu thăng quân hàm, vì thế tới lúc Đinh Thực tỉnh dậy, liền phát hiện bản thân mình đã ngu ngu ngơ ngơ trở thành thượng úy.
Mặc dù từ việc thăng quân hàm mà nói, chàng Đinh Thực còn phải đuổi theo Tiểu Kim Hoa của mình một đoạn đường dài dài, nhưng cậu đã chịu đựng được kháng thể bậc hai, mặt này đã minh chứng bậc gene của Đinh Thực đủ ưu tú, Chu Nhung bèn bán chuyện tốt này cho trung tá Kim Hoa đầu tiên. Nguyên văn câu nói của y là này nè, “Là Beta chiếm số lượng đông nhất trong cộng đồng, cô có muốn được chăm sóc trước và sau khi sinh không? Cô có thích sinh ra đứa con Alpha có gene nổi trội hay không? Đinh Thực, một người đàn ông xuất chúng cần cù cứng cỏi và thẳng thắn, một chàng trai được mọi người đặt biệt danh thân thương là Đại Đinh, luôn là sự lựa chọn trung thành có một không hai của cô!”
Kim Hoa: “Con tôi chưa chắc sinh ra sẽ là Alpha, cám ơn, nói thêm một chữ nữa tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục, thượng tá Chu ạ.”
Có điều sau đó cô vẫn chủ động tới thăm Đinh Thực, mọi người cũng vui mừng thay vì hai người này, riêng chỉ có Quách Vĩ Tường vẫn không hài lòng lắm.
Sau khi Đinh Thực được thăng hàm, cả đội chỉ còn mỗi cậu ta có quân hàm thấp nhất.
“Thật làm ông nội bẽ mặt quá đi à,” Cậu ta u sầu bày tỏ.
Cái ống nghiệm kháng thể dính đầy máu tươi của Đinh Thực kia, đã được binh sĩ trang bị đầy đủ vũ trang bảo vệ, nghiêm mật đưa vào phòng nghiên cứu của Ninh Du.
Cũng kể từ ngày hôm đó, Ninh Du không thèm bước ra khỏi cửa phòng thí nghiệm thêm lần nào nữa.
Mọi người đều bị cô lập nghiêm ngặt, chỉ có Tư Nam được gọi vào một lần, nguyên nhân là bởi phối hợp lấy máu làm thí nghiệm.
Hiện giờ căn phòng thí nghiệm sinh hóa này đã rất khác biệt so với cái lần hắn đến trước đó. Từ vách tường đến trần nhà đều dính đầy các mẫu công thức với tính toán, trên đất phủ đầy giấy ghi chép ngẫu hứng vứt lung tung xuống, chung quanh bàn thí nghiệm có rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp chưa thấy bao giờ. Ngay giữa căn phòng hình tròn có đặt một cái máy khổng lồ, một bộ dàn siêu máy tính màu bạc lạnh lẽo, Tư Nam liếc thêm hai lần, lòng thầm mơ hồ đoán ra được này là cái gì.
“Hệ thống mô phỏng hệ miễn dịch,” Ninh Du ấn mở con trỏ, rất nhiều hàng chữ số mênh mông vô bờ nhảy lên, một góc của màn hình đang phản chiếu gọng kính viền vàng, cũng hắt cho gương mặt tái nhợt của Ninh Du hơi phát xanh.
“Được mô phỏng chế tạo theo siêu máy tính tại phòng nghiên cứu của quân khu B. Viện khoa học ở ngay bên kia đặt cho cái tên là Ngòi Lửa 01.”
Không có Thượng Đế trên cây thập tự đổ nát, và cũng chẳng có thần linh bên chiếc hộp Pandora đã lật mở.
Tuy nhiên, con người đã dựa vào hai bàn tay của mình, mày mò khám phá tiến bước trong thời đại tận thế, để rồi cuối cùng châm lên ngọn lửa của sự sống.
“Có thể mô phỏng đầy đủ chức năng hệ thống miễn dịch của con người, bao gồm khả năng miễn dịch tự nhiên cùng miễn dịch thích ứng, độ chính xác và tỷ lệ bao phủ lên tới trên 99%.” Ninh Du ngừng lại, cười nói: “Nếu chế tạo ra sớm thì có phải hay rồi không, đỡ phải tốn nhiều sức như thế, rồi còn dùng thêm cả người sống.”
Tư Nam nhìn gã, Ninh Du giơ tay đẩy gọng kính, dường như đang che giấu cảm xúc nào đó.
“Đến đây đi,” Gã quay người giống như trông rất ổn mà nói: “Nhanh nhanh làm cho xong để còn đi về, việc chế tạo kháng thể đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, tôi còn một đống chuyện bận bịu đây này.”
Dường như ánh bình minh của ngày hôm đó là hy vọng mà ông trời đã định để loài người đón lấy, khi cuộc thực nghiệm của kháng thể cuối cùng đã tuyên bố thành công, thì bên phía tiền tuyến trên mảnh đại lục rốt cuộc cũng gửi tin chiến thắng trở về──Từ trận địa chiến trường đẫm máu của đại đội số một đến đại đội tìm kiếm cứu hộ số mười hai, góp thêm sự cố gắng cùng hợp tác của năm căn cứ người sống trên khắp tổ quốc, phía quân đội cuối cùng đã sửa chữa xong đầy đủ các trạm thông tin và tháp tín hiệu trên mặt đất.
Hệ thống Bắc Đẩu lại được khởi động một lần nữa, hầu hết các khu vực hành chính trên cả nước đều đã khôi phục sóng thông tin liên lạc có tần số ngắn.
Cái ngày sóng radio của quân đội truyền khắp mặt đất, Chu Nhung đứng trên bờ biển, cơn gió từ lục địa phương xa thổi quét về, nghẹn ngào nức nở, rất lâu không dứt.
Y lắng nghe tiếng than khóc lẩn khuất trong gió biển xa xăm.
