Dịch: Khởi Linh
Chu Nhung vẫn chưa phản ứng thì Tư Nam đã giết ngược lại nhanh thế rồi, thậm chí chẳng có ai nhìn rõ hắn ra tay hành động. Nhưng Chu Nhung có ưu điểm gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, sau phút sửng sốt bèn lập tức không chịu yếu kém mà giơ tay lên vỗ: “Làm tốt lắm! Phối hợp tuyệt văn vời!”
Hở? Tư Nam thầm nói chúng ta có phối hợp với nhau sao?
Mi tâm Thang Hạo bị họng súng dí chặt, mặt mày vặn vẹo vô cùng. Tư Nam thu súng, cũng không nhìn hắn nữa, quay đầu tiến về đội tìm kiếm, giơ tay ra dấu với Chu Nhung, tỏ ý nhiệm vụ của em đã hoàn thành, phần còn lại cho anh nhận đó.
Chu Nhung chưa kịp ra tay ôm Omega của mình vào lòng, chỉ nghe phía sau vang lên: “Ấu dề!” “Tư Tiểu Nam thiệt cool ngầu!”
Ba bóng người Nhan Hào Xuân Thảo và Đinh Thực nhào tới, tung Tư Nam lên cao, túm tụm trở về đội ngũ an ủi vuốt lông cho hắn đỡ sợ.
“……….” Động tác chuẩn bị giơ tay ra ôm của Chu Nhung cứng đờ giữa không trung, ngay sau đó y hồn nhiên làm như chuyện vẫn bình thường, nhanh gọn lẹ đổi thành sắn tay áo, xoa thắt lưng tiến lên trước lạnh lùng hỏi: “Anh còn muốn nói gì không?”
Thang Hạo nghiến chặt răng hàm, lòng thì đang đấu tranh dữ dội. Chu Nhung đến gần nhìn lom lom hắn, ánh mắt chứa đựng sự áp bách vô cùng, lát sau mới nghe hắn rít từ kẽ răng ra được một câu: “Để người nước A cướp máy bay đến nơi này đúng là trách nhiệm của tôi, nếu đã tới bước đường cùng, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào để cứu vớt tình thế.”
Chu Nhung hỉ mũi một cái, chỉ vào đội lính đặc chủng sau lưng: “Nếu có cơ hội cần con người cho nổ bom hòng cướp kháng thể về tay, ở đây sớm đã đánh vỡ đầu rồi, anh tưởng cái thân thể già cỗi của anh có thể giật nó khỏi tay một đám to xác này sao?”
Thang Hạo bị nói đến độ không bật được nổi một câu.
Chu Nhung nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Rốt cuộc thì Law Mayer đang ẩn núp ở chỗ nào?”
“………….” Thang Hạo cuối cùng nghẹn khuất nói: “Khu rừng sau sườn núi. Tôi dẫn mọi người đến đó.”
Trong hộp kháng thể có tổng cộng ba mẫu kháng thể, đều là hàng bán thành phẩm chưa nghiên cứu xong. Law Mayer ra điều kiện là trói Tư Nam đến, dùng người đổi lấy một ống; còn việc Tư Nam có đứt tay gãy chân hay không cũng chẳng sao hết, chỉ cần người còn sống là được.
Chẳng qua ai cũng biết bảo hổ lột da là việc vô cùng nguy hiểm, căn cứ White Eagle hy vọng tất cả kháng thể đều nằm trong phạm vi kiểm soát của mình, sau khi Thang Hạo dùng Tư Nam đổi lấy kháng thể, Law Mayer cũng có thể dùng một phát đạn giết người diệt khẩu.
Một đội lính đặc chủng lặn lội trong khu rừng, Chu Nhung dùng vô tuyến điện báo cáo đơn giản mọi chuyện với phía quân đội đang chờ chi viện, tổng bộ cũng cảm thấy vấn đề cực kì khó giải quyết. Hiện tại hoàn toàn không thể bức ép ra lệnh cho đội tìm kiếm đuổi Tư Nam về Nam Hải được nữa rồi, chỉ đành để nhân viên tại hiện trường tùy cơ ứng biến, tranh thủ tiên hạ thủ vi cương.
