Dịch: Khởi Linh
Rào ào ào ào ào──
Dòng nước xanh biếc bị khuấy đục ngầu, giữa lúc vội vã, không thể nhìn rõ thứ gì, Tư Nam cũng chẳng hoảng hốt, ba giây sau khi rơi xuống nước hắn nhanh chóng nín thở, tung chân dài đạp mạnh một cú ra sau. Kẻ tập kích bị trúng ngay vào bụng, nhất thời ói ra bọt máu, trong nước sông tràn ngập màu đỏ tươi, không kìm được buông tay lặn xuống dưới.
Trong nước, Tư Nam lộn người lặn theo, trang bị năng nề khiến tốc độ chìm của hắn rất nhanh, gần như thoáng chốc đã đuổi đến kẻ tập kích, bóp chặt cổ tay với cái cổ đối phương.
“…………!” Kẻ tập kích thậm chí không có sức phản kích, chỉ có thể duỗi chân vùng vẫy vô ích, không ngừng thở ra bong bóng.
Lúc này lượng khí oxi của Tư Nam cũng đã sắp hết── hoạt động mạnh trong nước sẽ cực kì tốn oxi, cùng với khi hắn bước hụt rơi xuống lại mất cảnh giác thở nửa lượng khí oxi ra. Hắn vừa định hung hãn ra tay vặn đứt cổ họng đối phương, rồi tức tối trồi lên mặt nước hít thở, lúc này ngón tay đầy sức mạnh đột nhiên khựng lại.
Cổ họng và cổ tay đối phương đều nhỏ nhắn đến ngạc nhiên.
──Là con gái.
Trong đầu Tư Nam đột nhiên lóe lên một suy đoán vô lý, sau nửa giây suy nghĩ, hắn quyết đoán nới lỏng cổ họng đối phương, bắt lấy tay cô bẻ ngoặt lại, đổi từ sau lưng thành sau eo đối phương, đi theo mạch nước ngầm nhanh chóng lao đến chỗ xa hơn.
“Phù!”
Tư Nam trồi lên khỏi mặt nước, há mồm thở dốc, kẻ tập kích bị hắn bóp nửa sống nửa chết được đỡ lấy──quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, là Xuân Thảo.
“Phù, phù phù phù, khụ khụ khụ…….” Xuân Thảo bị sặc hít lấy hít để, được Tư Nam kéo đến bờ sông.
Hai người đã cách cái hang bị zombie bao vây tấn công khoảng mấy trăm mét, địa hình bờ sông ở đây có xu thế bằng phẳng, bãi đá nối liền bụi cỏ um tùm và rừng cây. Xuân Thảo vừa lên bờ là bắt đầu điên cuồng ho khụ khụ, gần như muốn moi buồng phổi ra khỏi cổ họng, chắc tại bị âm thanh quấy rầy, sáu bảy con zombie lục tục loạng choạng chui từ trong rừng ra.
“Vù──vù──”
“Gào!”
Khẩu tiểu liên của Tư Nam đã rơi mất vào lòng sông, hắn bước nhanh đến rút con Sanleng thorns quân dụng, dùng một dao một tay không đập chết tất cả bè lũ zombie. Đám xác sống du đãng trong khe núi căn bản đều đã nát rữa hoàn toàn, dưới tình trạng số lượng không nhiều lắm, vũ khí lạnh thực sự có thể đối kháng, sau khi xác định chung quanh không còn nhiều xác sống, Tư Nam rốt cuộc có cơ hội ngoái đầu thở hổn hển hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Khụ khụ khụ──!!!” Xuân Thảo miễn cưỡng ngừng ho khụ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt phát xanh, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
“Cậu, cậu ra tay ác lắm đấy, đối xử với thiếu nữ vị thành niên nặng── nặng thế này, khụ khụ khụ! Tớ tớ tớ uống no nước rồi…..khụ khụ!!!”
“Vị thành niên á?”, Tư Nam nghi ngờ hỏi: “Tôi nghe Chu Nhung nói cậu đã tròn 18 rồi cơ mà, cậu muốn chém tôi đòi quà sinh nhật phải không?”
Xuân Thảo ỉu xìu vẫy tay: “Tuổi tác của con gái là một bí mật nhá, bây giờ không phải lúc điều tra này nọ…..cậu thế nào mà đi cùng Thang Hạo thế? Có thấy Tường Tử hay không? Tường Tử còn sống chứ? Nhung ca đang ở đâu?”