Bên ngoài hội trường trung tâm của Viện khoa học Nam Hải, một cánh cửa bằng đồng sáng choang cao lớn, loáng thoáng chiếu ra bóng người của Ninh Du.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Ninh Du mặc đồ vest, hiện giờ gã đã vô cùng gầy gò, hình như còn hơi có vấn đề thần kinh, thỉnh thoảng giơ tay buộc chặt cà vạt, cứ như nó là cái thòng lọng không ngừng thít chặt trên cổ.
Sau cùng, mọi người thật sự không nhịn nổi nữa, đương lúc Tư Nam chuẩn bị tiến đến kéo cái cà vạt của gã xuống, cánh cửa màu đồng từ từ bật mở, một vị viện sĩ đầu tóc bạc phơ đi ra, đứng yên, giơ tay làm một hành động ‘xin mời’: “Tiến sĩ Ninh,” Gương mặt ông đã đầy nếp nhăn, mặt mày nhã nhặn kính trọng: “Xin mời bước lên phát biểu.”
Ninh Du đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Gã đón lấy cái hộp ống nghiệm từ trong tay Tư Nam, cổ họng trượt mạnh một cái, sải bước đi vào cánh cửa tượng trưng cho nền khoa học tối cao của nhân loại trong thời đại tận thế.
Tháng 8 năm 2020, tức là sau mười một tháng kể từ khi virus zombie bùng nổ và càn quét toàn bộ hành tinh.
Các vị lãnh đạo, người đứng đầu chính quyền của các quốc gia, cùng những nhà khoa học hàng đầu cùng tập trung về một nơi thông qua tín hiệu vệ tinh, tất cả vị trí ghế trống đều được bày màn hình truyền thông. Đứng trên bục cao nhất trông xuống dưới, trong hội trường ồn ào náo nhiệt, đều đã chật ních.
Nhưng mà tất cả đều không động đậy, cũng không nói chuyện, sự lặng im bao phủ khắp không gian hình tròn rộng lớn.
Lát sau, chỉ thấy Ninh Du giơ tay, một tiếng cạch vọng đến, gã mở hộp ống nghiệm ra.
“Virus Pandora, còn có tên khác là virus zombie, là một loại virus RNA sợi đơn âm tính biến đổi con người thành sinh vật khát máu. Nó lây nhiễm nhờ qua chất dịch trong cơ thể là máu người và gây ảnh hưởng đến giai đoạn đầu trong kỳ nguyên phân của tế bào. Sau khi giết chết bộ não, nó sẽ kiểm soát khống chế cơ thể sinh vật bằng điện sinh học.”
“Tính chết người độc hại của virus nằm ở chỗ dù nó bị suy giảm bằng bất cứ cách nào, chỉ cần tiếp xúc ở mức nhẹ nhất cũng sẽ bị nhiễm virus hoàn toàn, bởi vậy không thể chế tạo vắc xin bằng phương pháp truyền thống. Mà trong quá trình virus đưa RNA của nó kết hợp với DNA của cơ thể người nhiễm, tỷ lệ đột biến cực kì cao, hệ thống miễn dịch sẽ không sản sinh ra kháng thể kịp thời, vì thế trong mười một tháng vừa qua, đã có hàng tỷ người trở thành nạn nhân của nó trên khắp hành tinh này.”
“Hôm nay, tôi tuyên bố, nhờ phương pháp kích thích virus Pandora tiến hóa và giữ nguyên hình thái của nó, cuối cùng chúng tôi đã chế tạo thành công kháng thể cuối cùng áp dụng cho đại đa số con người.”
“Kháng thể của ca nhiễm virus đầu tiên trên thế giới, tới nay cũng là tế bào B lấy ra từ cơ thể bệnh nhân khỏi bệnh tự nhiên duy nhất, sau khi đọc bản đồ gene kháng thể, nó đã được tiến hành nuôi cấy với quy mô lớn trong phòng thí nghiệm. Khi bị nhiễm virus trong vòng từ sáu đến tám tiếng, nếu bệnh nhân được tiêm vắc xin thì vẫn sẽ có hiệu quả.”
“Mặt khác, vắc xin nghiên cứu về bậc gene cũng đang được tiến hành, tôi tin tưởng trong tương lai không xa, thứ bệnh ôn dịch diệt thế bay ra khỏi chiếc hộp Pandora, sẽ hoàn toàn tuyệt chủng trên hành tinh của chúng ta.”
Bốp, bốp.
Bốp.
Ban đầu chỉ có hai người, sau đó như một ngọn lửa cháy lan khắp khán phòng, trong hội trường rộng lớn vang tiếng vỗ tay như nước thủy triều dâng.
Ninh Du bỏ kính mắt xuống, dùng lòng bàn tay che kín gương mặt mình, mười đầu ngón tay hơi trắng bệch vì hành động này, mãi cho đến khi rất lâu về sau, tiếng vỗ tay dần dần ngớt đi, gã rốt cuộc buông tay, cúi đầu đeo kính: “Trước…..trước khi công bố hình ảnh và tài liệu về kháng thể, tôi muốn công bố một danh sách này trước.”
Hàng trăm đôi mắt cùng dõi theo gã, chỉ thấy Ninh Du lấy ra một bản bút ký phía dưới cái giá đựng ống nghiệm của hộp kháng thể.
Đó là một quyển bút ký khá cũ kĩ màu đen được bọc bằng da trâu vô cùng bình thường, Ninh Du mở nó ra, trở tay giơ cho mọi người cùng xem, trên đó ghi gọn gàng chỉnh tề họ tên và ngày tháng: “Trong quá trình tiến hành tiến hóa virus, đây là họ tên những người sống tình nguyện hy sinh thân mình nằm trên bàn phẫu thuật, có vài người tự nguyện mà cũng có một số không phải, tất cả gồm có chín mươi lăm cá nhân.”
“Ngày tháng bọn họ tử vong đã được ghi vào trong hồ sơ, tôi hy vọng trên trang sử sách của loài người trong thời tận thế, có thể mãi mãi lưu danh những con người này.”
Lúc này đây, trong hội trường không còn tiếng vỗ tay nữa, tất cả đều im lặng rất lâu.
Ngồi ở hàng ghế sau cùng, ngay cạnh cánh cửa màu đồng.