“Sau khi đến gần phải quan sát địa hình, tranh thủ bố trí tay súng bắn tỉa.” Chu Nhung tắt vô tuyến điện, nói: “E là có lẽ Law Mayer cũng đã nghĩ đến điều này, chiếm giữa nơi có địa hình cao trước….”
“Tôi không thể hiểu nổi người nước A tìm được kháng thể như thế nào.” Thang Hạo ôm một túi thuốc nổ vừa đi vừa hỏi, “Cả cái khe núi lớn như thế, địa hình phức tạp rắc rối lại còn thêm rừng cây rộng vật vã, cho dù bọn họ có thể tìm được thông tin từ việc tra khảo phi công và tìm tòi nhật ký, suy đoán ra khu vực này, song cũng không thể tìm chính xác hộp kháng thể nhanh như thế được.”
Tất cả mọi người đều dòm Tư Nam, Tư Nam đang giơ tay móc kẹo từ trong túi của Chu Nhung, nhún vai ý bảo không biết.
Mọi người đầu đội lá cây và cành khô, lợi dụng thảm thực vật che giấu hành quân vượt qua khu rừng. Chu Nhung mò lấy kẹo sữa từ bên túi kia, chìa tay nhét vào trong áo khoác, dùng mặt trong của cái áo thun duy nhất còn sạch sẽ lau rồi lại lau, mới ngừng lại tự tay bóc vỏ cho Tư Nam ăn, sau đó chùi khóe miệng của hắn, tiếp tục dẫn đầu tiến về phía trước.
“Chưa đến giây phút cuối cùng, chẳng ai muốn phải hy sinh cả. Sau khi cướp được kháng thể về tay, Tư Nam phải ở lại đây, tù trưởng Thang cũng phải sống sót báo thù cho các anh em.” Chu Nhung trầm giọng nói: “Chúng ta đã mất rất nhiều người, bây giờ việc trước tiên là cần suy nghĩ làm thế nào để bắt lũ địch trả giá mà không phải giành giật cơ hội để bản thân hy sinh.”
Thang Hạo gần như không ngờ Chu Nhung đột nhiên nói được câu giống tiếng người đến vậy, nhất thời sững sờ.
Chu Nhung mặc kệ hắn, hỏi Tư Nam: “Em thấy khả năng Law Mayer dùng một phát đạn bắn chết em có bao lớn?”
“Không lớn đâu,” Tư Nam ăn kẹo nói.
Ngay khi chỉ còn năm sáu người, Chu Nhung nhanh như vận tốc ánh sáng trở về nguyên hình, lập tức dùng ánh mắt “Mũ của ông đây có phải đã thành màu xanh rồi không” để đánh giá Tư Nam.
Tư Nam đáp trả bằng ánh nhìn vô tội.
Chu Nhung: “…………..Vì sao?”
Tư Nam: “Tâm lý của anh ta không bình thường.”
Chu Nhung: “…………Không bình thường kiểu gì?”
Tư Nam vô cùng bất đắc dĩ: “Chính là cái kiểu không giống với người khác ấy.”
Cả mặt Chu Nhung đều hiện ý khó nói hết bằng một lời, Thang Hạo ở kế bên nhìn mà thấy ngầm sung sướng vãi cả ra.
“Tư Tiểu Nam,” Chu Nhung ôm vai Tư Nam, vừa đi vừa chân thành nói: “Tuy rằng ông xã rất tin em, nhưng chuyện giao tiếp hiểu nhau trong đời sống gia đình rất ư quan trọng, đôi khi em cũng có thể kể anh nghe những chi tiết vụn vặt mà em thấy không cần thiết, thường hay coi khinh rồi trực tiếp bỏ qua không nói……..Ví dụ nói lý do vì sao tính cách của anh vợ hờ lại khác người đến thế? Cùng cả biểu hiện cụ thể? Dù sao kết hôn xong rồi thì sẽ trở thành người một nhà, mặc dù chúng ta định lập tức táng chết anh ta, nhưng chí ít cũng từng là người thân, phải quan tâm nhau chút chút chứ.”