“Bị thương nặng, còn sống. Đinh Thực đâu rồi?”
“Đại Đinh vẫn ổn, cậu nói…..không, chỗ này không phải nơi nói chuyện, cậu đi theo tớ.”
Xuân Thảo vịn tảng đá đứng dậy, ra hiệu cho Tư Nam đi cùng cô men theo bờ sông xuôi về hạ lưu, thoát khỏi khu rừng có zombie xuất quỷ nhập thần. Tư Nam nói qua quýt với Xuân Thảo chuyện mình uy hiếp phi công chạy từ căn cứ đến đây, tìm được doanh địa, bị cố ý dụ đi gặp được Thang Hạo, cùng những chuyện xảy ra trong hang động; Xuân Thảo vừa bước đi vừa lắng nghe, sau cùng công nhận: “Được đấy, đàn zombie ban nãy bao vây các cậu là do tớ dụ tới, tớ đã bắt đầu theo sau hai người từ chỗ thác nước rồi.”
Tư Nam hỏi: “Cậu nghi ngờ Thang Hạo?”
Xuân Thảo chần chừ một lát, mới nói: “Tớ vốn đã chắc chắn anh ta có vấn đề, nhưng cậu mới rồi có nói Tường Tử còn sống, tớ cũng hơi không chắc…..chuyện này nói ra thì dài, phải bắt đầu kể từ cái đêm zombie tập kích doanh địa.”
Áo khoác của Xuân Thảo đã bị quẳng mất, chỉ mặc cái ba lỗ rách nát, cánh tay và sau lưng đầy rẫy vết máu đen xì cùng vết cào với răng cắn dữ tợn. Mái tóc ngắn nhỏ xíu vén sau tai đang nhỏ nước tí tách, gió chỉ thổi nhẹ đã không khỏi run rẩy ác liệt, Tư Nam bèn cởi áo ngoài đưa cho Xuân Thảo.
“Ài, cảm ơn.” Xuân Thảo mặc cái áo rằn ri rộng thùng thình quá khổ bọc chặt trên người, thở dài: “Tối đó tớ thực sự đã nghĩ mình sẽ phải chết. Trong doanh địa tối om không thấy cả năm ngón, chỗ nào cũng có zombie, giọng gào, cắn xé, cùng tiếng súng hòa lẫn vào nhau, dù có làm gì cũng không xông ra được, đến nỗi cậu còn không biết mình đã nổ súng vào người chết hay người sống ấy….tớ chỉ nhớ tớ cứ điên khùng nổ súng, lúc ấy cả người đã bị cắn rất nhiều, đùi tớ mém nữa đã bị bọn chúng xé toạc luôn.”
Cô chỉ vào cần cổ mình, sau khi tiêm kháng thể bậc hai vẫn còn nguyên vết lõm cực kì rõ rệt.
“Chi tiết cụ thể thì để sau há, nói chung chúng tớ phải liều mạng mới thoát được đàn zombie, nhưng dù có tìm thế nào cũng không thấy Tường Tử đâu cả. Chúng tớ vừa ráo riết chạy trốn vừa hét gọi tên cậu ấy, giữa lúc hỗn loạn, có cứu được một đồng đội bị thương nặng, cậu ta nói hình như cậu ta có trông thấy một chiếc việt dã chạy khỏi khu rừng, lôi Thang Hạo và một người trông hơi giống Tường Tử đi.”
Tư Nam ngắt lời cô: “Trên xe có phải người nước A không?”
“Tớ không biết, dù sao tớ cũng nghi ngờ.” Xuân Thảo khàn giọng nói: “Tớ tiêm cho cậu ta kháng thể bậc hai, nhưng….cậu ta không thể vượt qua.”
Hai người cùng im lặng không nói.
“Chúng tớ lặn lội suốt cả một đêm, tất cả trang bị đều rớt mất tiêu, đạn cũng hết sạch. Sau khi trời sáng chúng tớ hoàn toàn bị lạc phương hướng, tốn bao thời gian cũng không tìm thấy đường về doanh địa, cũng không thể tìm được dấu vết nào của Tường Tử.”