“Sao ổng không nói những ai không phải người tình nguyện thế?” Xuân Thảo cau mày thì thào.
Chu Nhung rũ mắt, sau tiếng thở dài gần như lẳng lặng, sờ sờ đầu cô nói: “……..Ai biết được chứ.”
Cuộc hội nghị trước nay chưa từng có trong lịch sử toàn cầu được thực hiện trong vòng hơn mười tiếng đồng hồ, mà Ninh Du không tham gia những giai đoạn còn lại, sau khi công bố bản đồ gene kháng thể xong thì gã liền lẳng lặng rời khỏi hội trường.
Phòng thí nghiệm vẫn y nguyên như khi sáng sớm nay gã rời đi. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, tĩnh lặng hắt trên mặt tường đầy chữ viết, rải trên sàn nhà tán loạn giấy tờ, cùng cả bàn thí nghiệm lộn xà lộn xộn, cái máy Ngòi Lửa 01 được xếp gọn, ánh đèn chỉ thị đang nhấp nháy, thiết bị sinh hóa bằng titan lạnh lẽo nằm trong ánh nắng, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo.
Ninh Du ngồi thẳng xuống trước màn hình hiển thị, phảng phất đang nhìn chăm chú khoảng không không tồn tại trong lớp bụi bặm, rồi lại như nhìn vào gương mặt trắng bệch trong màn hình đen thẳm.
Cốc, cốc.
Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, có người nhanh chóng bước vào.
“Tiến sĩ Ninh………..” Cô trợ lý phòng thí nghiệm bưng một bát mì trứng gà cà chua, dè dặt nói: “Ngài, ngài có muốn ăn chút gì không……..”
Cổ Ninh Du chuyển động, xương cổ tựa như chiếc máy không hoạt động lâu ngày, đột nhiên cứng đờ, sau đó mới ngoảnh đầu lại: “Ban ngày tôi không ăn gì đâu.”
“Tôi biết, nhưng mà……..” Trợ lý cố lấy dũng khí nói: “Tôi nghĩ thí nghiệm đã hoàn thành thành công, bây giờ đi ăn cơm trưa cũng sẽ không ảnh hưởng đúng không ạ. Với lại không ăn trưa lâu dài sẽ cực kì gây bất lợi cho cơ thể, vì thế………”
Đôi ngươi của Ninh Du nhìn chằm chằm vào cô.
Gã như một cái xác đã bay mất linh hồn, trống rỗng ngồi ở đó. Có một khoảnh khắc cô trợ lý thậm chí không dám nhìn thẳng gã, phảng phất chỉ cần nhìn vào đôi con ngươi như hố đen kia, sẽ bị cái giếng sâu không thấy đáy đó hút mất hồn phách.
“Để đó đi.” Lát sau Ninh Du phun ra ba chữ.
Trợ lý như được đại xá, vội vã đặt cái khay ở cửa vào phòng thí nhiệm, cúi người đi ra ngoài.
Ninh Du từ từ quay đầu, không nói gì hết, cũng chẳng suy nghĩ. Hai mắt của gã cũng không xoay chuyển, mùi thức ăn ấm nóng bay vào không khí, lướt qua cái cổ lạnh băng vô hình của thân thể gã, chầm chậm vút đến chỗ cao.
Ánh mặt trời dần dần xám xịt, bát mì trở nên nguội ngắt, nước canh đóng băng tạo thành một lớp màng mỏng.
Ninh Du vẫn cứ ngồi im, không hề động đậy.
Tháng 9 năm 2020, kháng thể đã được sản xuất với số lượng đáp ứng trong phạm vi toàn cầu, dự án gene vắc xin cũng được khởi động.
Quân đội Nam Hải dốc hết sức mình, tiến hành cuộc chiến phản sát toàn diện.
Quân đội dùng lửa đốt, bom nổ, xe tăng, đủ loại phương pháp quét sạch từng thành phố bị zombie khống chế, lấy điểm xuất phát từ vùng cực Nam của tổ quốc, theo hình cánh quạt đẩy mạnh lên phía Bắc, thẳng đến Tháp Hà (1), Bắc Cương (2) và Nội Mông Cổ. Đồng thời máy bay bắt đầu tiến hành thả dù tiếp tế lương thực và kháng thể cho dân chúng, ngoài năm căn cứ người sống đã được cứu hộ và bố trí yên ổn, bộ đội lại lần lượt cứu ra hơn chục triệu người dân sống tại vùng cao nguyên với núi sâu.
Kế hoạch hành động có tên Ngòi Lửa tiếp tục kéo dài đến hơn bốn tháng, mãi cho tới tận khi mùa đông về.
Dự án vắc xin không còn cần Tư Nam tiếp tục phối hợp, Chu Nhung thì được tự do. Y được trung ương phê chuẩn lệnh đặc biệt, có thể nhận chức đội trưởng của trung đội số sáu của 118 ban đầu và thêm cả đồng chí tình nguyện viên Tư Nam, tạo một biên chế tạm thời, đi đến vùng biên giới Túc Bắc (3), chấp hành nhiệm vụ đột phá vị trí.
Kết quả trước khi đội ngũ xuất phát, đột nhiên lòi ra thêm một vị khách không mời──Ninh Du.
“Tiến sĩ Ninh là người Túc Bắc, mặc dù không sống ở đó quá mấy ngày.” Trung tướng Trịnh nói thế này đây, “Ông ấy viết báo cáo muốn làm quân y cùng hành động với đội ngũ, nhân tiện về thăm quê nhà một chút, cấp trên đã đặc biệt phê chuẩn rồi.”
Chu Nhung nghi ngờ nói: “Ổng không cần phải làm việc trong phòng thí nghiệm nữa sao?”
“Vắc xin đã có thành quả đầu tiên, tiến sĩ Ninh nói các phòng thí nghiệm trên khắp trái đất đều có thể chế tạo, có ông ấy hay không cũng chẳng quan trọng.”
Trực giác của Chu Nhung cho thấy lời này ắt có vấn đề, nhưng có suy nghĩ thêm nữa cũng đách ra nổi ý gì.