Đoàn người băng qua khu rừng rậm rạp khó đi, vượt qua con suối, xa xa phía trước hiện ra sườn núi bị thảm thực vật bao trùm.
“Ừm,” Tư Nam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Law Mayer rất tự kiềm chế bản thân mình.”
Chu Nhung dừng bước, cầm kính viễn vọng quân dụng, dùng ánh mắt cổ vũ để hắn nói tiếp.
“Khi anh ta học trong trường quân đội nghe đồn tiếng tăm rất tốt, cực kì tự gò bó, một chàng tinh anh Alpha cực đoan theo chủ nghĩa độc tài, chán ghét Omega. Sau này cảm xúc chán ghét phát triển thành thù hận, từ từ biến thành cố chấp, có lẽ sau khi tự kiềm chế thì tâm lý trở nên méo mó á.”
Chu Nhung quan sát đỉnh sườn núi phía xa, nhẹ giọng nói: “Biến nỗi sợ hãi của dục vọng bản thân thành thù hận với đối tượng của dục vọng, bọn Alpha ung nhọt đều thế cả.”
Tư Nam rất ung dung: “Chính thế đó, mặc kệ thôi.”
Tiêu cự của kính viễn vọng liên tục được điều chỉnh, hình ảnh đằng xa không ngừng phóng lớn. Chỉ thấy một chiếc xe việt dã dính đầy bùn lầy đậu trên đỉnh sườn núi, không nhìn rõ bên trong có người hay không, Law Mayer đứng dựa lưng vào cửa xe, thoáng chốc người phụ nữ Alpha dũng mãnh mắt xanh ngọc bích tóc vàng kia không biết hiện ra từ chỗ nào, đang châm thuốc cho anh ta.
“Gái ơi,” Chu Nhung ra hiệu cho mọi người nhanh chóng ẩn núp sau thân cây, nói: “Người phụ nữ bắt nạt con lần trước xuất hiện rồi này.”
Xuân Thảo lập tức hùng hổ vọt ra xông đến: “Cái gì cái gì cơ? Ở đâu ở đâu?”
Chu Nhung nằm bò trên đất, đưa kính viễn vọng cho cô, Xuân Thảo vừa nhìn đã tức: “Mọe, người xấu bắt nạt con sao còn sống chạy nhảy lung thế kia, trên đời này còn có thiên lý nữa hay không?!”
Nhan Hào ở phía sau nghe rõ mồn một nói: “…….Sao tôi cứ cảm thấy sự thực nó trái ngược thế nhở…………”
“Con gái đừng giận, sẽ giao người phụ nữ cho con ngay đây.” Chu Nhung lấy kính viễn vọng trong tay cô về, quan sát tỉ mỉ địa hình chung quanh sườn núi, suy tư một lát mới quyết định: “Địa hình của bên họ quá cao, không dễ mai phục ngắm bắn. Này đi há, chúng ta chia làm ba đường, Thang Hạo dẫn Tư Tiểu Nam đi theo con đường chính diện, cố gắng hấp dẫn sức chú ý của Law Mayer.”
Y vỗ vai Thang Hạo, áp sát nhỏ giọng nói: “Anh thử……..”
Thang Hạo lập tức né như tránh ôn dịch: “Làm gì thế, nói chuyện thôi chớ đến sát vậy chứ!”
“Tôi nói thế này là để lây cho anh chút vận may! Cái đồ tù trưởng đen thùi lùi nhà anh không cảm động rơi nước mắt quỳ xuống tạ ơn thì thôi, còn dám chối bỏ?!”