Xuân Thảo thở dài một hơi, nói: “Chúng tớ thành lập một cứ điểm tạm thời, tớ và Đại Đinh cùng thay phiên nhau ra ngoài dò đường, kiếm đồ ăn, mãi đến sáng nay tớ mới không dễ gì mò được đến lân cận thác nước, kết quả chưa tìm đến doanh địa đã trông thấy cậu và Thang Hạo đi dọc theo bờ sông. Tớ đã nghi ngờ Thang Hạo thì sẽ không bứt dây động rừng dễ thế đâu, đi cả một lúc lâu, tớ phát hiện anh ta cố ý dẫn cậu đến chỗ hẻo lánh……….”
“Thế là tớ cứa lòng bàn tay dụ zombie đến, rồi lặn xuống nước tới gần, tìm cơ hội kéo cậu xuống, hòng tách hai người ra.” Xuân Thảo ngừng lại, giọng điệu đổi sang kiểu nghi hoặc: “──Tớ vốn cảm thấy Thang Hảo là điệp viên hai mang, cấu kết với người trên chiếc việt dã đó; nhưng mà nếu anh ta đúng thế thật, vì sao anh ta không giết Tường Tử đang bị thương nặng sắp chết, mà ngược lại cố gắng chăm sóc cậu ấy cho đến khi được cứu hộ? Điều này rất không có logic.”
Thực sự rất không có logic, trừ phi Quách Vĩ Tường cũng thông đồng với giặc giống tù trưởng Thang. Nhưng khả năng này cũng giống cái chuyện Chu Nhung đột nhiên trúng tiếng sét yêu đương với Nhan Hào, hoặc Nhan Hào bỗng thấy mình yêu trung tướng Trịnh; tỷ lệ nhỏ đến nỗi thực sự chẳng có gì để bàn luận.
Con sông khúc khuỷu đổi hướng, Xuân Thảo vẫy tay với Tư Nam, chui đầu vào trong bụi cây.
“Có lẽ Thang Hạo cũng có kế hoạch của mình, cho dù làm gì thì trước khi hội họp được với Nhung ca, vẫn nên tách khỏi anh ta thì hay hơn.” Xuân Thảo rút mã tấu chém đứt dây leo rậm rạp cao bằng nửa người, “Mấy chuyện anh ta kể khi chạy trốn rồi lạc khỏi chúng tớ là chém cả đó, mảnh vải với dấu vết trên đường cũng được ngụy tạo………….”
“Tôi biết.”
“?” Xuân Thảo ngoái đầu: “Sao cậu biết thế?”
Tư Nam gian nan khuỵu gối chui sâu vào trong bụi cỏ, đáy mắt lóe ra chút ý cười thương cảm: “Anh ta nói bị lạc là vì khi ấy liên quan đến tính mạng, không ai lo được cho ai. Nhưng tớ biết trừ phi các cậu xác định người đã chết rồi, nếu không sẽ không bỏ lại bất kì người nào. Đây không liên quan đến chuyện sống chết ngay kề, cũng không can hệ đến năng lực của các cậu, thuần túy chỉ bởi vì……bởi vì đó là các cậu mà thôi.”
Động tác của Xuân Thảo khẽ khựng lại, ánh mắt hơi hơi lóe sáng, hình như có chút xúc động:
“Tư Tiểu Nam………”
Tư Nam tháo cái thẻ tên rướm máu từ trước ngực xuống, cầm trong lòng bàn tay: “Tôi tìm thấy cái này.”
Xuân Thảo sững sờ: “Á? Sao cậu──”
Cô muốn hỏi sao cậu đeo cái này lên cổ mình, bẩn thế kia thì có lau cũng không sạch được, nhưng Tư Nam bỗng nhiên ngắt lời cô, phảng phất đang trốn tránh tất cả câu hỏi đến từ bên ngoài: “Tớ vẫn cần thêm chút thời gian.”
Xuân Thảo: “?”
“Tôi có thể……….cần rất lâu mới có thể chấp nhận sự thật Nhan Hào đã ra đi, trước đó, có thể để tớ giữ nó không?”
Xuân Thảo: “Hở?”
Xuân Thảo trợn tròn mắt.
Tư Nam: “……….Sao thế?”
Hai người nhìn nhau, sau một phần nghìn giây Xuân Thảo mới nhanh chóng hồi hồn phản ứng lại, lập tức giơ tay che kín mặt, phát ra thanh âm đau đớn tắc trong cổ họng: “Được…….được, cậu muốn thì cứ giữ lại đi………nhưng mà sao cậu tìm được miếng cún……thẻ tên này thế?”