“Làm cho tốt vào, thượng tá Chu!” Trung tướng Trịnh vỗ bả vai y động viên: “Cậu đang dẫn tiểu đội đặc chủng có đội hình cao nhất cả nước đấy, đừng phụ lòng kỳ vọng của cấp trên nhé!”
“…………..” Chu Nhung lạnh lùng nói: “Chắc cụ không biết đó thôi, ông họ Ninh kia làm quân y thế đách nào được, ổng cuốn băng y tế còn không thành thạo bằng tôi đâu. Bị ổng mổ xẻ trên bàn phẫu thuật thì làm gì có nước sống tiếp, ổng nào phải thiên sứ áo trắng, ổng là tên nam qua đường vừa lên sân khấu đã dắt theo tử thần ấy chứ, lỡ mà tới khi ấy cả đội đều bị ổng trị chết………..”
Trịnh trung tướng dở khóc dở cười: “Cái thằng không biết trái phải này, cậu mau cút ngay cho tôi!”
Có điều Ninh Du không có rắc rối như những gì Chu Nhung ảo tưởng, chí ít so với thái độ chua ngoa, châm chọc khiêu khích như hồi mới biết nhau thì bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Cả tiểu đội bảy người tính cả xe bọc thép, được máy bay trực thăng vận chuyển bằng đường hàng không đến Đôn Hoàng(4) của Cam Túc(5). Thành phố này đã bị bom oanh tạc một lần, chẳng còn bao nhiêu zombie, nhưng rắc rối ở chỗ khi virus bùng nổ, đoàn khách du lịch bị kẹt lại trong di tích thành cổ đều đã zombie hóa cả, vì bảo vệ văn vật không bị hư hại quá lớn, quân đội chỉ có thể điều động tiểu đội lính đặc chủng tiến hành càn quét gạt bỏ.
Kế hoạch của Chu Nhung là giết một đám zombie ở ngoài khu thắng cảnh trước tiên, sau đó lợi dụng thuốc dẫn dụ chứa pheromone Alpha ở nồng đồ cao do quân đội chế tạo, đem đàn zombie trong hang Mạc Cao(6) dụ tới sa mạc Gobi (7), xe bọc thép chở tên lửa sẽ giải quyết tất cả vấn đề. Y giữ Ninh Du ở trong xe bọc thép, dặn gã dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được mở cửa, càng không được tự mình xuống xe, rồi mới dẫn tất cả mọi người vác súng xông vào.
Khi virus bùng nổ, nơi đây đang là mùa du lịch đông đúc, tuy rằng có một số lượng zombie đã chạy mất, nhưng vẫn không thể coi thường số còn lại. Đội của Chu Nhung vừa xuống xe đã đụng phải zombie như đói meo bụng tám trăm năm xồ tới, cái tình thế đó nói theo lời của Nhan Hào là: “Chả khác ếu nào tuần lễ vàng ngày mùng một tháng mười leo lên Vạn Lý Trường Thành(8) ế──!”
Chu Nhung: “Anh ở thành phố B hơn chục năm mà còn chưa đi Trường Thành bao giờ nè! Bận sấp mặt luôn! Mau mau mau dùng lựu đạn mở đường, hang Mạc Cao ở bên kia kìa!”
Đàn zombie bị lựu đạn nổ cho tan đàn xẻ nghé, máu thịt tanh hôi lầy lội rơi đầy đất. Quách Vĩ Tường vừa chạy vừa lạng lách do quá trơn, tay cầm cái loa để ở bên mồm gào to ồn ào: “Bình thường thôi Nhung ca! Em ở thành phố B hơn hai chục năm, mà có đi hết Cố Cung bao giờ đâu──!”
Chu Nhung: “Thế chú vì nguyên nhân gì vậy?!”
Mọi ngời hự hạ hự hạ vọt vào cửa soát vé, một đàn zombie xiêu xiêu vẹo vẹo ùa tới từ đằng trước, rặt một đám ông bà già đã nghỉ hưu, hướng dẫn viên du lịch đi đầu còn đang tận tụy cầm cờ quốc kỳ nhỏ trong tay.
“Dịp nghỉ xả hơi hằng năm em toàn đi hẹn hò với mấy em gái! Khổ nổi đều chưa chơi được ba tiếng thì các cổ đã chạy mất dép!” Quách Vĩ Tường vô cùng uất ức: “Em cũng đách biết tại sao nữa!”
Chu Nhung: “…………..”
Xuân Thảo vỗ vỗ vai cậu ta, nói khuyến khích: “Đến kiếp sau cậu cũng đách tìm nổi bạn gái nhé.” Nói xong bèn xông ra trước bắn một phát pháo cối, nổ cho cả đàn zombie bay tung trời.
Tư Nam có một ưu điểm cực kì nổi trội khi chấp hành nhiệm vụ, đó là vừa không tranh đi đầu cũng không tụt lại phía sau, trước nay đều câm như hến đi theo đội ngũ, chỉ đôi khi gặp nguy hiểm mới nhích ra nhảy một cái. Chẳng qua, đợt này Chu Nhung phát hiện hắn cứ luôn chạy tiên phong đi đầu, vừa lôi sau gáy túm về, không để ý hắn một cái thì thảo nào Tư Nam cũng sẽ chuồn lên trước.
“Em làm gì thế hả Tư Tiểu Nam?” Chu Nhung không thể không bước nhanh đến: “Đằng trước không có siêu thị, toàn đống nhà bằng bùn đất thôi! Đây là khu thắng cảnh đấy!”
Tư Nam để làm lơ, vác súng tự động đi một mạch nã đạn pằng pằng pằng, chớp mắt đã chạy tới dưới “nhà bằng bùn đất”, vèo cái bắn ra cây súng leo, vượt nóc phi tường chui vào trong hang hầm mộ.
Zombie rộn ràng nhốn nháo khắp khu thắng cảnh, Chu Nhung đang nhìn đồng hồ bấm giây chuẩn bị thả thuốc dẫn dụ ra, thấy thế bèn lập tức nổi khùng: “Nhanh tóm em ấy về cho anh mau! Làm cái gì thế kia, du lịch tập thể à?!”