Thang Hạo ngu người, Chu Nhung hùng hồn chỉ vào Nhan Hào với Đinh Thực: “Anh thử hỏi hai chú ấy xem, mỗi khi có nhiệm vụ có phải đều tới ôm đùi bản hoàng cầu sữa cầu may mắn hay không? Không thì anh cho rằng ông đây nhờ vào gì mà tóm được chức đội trưởng của 118, dựa vào khuôn mặt đẹp trai lai láng này thôi hả?”
Đinh Thực gian nan cào cào tóc, Nhan Hào dứt khoát quay đầu đi.
“………..” Thang Hạo đấu tranh hồi lâu, cuối cùng đành do do dự dự đến gần, dè dặt vỗ vai Chu Nhung: “Thế anh…..anh nói đi.”
“Anh thử cố hết sức lôi Law Mayer rời khỏi cái xe, dụ càng xa càng tốt. Nhan Hào dẫn đội bắn tỉa từ mé sườn núi tìm chỗ có địa hình cao ẩn náu, mục tiêu thứ nhất là Law Mayer, thứ hai là chiếc xe kia, tốt nhất là dùng một phát đạn khiến nó hết đường chạy trốn.”
“Tôi và số người còn lại di chuyển đến sườn khuất nắng, bao vây cả khu vực sườn núi từ phía sau, chuẩn bị hành động phục kích.” Chu Nhung vẽ bản đồ đơn giản trên bùn đất, tất cả mọi người đầu cọ đầu quỳ rạp xuống quan sát kĩ càng: “Ngộ nhỡ xảy ra tình huống bất ngờ đối phương lái xe bỏ chạy, toàn đội dùng hỏa lực cao tiến hành áp chế ngăn cản, mỗi vị trí cụ thể của từng người tôi sẽ chỉ rõ riêng biệt trên bản đồ này, toàn đội đều phải nhớ cho thật kỹ nhé.”
Kế hoạch bố trí dày đặc tầng tầng lớp lớp tiến dần lên, trật tự rõ ràng, Thang Hạo bất tri bất giác nhập thần, lắng nghe Chu Nhung giải thích kĩ càng cặn kẽ vị trí từng người cùng cự ly và chi tiết công việc, rồi sau đó cho tất cả thành viên thời gian đề xuất câu hỏi, cuối cùng nói: “Còn có ai dị nghị không?”
Thang Hạo thầm nghĩ thằng cha Chu này cũng có chút tài năng chiến thuật đó chứ, xem ra diễn tập 118 oánh cho đối thủ toàn đội diệt quân cũng không phải chỉ dựa vào mánh trêu chọc lưu manh…….
“Không có? Rất tốt, Nhung ca còn có mấy câu sau cùng muốn nói.” Chu Nhung chắp hai tay: “Đồng chí Nhan Hào, mặc dù chú mà trượt tay bắn chết anh, Tư Tiểu Nam cũng sẽ không tái giá đâu nà, anh khuyên chú khi bóp cò súng nhớ thành thật tí nhé.”
Nhan Hao tiếc nuối gục mặt xuống đất.
“Đồng chí Thang Hạo, tuy rằng làm con mồi là một nhiệm vụ nguy hiểm, hơn nữa anh đã có tinh thần giác ngộ tự hy sinh, có điều nếu anh để Law Mayer bắt Tư Tiểu Nam đi thật, tôi sẽ chẳng ngại biến giác ngộ của anh trở thành sự thật đâu, đã hiểu chưa?”
Thang Hạo: “…………”
“Cuối cùng, Tư Tiểu Nam.” Chu Nhung dường như đã chuẩn bị tinh thần hy sinh cực lớn, mặt đầy đau khổ: “Nhỡ may tù trưởng Thang có phạm phải lỗi lầm không thể cứu vãn mà em đen đủi rơi vào tay giặc, này thì…….Nhung ca không phải lũ Alpha ung nhọt, Nhung ca có thể tạm thời vì lợi ích toàn cục mà đón nhận em, miễn sao trong lòng em vẫn còn có anh──áu!……..”