“Ở doanh địa. Có rất nhiều thi thể, tớ đã cầm hết tất cả thẻ tên của mọi người đi.”
Xuân Thảo: “À, được được được, hóa ra là ở doanh địa……..cậu……….chả trách tớ nói vừa rồi sao chả thấy cậu vui tí gì…..cậu đang đau lòng thương thay cho Nhan Hào đó hả?”
Tư Nam đeo thẻ tên lên cổ, khàn khàn nói: “Tớ chỉ muốn biết cậu ấy chết như thế nào thôi.”
Xuân Thảo: “Cậu nhất định muốn biết điều này sao? Biết quá rõ cái chuyện bi thảm này cũng không hay lắm đâu………..Chả qua tớ cho rằng cậu không thích Nhan Hào, chẳng phải cậu từng bảo ảnh đi chết đó sao? Sao bây giờ lại………ê! Tư Tiểu Nam! Đừng khóc chứ!”
Tư Nam không có khóc. Nhưng hắn đứng im bất động, hai mắt không thèm chớp, như thể cả người đã cứng đờ tại chỗ, mãi sau hốc mắt mới ửng đỏ chút chút.
“Đâu có,” Hắn cố cười ra tiếng: “Chỉ rất hối hận thôi.”
“…………..” Nội tâm Xuân Thảo giằng xé một lúc, mới dè dặt hỏi: “Cậu hối hận lần đó hét vào mặt ảnh à?”
Hai tay Tư Nam đè chặt chóp mũi, dùng sức xì một cái, hình như đang dùng động tác này kiềm chế cảm giác đau lòng và xót xa khó nói thành lời nào đó. Kế đó hắn sải bước vượt qua Xuân Thảo đang đỏ mắt trông chờ, rất dứt khoát giẫm qua bụi cỏ tiến về phía trước.
“Hối hận sao không xin lỗi cậu ấy sớm hơn, lần ấy cậu ấy không sai, người sai là tôi. Thực ra….tôi không hề hy vọng cậu ấy sẽ chết.”
Xuân Thảo cố gắng nuốt nước bọt, cuối cùng quyết định nói ra sự thật:
“Chuyện này thì……Tư Tiểu Nam, thực ra……”
Một tiếng soạt vang lên, nửa người lơ lửng ở trên cây, Nhan Hào đầu cắm xuống đất chân chổng lên trời, nháy mắt đó mặt kề mặt dính sát với Tư Nam, buồn bã nói: “Không sao đâu, tôi hiểu mà, thực ra không cần xin lỗi, cái thẻ tên cún đó tặng cho cậu đấy.”
Tư Nam: “……………”
Tư Nam như bị điện giật đứng im tại chỗ, mãi lâu sau đờ người ngã ngửa.
“Tư Tiểu Nam!!!”
Mười phút sau, Tư Nam mặt mày trống rỗng, ngồi dưới gốc cây, Nhan Hạo cuống quýt cầm quần áo phẩy phẩy quạt giúp hắn.
“Tôi sai rồi, tôi không cố ý thật đâu mà, sau khi 118 mất biên chế cấp trên có tặng thẻ cún mới cho bọn tôi, còn cái cũ này thì tôi vẫn buộc trên tay coi như là bùa hộ mệnh, buổi tối đó rối loạn quá không biết mất kiểu gì……. Ài Tư Tiểu Nam cậu nghe tôi nói này, cậu muốn uống nước không, hay ăn trái cây không, anh kể chuyện cười cho cậu nhé. Ngày xửa ngày xưa có tên câm điếc, cậu ta…………”
Tia lý trí trong đầu Tư Nam đứt phựt một tiếng.
Nhan Hào gào thảm bị đập thẳng xuống đất, Tư Nam bóp cổ cậu ta, thâm độc bi thương nói: “Cậu sẽ lập tức biến thành tên câm điếc ngay và luôn.”
Xuân Thảo và Đinh Thực mỗi đứa chạy đi ôm một người, tốn sức hai hổ chín trâu mới cứu được Nhan Hào thoát khỏi bàn tay ngắt hoa độc ác. Tư Nam dở khóc dở cười, cầm cái thẻ cún kia tức giận nói: “Nếu cậu ở White Eagle! Đã bị tôi bẻ gãy chân rồi đấy! Còn cả cậu nữa!”
Xuân Thảo vội vã lủi ra sau lưng Nhan Hào, Tư Nam chất vấn: “Ai nói Nhan Hào đã chết? Quà tặng tuổi mười tám của cậu thôi hết rồi nhé!”