Quách Vĩ Tường tức thì bừng bừng tinh thần: “Ok anh, em đi tìm cậu ấy liền đây!” Nói xong vèo cái phi lên.
Nhan Hào: “Em….Em cũng đi tìm cậu ấy!”
Xuân Thảo: “Đợi em với, đợi em đã nào!”
Vèo vèo hai tiếng, bông hoa của đội với bạn thân Xuân Thảo đã biến mất tiêu. Chu Nhung đứng đờ ra tại chỗ, chỉ thấy Đinh Thực cào cào đầu, mặt mày chất phác quay phắt người lại: “Nhung, Nhung ca, hồi bé trong nhà em nghèo lắm, không có tiền đi du lịch, em vẫn luôn hy vọng được trông thấy non sông gấm vóc của tổ quốc ta………….”
Chu Nhung: “……..Chú hành động nhanh lên cho anh.”
Vèo! Đinh Thực cũng mất dạng.
Thái dương của Chu Nhung nổi đầy gân xanh, chỉ đành đứng trước cửa hang liên tục nã đạn bắn giết zombie. Lát sau đoàn du lịch tập thể kia nhao nhao trở về, Xuân Thảo vặn đứt cái cổ con zombie chắn đường, quẳng nó ngã từ trên tầng ba xuống, quát to: “Đã mắt vãi luôn ấy! Vô cùng vô cùng đồ sộ! Nhung ca anh không lên đó thật à──?”
Chu Nhung: “Lăn xuống hết đây cho anh! Thiệt là vô tổ chức vô kỷ luật! Cả ngày trong đầu mấy đứa đang nghĩ riết cái gì đó? Ông đây nhất định sẽ diệt sạch cái thói ham vui lệch lạc này, sau khi trở về tất cả đeo phụ trọng chạy việt dã ba mươi km…..”
Tư Nam: “Khụ.”
“……….Riêng đồng chí Tư Tiểu Nam bị phạt không cho ăn điểm tâm một ngày! Được rồi nhanh chuẩn bị rút lui cho anh!”
Xuân Thảo: “Nhung ca anh đừng có hờn nữa, đội ta chạy một chuyến tới đây nào có dễ gì đâu, phải nhanh để mọi người đứng xếp hành pose một kiểu chứ, Tường Tử dọn dẹp con zombie đằng kia đi, chúng ta sắp bị bao vây rồi………nào nào nào một hai ba!”
“Tác──h!”
Tiếng súng của Chu Nhung im bặt, lao như bay tới ôm cổ Tư Nam, tay giơ chữ V.
Tách!
Trung đội số sáu của đại đội 118 đứng chụp ảnh lưu niệm tập thể trước hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng, Chu Nhung mặt mày hồng hào, Tư Nam mặt không cảm xúc, Xuân Thảo cố gắng cúi đầu trợn mắt chu mỏ, đầu của hai tên Tường Tử Đinh Thực chen lên đằng trước, chỉ có Nhan Hào mặt mày tự tin viết đầy chữ ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Ngoài ra còn bao du khách zombie, đang hữu nghị làm khách mời ở sau lưng.
Một giây sau, Chu Nhung đập nát ống thuốc dẫn dụ, mọi người lập tức né người chạy đi.
Mùi chất pheromone máu thịt đặc chế của quân đội cuốn theo chiều gió, trở thành mục tiêu đuổi theo của zombie quanh phạm vi mấy dặm. Tiểu đội lính đặc chủng vội lao ra khỏi khu thắng cảnh, sau người là tiếng bước chân ầm ầm như rồng gầm của xác sống, ồn ào y như ngày xuân trẩy hội, zombie trong cả khu hang Mạc Cao chạy mất sạch sành sanh.
“Nhan Hào dẫn đường, chuẩn bị xuất phát!” Chu Nhung mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe, bật máy xe hành động nhanh gọn lẹ, quát: “Đinh Thực trèo lên nóc xe giơ thuốc dẫn dụ, dẫn đàn zombie đến sa mạc Gobi, Xuân Thảo sẵn sàng nhắm thử đạn pháo!”
Tác dụng của thuốc dẫn dụ thực sự quá mạnh, xe bọc thép chạy bon bon đằng trước, phía sau là một biển zombie vô bờ vô bến, và còn có xu hướng càng ngày càng đông.
Ninh Du ngồi ở ghế sau bên cạnh cửa sổ, bụi mù đằng xa bay lên, ầm ĩ khắp trời, tất cả đều phản chiếu trong đôi con ngươi màu đen của gã.
“Zombie ở trong đó đông quá thể, không thì ông đã được vào dạo chơi rồi, đáng để ngắm lắm đó.” Xuân Thảo lấy máy ảnh quân dụng mở từng tấm hình cho gã xem, chỉ vào tượng màu và bức bích họa chậc chậc khen ngợi: “Cơ mà quê của ông ở đây, chắc đã đến lâu rồi nhở, đội chúng tôi còn chưa chấp hành nhiệm vụ ở Đôn Hoàng đâu nè………”
“Tôi chưa đến bao giờ.”
“Hở?”
“Đã chuyển đi từ hồi bé tí tẹo rồi.” Ninh Du cười nói, dẫu cho khuôn mặt tái nhợt chẳng có bao nhiêu ý cười, “Sau này thì học đại học, ra nước ngoài, chưa từng về lại.”
Xuân Thảo gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ninh Du chỉ vào cửa kính xe mờ mờ: “Đến sa mạc Gobi rồi à?”
Địa hình đằng trước dần dần nhấp nhô lên xuống, gió lớn cuốn cát vàng, để lộ tầng nham thạch màu đen xù xì đã bị phong hóa.
Xa hơn nữa, từng lớp khoáng chất và đá vụn bị gió thổi hao mòn lưu lại trên bề mặt, trải thẳng đến vùng sa mạc màu vàng rộng lớn.
Chiếc xe lắc lư đi đường, một lát sau Ninh Du nhẹ nhàng nói: “Thật đẹp.”