Tư Nam tung một chưởng bóp chặt cái cằm Chu Nhung, lạnh lùng nói: “Anh suy diễn quá rồi.”
Khuôn mặt Thang Hạo chẳng hề thay đổi, nội tâm thì phẩy phẩy lòng tôn kính của mình với Chu Nhung đến mười tám lần.
Mười phút sau, trên ngọn cây cao vút cách hai trăm mét phía đông sườn núi, Nhan Hào nằm bò trên cành cây thô to đặt súng trường tấn công, nhìn vào kính ngắm ngóng về phía sườn núi.
Bên trong xe việt dã mơ hồ có người đang ngồi, chắc là cái tên Abal cao hai mét kia.
Law Mayer và Jane đứng ngoài xe nói chuyện, thân hình Law Mayer gần như bị che chắn hoàn toàn, rất khó để nhìn rõ từ góc độ này.
“Tay súng bắn tỉa đã vào vị trí, sẵn sàng.”
Trong tai nghe vô tuyến điện vang đến giọng rè rè của Chu Nhung: “Tất cả người của tiểu đội phục kích đã vào vị trí, đậu má tín hiệu chỗ này nát quá thể…….Nhan Hào soi xem Thang Hạo với Tư Tiểu Nam đang ở đâu?”
“Hướng ba giờ của em, một trăm mét chính diện của sườn núi, hai người đã ra khỏi khu rừng.”
Chu Nhung cảnh giác nói: “Thằng cha Thang có động tay động chân với Tư Tiểu Nam nhà anh không? Anh mới thấy hai người kề rõ sát nhau.”
Nhan Hào: “…………….”
Trong vô tuyến điện truyền đến tiếng thở hổn hển của Thang Hạo: “Tôi là người có nhân phẩm, cảm ơn! Vừa nãy Tư Tiểu Nam chỉ giúp tôi buộc thuốc nổ lên người thôi!”
Chu Nhung: “Ai đưa bộ đàm cho anh? Tư Tiểu Nam không cần anh cảm ơn, vợ của bạn không thể sớ rớ, hiểu không đấy?”
“Mơ à! Hai người chúng ta thành bạn bè từ khi nào thế?!”
Trong kênh toàn vang lên âm thanh cố ép nín cười hí hự, Chu Nhung uy hiếp nói: “Dù sao thì hiểu rồi là được. Tôi không có cảnh cáo anh đâu, giá trị vũ lực của Tư Nam căn bản có thể solo cả một doanh địa, chọc giận em ấy rồi thì cứ xác định anh sẽ được dạy dỗ làm người lần nữa, tôi cũng khó lắm mới đánh ngã với đánh dấu được em ấy đó…..”
“Để tôi giúp một tay.” Tư Nam ngậm kẹo nói hàm hồ không rõ.
“Sao em cũng có bộ đàm thế!”
“Tôi đưa cho cậu ấy!” Thang Hạo đách nhịn cười nổi: “Ngậm miệng mau, bây giờ tôi phải đi rồi, bye bye!”
Thang Hạo cởi tai nghe vứt vào khu rừng, ghì chặt cổ họng Tư Nam, dùng họng súng dí vào trán hắn, đi thẳng đến chỗ Law Mayer ở phía chính diện sườn núi.
Đằng xa, Law Mayer lập tức có hành động, gương mặt lạnh lùng âm u trông về hướng bọn họ.
“Tim của anh đập rất nhanh.” Tư Nam không quay đầu, kẽ môi gần như im lặng nói.
Hai người băng qua mảnh đất trống tương đối bằng phẳng của sườn núi, Thang Hạo trầm thấp trả lời: “Tôi chỉ có hơi căng thẳng. Có thể thỉnh giáo chút không, bình thường giá trị may mắn của cậu thế nào?”
Tư Nam im lặng hồi lâu: “Rất được á.”
Law Mayer dặn một câu, người phụ nữ Alpha cầm súng, sải bước to đi xuống sườn núi.