Xuân Thảo tức thì nói to kêu oan: “Là cậu chỉ hỏi Đại Đinh còn sống hay không, sao tớ biết được vì sao cậu không hỏi Nhan Tiểu Hào! Với lại cậu vốn cũng không định tặng quà cho sinh nhật mười tám của tớ mà!”
Tư Nam tự biết mình sai, hậm hực ngồi xuống chỗ cũ, một tay chống thái dương, gân xanh giật giật.
“Thôi thôi, đừng giận nữa,” Nhan Hào cố nhịn cười đứng ra hòa giải: “Thẻ tên đều được yêu cầu phải đeo trước ngực, cậu nghĩ tôi bị zombie ăn nên nó mới rơi trên đất cũng là chuyện bình thường……..Tư Tiểu Nam này, tôi không biết té ra cậu không mong tôi chết thế đấy, vừa nãy ngồi trên cây hóng cậu nói chuyện, tôi thực sự vô cùng vô cùng cảm động……..”
“Trễ rồi.” Tư Nam lạnh lùng nói, “Tôi cầm thẻ cún của cậu khóc lóc nửa tiếng trong doanh địa, tiếc là cậu không có nghe thấy.”
Nhan Hào chớp mắt đờ người, mặt mang đầy vẻ “Tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?!”.
Tư Nam cho cậu ta ăn bơ, tự lấy một cái bọc chống thấm ở trong ba lô ướt sũng ra, bắn một quả đạn tín hiệu lên bầu trời: “Đi thôi. Tìm một chỗ quanh đây ẩn náu, đợi đội tìm kiếm đến rồi nói sau.”
Xuân Thảo vừa mới kể chuyện gặp được Thang Hạo, nhảy vào lòng sông chạy trốn, mấy người đều đứng dậy dọn dẹp cứ điểm đóng quân tạm thời đáng thương của họ. Lá cây và quần áo cuốn thành gối đầu, mấy thanh mã tấu, cái ná thô sơ tước bằng cành cây, đó là tất cả tài sản của bọn họ, súng tiểu liên của Tư Nam cũng đã rơi mất trong lòng sông, trước đây tiểu đội 118 chưa từng gặp phải tình trạng nghèo khổ thế này, y như Dương Bạch Lao bị lão địa chủ đòi nợ, tình cảnh nhất thời rất ư thảm thương.
May thay trong ba lô của Tư Nam còn ít lương khô ngấm nước, lựu đạn, dây thừng cùng hộp y tế, hắn chia nốt số vật tư còn lại, mấy người dùng mã tấu chặt ngang bụi cây rậm rạp, tiến vào nơi sâu hơn trong khu rừng để ẩu náu.
“Sau khi hội họp cùng Nhung ca chúng ta sẽ tìm đến Thang Hạo.” Nhan Hào một tay cầm dao tay kia gặm bánh bích quy, miệng nhồm nhoàm nói không rõ: “Anh ta cố ý dụ Tư Nam đến cái hang kia, có lẽ trong đó có vài vấn đề, chắc phải lục soát một chuyến.”
“Anh nghĩ anh ta có liên quan gì đến cái đêm zombie tập kích không?” Xuân Thảo hỏi.
Mấy người đối mặt nhìn nhau, lát sau Nhan Hào nói: “Không, anh cảm thấy không giống. Nếu thật muốn hại chết tất cả mọi người, anh ta hẳn phải là người chạy trốn đầu tiên mới đúng, nhưng Thang Hạo thực sự đã chiến đấu đến phút cuối cùng, hơn nữa lúc ấy vẻ mặt sợ hãi giận dữ của anh ta trông không phải là giả.”
“Chẳng qua,” Nhan Hào lại đổi đề tài: “Nếu tìm được bằng chứng anh ta có liên quan đến chuyện diệt toàn đội, chúng ta cũng nhất định phải tế sống anh ta, báo thù cho cả đội.”
Mặt trời đã hoàn toàn đến giữa bầu trời, quanh vùng im ắng không tiếng động. Giọng gào thét lúc trầm lúc bổng không biết mệt mỏi đã ở rất xa, hòa cùng tiếng chim hót gió thổi, vang vọng vút qua khe núi.