Khoảnh khắc này đã là thời gian chạng vạng, ánh chiều tà như chiếc bát đựng màu bị lật úp, đổ từ đường chân trời xuống tới mặt đất, nhuộm đẫm sa mạc từ xa đến gần thành các màu đỏ thẫm, vỏ quýt, vàng hồng, vàng cát……….. từng lớp sắc màu giao hòa pha trộn vào nhau, tô điểm thêm nét kỳ dị mà tráng lệ cho rừng Hồ Dương(9) xa xôi phía dưới bầu trời cao kia.
“Từ khi còn bé tôi đã rất thích sa mạc, vẫn luôn muốn đến, nhưng chẳng bao giờ có cơ hội.”
Ninh Du xuất thần một lát, rồi khàn khàn nói: “Thật đẹp.”
Chu Nhung bỗng nhiên ngẩng đầu liếc nhìn gã trong gương chiếu hậu, “Nếu ông thích thì sau này năng đến du lịch chả phải được sao.”
Ninh Du lại mỉm cười, giọng điệu vậy mà trở nên vô cùng thoải mái: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế đó.”
Xe bọc thép đỗ tại địa điểm theo đúng kế hoạch, lúc này tiểu đội đã đi vào sâu trong sa mạc hơn mười km, zombie đằng xa đông đúc hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Chu Nhung cầm kính viễn vọng quan sát một lát, dặn dò Xuân Thảo: “Vừa nãy zombie cách chúng ta quá gần, tầm bắn của tên lửa sẽ không làm gì được. Đợi lát nữa em bắn một phát trước, sau khi cho nổ, xe bọc thép đi thêm được hai km thì em bắn tiếp thêm phát, có lẽ sẽ giải quyết kha khá zombie đấy.”
Xuân Thảo gật gù tỏ vẻ đã hiểu, bịch một cái trượt đến bàn điều khiển, chậm rãi rơi xuống ván trượt.
“Ông căng thẳng à?” Tư Nam bất thình lình mở miệng lên tiếng hỏi.
Tất cả mọi người ngây ra một lát, mới phát hiện hắn đang hỏi Ninh Du.
Ninh Du ngồi thẳng người, sống lưng dường như có cây gậy chống đỡ, căng đến độ bất bình thường, mười ngón tay đan vào nhau.
“Không, tôi ổn lắm.”
Tư Nam nhăn mi, chỉ nghe gã lặp thêm lần nữa: “Tôi ổn lắm.”
“……….” Tư Nam bật người kéo đai an toàn cho gã, cài chặt xuống, “Ông ngồi cho vững vào, tí nữa xe sẽ rung lắc đấy.”
Ninh Du nhìn chằm chằm đánh giá hắn.
“Sao thế?” Tư Nam hỏi.
“Hồi còn bé cậu đã từng đến căn cứ một lần, vì tiến sĩ Chung Vãn và tiến sĩ Alicia phải vào phòng thí nghiệm vô khuẩn, nên bảo tôi trông nom cậu cả buổi chiều.”
Tư Nam không ngờ gã đột nhiên nói chuyện này, ngớ hết cả người, nhưng Ninh Du phảng phất không hề nhận ra: “Khi ấy cậu còn đang chập chững tập đi, tôi nắm tay cậu, băng qua Sở nghiên cứu và con đường rợp bóng râm, đến một cửa hàng rất xa để mua một cái bánh ngọt.”
“Tới khi quay về thì trời đã hoàng hôn, ba mẹ cậu đang đứng sóng vai tại Sở nghiên cứu đợi chúng ta. Tiến sĩ Alicica nói cậu không thể ăn nhiều đồ ngọt, mới bé xíu đã bị sâu răng rồi, tiến sĩ Chung Vãn thì nói không có sao đâu, đằng nào chả phải thay răng mà.”
“Sau đó hai anh chị ấy dẫn cậu rời đi, cậu nằm nhoài trên vai tiến sĩ Chung Vãn, vẫy tay từ xa với tôi.”
Bên ngoài xe bọc thép, zombie trên đường chân trời đông như nước thủy triều ào tới.
Phía dưới ván trượt, tên lửa đã treo ngay phía dưới chuẩn bị đẩy đi, nhắm chuẩn vào đàn zombie phía xa, đèn tín hiệu lóe ra thứ ánh sáng xanh lục.
“Khi ấy màn đêm mới buông xuống, hàng đèn hai bên đường rợp bóng đã bật sáng, ánh sáng ấm áp kéo đến tít cuối con đường. Buổi tối đó tuy còn một cuộc thí nghiệm đang chờ, nhưng tôi vẫn đứng nấn ná tại cửa của Sở nghiên cứu, đưa mắt tiễn theo gia đình nhà cậu, mãi đến khi khuất dạng mới thôi…………”
“……….Nhiều thế kia à.”
Ninh Du chậm chạp dừng một lát, nói: “Chuyện của ba mẹ cậu, tôi cũng chỉ nhớ có nhiêu đó thôi.”
Mi tâm Tư Nam dần thả lỏng, khẽ nói một câu: “Cảm ơn ông.”
Ninh Du nhìn Tư Nam, ánh mắt lại dường như nhìn xuyên qua gương mặt của hắn, trông thấy kí ức đã xa xôi không người biết đến.
“Không có gì,” Gã nói nhỏ, nhưng không biết đang nói với Tư Nam hay với người nào đó: “Thật sự……không có gì đâu.”
Xuân Thảo ấn chốt bắn.
Quả tên lửa vọt ra, vẽ thành một đường cong parabol trên bầu trời, mấy giây sau một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Oành──
Không biết bao con zombie chỉ nháy mắt đã biến mất, vô số cơ thể vụn nát hóa thành huyết tương vọt lên trời cao. Hàng nghìn vạn dòng khí cuốn theo lớp đất cát, lấy trung tâm vụ nổ, gào thét xông về bốn phương tám hướng.
Xe bọc thép và đàn zombie nằm ngoài phạm vi vụ nổ, bị dòng khí sa mạc khủng bố bắn vọt ra, lơ lửng giữa không trung tầm khoảng hai chục mét mới rơi ầm xuống đất, toàn bộ lớp kính chống rung cùng đồng thời có vết rạn vỡ đáng sợ, zombie như cơn mưa rào té bộp bộp bộp bộp xuống đất.