Thang Hạo thở nhẹ một hơi, như trút được gánh nặng: “Vậy ok quá rồi, ít nhất trong tổ này sẽ có một đứa không nhọ đến nỗi vẽ liền một lúc bốn mươi bùa R(*).”
Tư Nam: “Phải……phải há.”
Người phụ nữ Alpha đi xuống dưới sườn núi rồi đứng yên tại đó, ánh mắt lãnh khốc quan sát Tư Nam một lát, hình như đang cười trên nỗi đau của người khác khi nhìn cái áo thun với quần rằn ri đầy rẫy vết thương của Tư Nam, xoang mũi hừ một tiếng.
“──Ê!” Thang Hạo đứng im tại mảnh đất cách cô ta hơn mười mét, dùng sức bóp chặt cổ họng Tư Nam, không mảy may để ý người sau mất kiềm chế rên lên vì đau đớn, hung ác nói: “Tôi đã đưa người đến rồi, kháng thể ở đâu?”
Jane lười nhác quay đầu, dùng tiếng Trung cứng ngắc nói: “Đi theo tôi, Law Mayer đang đợi anh trên sườn núi.”
Nhưng Thang Hạo bất ngờ kiên quyết từ chối: “Không, bảo anh ta xuống đây! Ai biết liệu các người có bố trí bẫy rập trên đó đòi mạng tôi hay không?”
“Anh……..”
“Trừ phi anh ta lại đây, nếu không miễn nói chuyện.” Thang Hạo lạnh lùng nói: “Chẳng phải anh ta muốn người mang kháng thể sao? Bây giờ đã ở trong tay tôi rồi, anh ta mà không xuống thì kiểu gì cũng không có, tự đi mà nghĩ cách đi há.”
Người phụ nữ Alpha nguy hiểm mà híp mắt, bước đến trước: “Mày dám──”
“Đứng im, Jane.”
Người phụ nữ Alpha lên tiếng dừng lại, ánh mắt Thang Hạo liếc lên trên. Chỉ thấy Law Mayer đứng ở trên cao trông xuống, một tay cầm một thứ quen thuộc, chính là cái hộp kháng thể màu bạc không thể làm giả.
“Không nhìn thấy hả? Trên người anh ta có buộc thuốc nổ.” Law Mayer thản nhiên nói: “Chỉ cần cô dám hành động, anh ta sẽ dám kéo Noah Chong cùng chôn theo.”
Chú thích: (*) Trong game Âm Dương Sư có 3 loại bùa: Trắng – Xanh – Đen. Bùa trắng vẽ ra N hoặc cao lắm là R, nếu vẽ bùa trắng ra R thì coi như hên. Bùa xanh – đen thì vẽ ra R, SR, SSR, mà đã xài bùa xanh – đen mà ra toàn R thì…đen toàn tập. Ngoài ra còn 1 bùa tím, bùa này nó cho phép mình kết nối camera để tăng tính chân thực khi triệu hồi thức thần
rate cũng như bùa xanh với đen.
Vẽ 100 bùa không ra SSR thì sẽ đạt tay thúi cấp 1.
Vẽ 200 bùa không ra SSR thì tay thúi cấp 2.
400 lần không ra SSR thì được tặng 1 cái khung ava chứng tỏ tao là tù trưởng châu Phi, đen hơn đít nồi =))))
N < R < SR < SSR theo cấp độ tăng dần. ( N – Normal, R – Rare, SR – Super Rare, SSR – Super Super Rare)
Nói chung tác giả đang nói trong đội của Tư Nam và Thang Hạo sẽ có một đứa không nhọ tới mức vẽ liền một lúc 40 bùa R, bởi vẽ liền = tù trưởng Châu Phi, đen như đáy nồi. (cảm ơn cô Káo đã giải thích cho tui cái này:” >)
=)) tui chỉ muốn nói đừng tin Nam nói~ Hạo ơi là Hạo ~