Bọn họ dừng chân dưới bóng râm của một cây cổ thụ cao chọc trời, đầu tựa vào nhau ăn uống nói chuyện, phân tích địa hình hẻm núi, suy đoán kháng thể sẽ rơi ở chỗ nào. Đinh Thực thấp thỏm bất an hỏi thăm Tư Nam về Tiểu Kim Hoa của mình, Tư Nam thông minh loại bỏ cái đoạn cầm súng dí vào gáy Kim Hoa, chỉ nói cô có đóng góp chút sức lực, cố ý xin lệnh giúp đỡ làm phi công lái máy bay, còn chính mồm nói cô hy vọng Đinh Thực có thể sống mà trở về.
Đinh Thực lập tức cảm động chết đi được: “Tớ biết ngay Tiểu Km Hoa nhi gì cũng có thể làm mà, đến cả lái máy bay cũng biết, từ nhỏ cổ đã là cô gái đẹp đẽ lanh lợi nhất trong thôn chúng tớ……”
Xuân Thảo ngó nhìn cậu ta, mặt đầy vẻ đau răng.
Tư Nam khoanh chân ngồi trong bụi cỏ, nâng má không nói cái gì. Dường như hắn đã gỡ bỏ được thứ gồng xiềng nặng trịch mà vô hình nào đó, trái tim đã bình tĩnh lại, thậm chí còn sinh ra cảm giác thoải mái và mãn nguyện.
Tuy rằng hắn có hơi đói, thiếu đường, liên tục không ngủ không nghỉ suốt hai mươi tiếng đồng hồ, hành trình bôn ba với cường độ cao khiến bắp thịt vô cùng đau nhức, một khi im lặng cơn mệt mỏi sẽ nhanh chóng ùa ra khó mà ngăn được; mặc dù vẫn chưa biết kháng thể đang rơi tại đâu trong khe núi bao la, còn đám Law Mayer rất có thể đang mai phục ở ngay gần đây, tình hình hiện tại vẫn đầy rẫy nguy hiểm.
Nhưng chí ít tại giờ phút này, hắn với đồng đội của hắn đang ngồi ở bên nhau.
Chu Nhung cũng đang đuổi đến đây.
Tư Nam nhắm hai mắt, cơn buồn ngủ ập tới, đột nhiên cách đó không xa truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, một toán người khá đông đang lại gần.
Xuân Thảo dỏng tai lắng nghe một lát, đột nhiên bật dậy: “Là đội tìm kiếm! Nhung ca đến rồi!”
Nói không kích động thì là giả, mọi người đều lập tức đứng dậy, cao giọng la to, rất nhanh liền nghe thấy giọng đáp lại từ nơi bắn đạn tín hiệu phía xa của đội tìm kiếm.
“Tư Tiểu Nam đâu?” Trong khu rừng đầy dây leo truyền đến tiếng gào của Chu Nhung: “Đừng nói với anh em ấy lại chạy rồi nhá! Lần này đậu má anh thực sự không chịu nổi đâu! Đáng thương đáng thương thay cho trái tim yếu ớt người đàn ông đã kết hôn này!”
Tư Nam bật cười, mới vừa đi hai bước theo đồng đội, đột nhiên dừng chân, cẩn thận lấy tay ép chặt mái tóc lộn xộn xuống, vén góc áo lau sạch tro bụi với mồ hôi ở trên mặt, xoay người nhét ống quần rằn ri vào trong giày quân đội.
Cuộc đời này, hắn chưa từng dừng lại chỉnh chang hình tượng bản thân mình trước khi gặp một người nào bao giờ, nhưng ngay trong nháy mắt đứng dậy, cành cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng soạt, một vật nặng vù cái rơi xuống.
Ầm
──Đó là một người!
Tư Nam đang trong tư thế quỳ một chân xuống đất, căn bản không kịp phản ứng đã bị đè phải lăn mình, một giây sau họng súng dí trên huyệt thái dương, một khuỷu tay thô ráp rắn chắc đầy rẫy vết thương bóp chặt cổ họng hắn từ phía sau, cưỡng ép bắt hắn đứng dậy.
Cách đó hơn mười mét ở phía trước, Nhan Hào đột nhiên quay đầu, thất thanh quát: “Thả cậu ấy ra!”
Sắc mặt Tư Nam khẽ thay đổi, chỉ nghe sau lưng truyền đến giọng nói mệt mỏi mà cương quyết của Thang Hạo:
“Cậu không được qua đây, đi một chuyến cùng tôi.”