Chẳng biết đã được bao lâu, khái niệm về thời gian dường trở nên mơ hồ sau phút giây va chạm dữ dội này. Có lẽ là khoảng vài phút hoặc cũng chỉ có vài giây, Tư Nam khôi phục chút ý thức trong cơn choáng đầu ù tai, nhìn thấy Ninh Du lắc la lắc lư đứng dậy.
Nháy mắt khi dòng khí kia đánh tới, Tư Nam đã che chắn cho gã, bởi thế mà Ninh Dụ bị ảnh hưởng rất ít, khôi phục cũng nhanh nhất. Tuy nhiên cho dù vậy gã vẫn đứng rất gượng gạo, dù sao tố chất thân thể của gã cũng rất kém cỏi── Ninh Du mò tìm nắm lấy chốt nắm cửa sau, tiếp đó không biết lấy đâu ra sức lực, bỗng nhiên cắn răng mở toang cửa xe, mạnh mẽ nhảy xuống phía dưới.
“……………!”
Tư Nam đột ngột tỉnh táo, mở miệng lại bộc phát ra tiếng ho khụ khụ, tháo đai an toàn rồi xông nhanh ra ngoài. Chỉ thấy Ninh Du đã vẫy tay mỉm cười với hắn, bước từng bước thụt lùi, tiến về nơi cát vàng ngập trời kia.
“Ninh…………..”
“Ninh Du!”
Mọi người cùng nhận ra sự bất thường, Tư Nam đã vọt khỏi xe, nhưng tất cả đều xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi──
Zombie ngã rơi gần quanh xe bọc thép đồng loạt đứng dậy, có một số con bổ nhào về chỗ cửa xe, mà càng có nhiều con không ngừng xông đến chỗ Ninh Du đang lùi bước hướng đến chúng nó, gần như chỉ trong chớp mắt đã bao trùm lên gã!
Tư Nam run rẩy tiến tới một bước, rồi sau đó bị Chu Nhung vọt xuống xe đè chặt, đồng thời giơ súng bắn pằng một tiếng làm con zombie gần đó té lăn quay.
“Để ông ấy đi đi,” Chu Nhung giọng run run nói, “Hãy…..hãy để ông ấy đi đi.”
Zombie giành nhau lên trước, liên tục gia tăng, bóng người của Ninh Du đã biến mất trong tiếng gào thét và nhai nuốt. Mọi người nhảy xuống nổ súng với zombie chung quanh xe bọc thép, chuẩn bị nhanh chóng lái về phía trước, Chu Nhung muốn kéo Tư Nam lên xe, lại bị hắn giật lấy khẩu tiểu liên tự động, sải bước to đi về phía trước.
Pằng pằng pằng pằng pằng!
Dải đạn bắn tung trên bầu trời, vỏ đạn rơi leng keng đầy đất, não thối trộn với máu bẩn của zombie văng tung tóe. Đàn zombie không ngừng ngã xuống, rồi lại ào ào xông lên, lại liên tục ngã xuống……..cứ tựa như biển máu của địa ngục và tu la ma quỷ vĩnh viễn không có điểm cuối.
“Đi thôi, Tư Nam!” Chu Nhung chạy đến cưỡng ép nắm lấy tay hắn.
“──Ninh Du đã chọn cho bản thân một con đường riêng, chúng ta cũng phải đi thôi!”
“Đừng quay đầu nhìn lại, Tư Nam! Tư Nam!”
………
Tiếng gào thét bỏng rát cổ họng dần dần khuất xa, hóa thành thứ âm thanh mông lung, quầng sáng yên tĩnh, vươn từng làn đến phía cuối con đường trong màn đêm.
Xe bọc thép lại bắt đầu di chuyển, từ từ tiến về phía trước, bỏ lại biển máu thịt bao la vô tận phía xa, cho đến khi bị bóng đêm trên sa mạc im lìm vắng vẻ nuốt mất.
Thoáng chốc, lại có một quả tên lửa xẹt qua bầu trời.
Địa ngục sáng rực trong ánh sáng trắng cực điểm, rồi chợt lặng yên hóa thành sự hư vô.
Chú thích:
(1) Tháp Hà: Tháp Hà là một huyện thuộc địa khu Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện Tháp Hà có diện tích 14.103 km², dân số 100.000 người.
(2) Bắc Cương: Hay có tên khác là Dzungaria cũng viết là Zungaria, là một vùng địa lý ở phía tây bắc Trung Quốc, tương ứng với nửa phía bắc của Tân Cương. Diện tích khoảng 777.000 km², hầu như nằm trong Tân Cương và kéo dài đến miền tây Mông Cổ và đông Kazakhstan.
(3) Túc Bắc: Một huyện tự trị của Trung Quốc.
(4): Đôn Hoàng: Đôn Hoàng là một thị xã thuộc địa cấp thị Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thị xã Đôn Hoàng có diện tích 31.200 ki-lô- mét vuông, dân số 130.000 người. Đôn Hoàng nằm trong một ốc đảo sa mạc. Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá.
(5) Cam Túc: (giản thể: 甘肃; phồn thể: 甘肅; bính âm: Gānsù ; Wade-Giles: Kan- su, Kansu, hoặc Kan-suh ) là một tỉnh ở phía tây bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Cam Túc nằm giữa tỉnh Thanh Hải, Nội Mông và Cao nguyên Hoàng Thổ, giáp với Mông Cổ về phía bắc. Hoàng Hà chảy qua phía nam tỉnh này. Dân số Cam Túc là 25 triệu người (1997) và tập trung nhiều người Hồi. Tỉnh lỵ là Lan Châu nằm ở đông nam tỉnh.
Cam Túc có tên gọi tắt là Cam hay Lũng (陇/隴), cũng còn gọi theo tên cũ là Lũng Tây hay Lũng Hữu vì có núi Lũng ở phía đông Cam Túc.
(6) Hang Mạc Cao: Hang Mạc Cao là cung điện nghệ thuật kết hợp kiến trúc cổ, bích họa và tượng nặn. Trong quá trình đào hang động, nhân dân các triều đại đã nặn rất nhiều tượng phật trong hang và vẽ lên một loạt bích họa. Tuy trải qua sự đổi thay của lịch sử và bị phá hoại của con người, nhưng đến nay hang Mạc Cao vẫn giữ lại được gần 500 hang động, bảo tồn khoảng 50 nghìn km vuông bích họa và hơn 2000 pho tượng phật. Các pho tượng Phật trong hang muôn hình muôn kiểu, phục sức và biện pháp biểu hiện mỗi tượng một khác, phản ánh mầu sắc của các thời đài khác nhau. Bích họa của Hang Mạc Cao lộng lẫy nhất, nếu nối những bích họa lại với nhau có thể tạo thành một dãy tranh gần 30km.
Do Hang Mạc Cao Đôn Hoàng nằm ở vùng xa xôi hẻo lánh của Trung Quốc, cho nên bị lãng quên hàng trăm năm mà chưa được thế giới chú ý đến. Song đầu thế kỷ 20, vì sự phát hiện một kho sách thần bí, khối lượng tàng trữ của quý rất đáng kể của Hang Mạc Cao đã làm cho thế giới kinh ngạc, chính vì vậy đã gây nên cơn thảm họa làm cho văn vật bị thất thoát và bị tổn thất nghiêm trọng nhất trong lịch sử Trung Quốc cận đại.
(7): Sa mạc Gobi: ( /ˈɡoʊ.bi/; tiếng Mông Cổ: Говь, govĭ , /ɢɔwʲ/, “semidesert”; tiếng Trung: 戈壁; bính âm: Gēbì , Tiểu Nhi Kinh: قْبِ, /kɤ˥pi˥˩/) là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á. Trãi rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc, và Nam Mông Cổ. Sa mạc Gobi được vây quanh bởi dãy Altai, thảo nguyên và đồng cỏ Mông Cổ về phía bắc, hoang mạc Taklamakan về phía tây, hành lang Hà Tây và cao nguyên Thanh Tạng về phía tây nam, và bình nguyên Hoa Bắc về phía đông nam. Gobi từng là một phần của Đế quốc Mông Cổ, và từng là nơi nhiều thành phố dọc theo con đường Tơ lụa hiện diện.
Gobi là một sa mạc bóng mưa, được tạo nên do dãy núi Himalaya chắn hết mây mưa từ Ấn Độ Dương.
(8): Vạn Lý Trường Thành:
Vạn Lý Trường Thành (chữ Hán giản thể: 万里长城; phồn thể: 萬里長城; Bính âm: Wànlĭ Chángchéng; Tiếng Anh: Great Wall of China; có nghĩa là “Thành dài vạn lý”) là bức tường thành nổi tiếng của Trung Quốc liên tục được xây dựng bằng đất và đá từ thế kỷ 5 TCN cho tới thế kỷ 16, để bảo vệ Đế quốc Trung Quốc khỏi những cuộc tấn công của người Hung Nô, Mông Cổ, người Turk, và những bộ tộc du mục khác đến từ những vùng hiện thuộc Mông Cổ và Mãn Châu. Một số đoạn tường thành được xây dựng từ thế kỷ thứ 5 TCN, trong đó nổi tiếng nhất là phần tường thành do Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc là Tần Thủy Hoàng ra lệnh xây từ năm 220 TCN và 200 TCN, nằm ở phía bắc xa hơn phần Vạn Lý Trường Thành hiện nay của Trung Quốc xây dưới thời nhà Minh, và hiện chỉ còn sót lại ít di tích.
Các mục đích khác của Vạn Lý Trường Thành bao gồm kiểm soát biên giới, cho phép áp đặt thuế đối với hàng hóa vận chuyển theo con đường tơ lụa, quy định hoặc khuyến khích thương mại và kiểm soát xuất nhập cảnh. Hơn nữa, đặc điểm phòng thủ của Vạn Lý Trường Thành đã được tăng cường bằng việc xây dựng các tháp canh, doanh trại quân đội, trạm đóng quân, báo hiệu có giặc thông qua các phương tiện khói hoặc lửa, và thực tế là con đường của Vạn Lý Trường Thành cũng phục vụ như là một hành lang giao thông vận tải.
Một nghiên cứu sơ bộ công bố hồi năm 2009 ước tính công trình có chiều dài 8.850 km (3.948 dặm Anh). Nhưng theo số liệu mới được công bố, Vạn Lý Trường Thành dài 21.196 km, chiều dài này được đưa ra dựa trên một cuộc khảo sát mới nhất, nhưng thật sự nếu chúng ta chấp nối tất cả các đoạn Trường Thành đã biết ngày nay lại với nhau thì chiều dài của chúng lên tới 56,000 km.Chiều cao trung bình tường thành là 7m so với mặt đất, mặt trên của trường thành rộng trung bình 5-6m. Vạn Lý Trường Thành bắt đầu từ Sơn Hải quan trên bờ Biển Bột Hải ở phía đông, tại giới hạn giữa Trung Quốc bản thổ (“đất Trung Quốc gốc”) và Mãn Châu đến Lop Nur ở phần phía đông nam Khu tự trị người Duy Ngô Nhĩ tại Tân Cương.
(9) Rừng Hồ Dương: Hồ Dương là loại cây Dương thuộc họ Dương liễu, còn gọi là Dị diệp dương, bởi trên cùng một cây có thể xuất hiện hai dạng lá khác nhau. Một loại bản lá rộng, giống lá cây dipwng; loại kia tương đối nhỏ dài, giống lá cây liễu. Có điều, ngoài hai lá kể trên, còn có một loại lá trung gian, vừa giống lá dương, vừa giống lá liễu. Sự dị hình của lá hồ dương trong họ cây dương là hiếm thấy. Cây Hồ Dương không sợ hoang mạc, sức chịu hạn rất tốt, một số rễ của cây già có thể vươn xa tới mấy chục mét, mỗi chiếc rễ đều có thể nảy chồi mới và lớn thành cây, rễ sâu cành cứng, giúp đỡ lẫn nhau bám sâu vào lòng đất. Chính vì vậy mà Hồ Dương là loài cây rất tốt cho việc ngăn sự lan rộng của hoang mạc.