Hắn đang định bước lên đón thì cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, một nữ tử mặc đạo bào màu trắng dẫn người đi ra.
Vương Huyền dừng bước, nhíu mày, "Nhị tỷ tỷ?"
Ánh mắt Vương tứ nương sáng lên, vội vàng nghênh đón, "Nhị tỷ tỷ."
Vương nhị nương thản nhiên gật đầu nhẹ với muội muội, đi đến trước mặt Triệu Hàm Chương, đưa tay nhận lấy một mảnh vải gai trắng, nhỏ giọng an ủi: "Chia buồn cùng cô."
Triệu Hàm Chương ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái, cúi đầu thật sâu, đứng dậy dẫn Triệu nhị lang rời đi đến nhà tiếp theo.
Vương nhị nương nhìn theo bóng dáng hai chị em họ đi xa, nắm chặt mảnh vải gai trắng trong tay, thời buổi này, ai có thể thực sự an ổn đây?
Qua khỏi Vương gia, chưa đợi Triệu Hàm Chương và em trai đến các phủ đệ, các nhà đã biết Triệu Trường Dư đã qua đời đêm qua, có người đã sớm mở cổng chờ sẵn, khi thấy hai chị em Triệu Hàm Chương, chưa đợi họ đến gần đã tự mình khóc nghênh đón.
Còn lúc này, trong hoàng cung, Phó Chi cũng đang khóc, ông ngồi phịch xuống đất, cầm tấu chương của Triệu Trường Dư hỏi hoàng đế và Đông Hải Vương, "Lời lẽ ly gián như thế này, tại sao bệ hạ và vương gia lại tin? Kiệu Sâm Sâm như tùng nghìn trượng, trong thời gian tại nhiệm tận tâm tận lực, các vương làm phản, dân chúng rày đây mai đó, phần lớn nhờ ông ấy điều động mới cho dân chúng loạn lạc một nơi an cư, từ sau khi Hà Gian Vương chết, ông ấy càng không ngừng thúc giục triều đình sớm đưa ra quyết định, để tránh bị vây khốn trong ngoài, ông ấy đã sớm bày tỏ thái độ, sao lại có thể lén lút viết thư truyền đạt ý nghĩ trái ngược như thế này?"
"Bệ hạ, vương gia, xin đừng để bị người ta ly gián tình cảm, kẻ ngụy tạo bức thư này lòng dạ độc ác, không chỉ ly gián Thượng Thái Bá với bệ hạ, với vương gia, mà còn đang ly gián quan hệ giữa bệ hạ và vương gia!"
Hoàng đế trẻ tuổi nghe vậy, nước mắt rơi xuống, sai người đem tấu chương lên, càng xem càng khóc dữ dội, không nhịn được bước xuống khỏi long ỷ nắm lấy tay Đông Hải vương, "Vương thúc mời xem, Thượng Thái Bá nói rất có lý, chúng ta không thể bị loại tiểu nhân này ly gián!"
Đông Hải vương đưa tay nhận lấy tấu chương, sau khi xem xong thì thở dài một tiếng, "Hôm qua đột nhiên nghe được lời đồn như vậy, lại nhận được mật thư, vô cùng căm hận tâm địa ly gián của Triệu Trường Dư, nhưng hôm nay xem ra, là ta đã hiểu lầm ông ấy rồi."
Phó Chi khóc nói: "Bệ hạ, Triệu Trường Dư đã qua đời đêm qua rồi."
Hoàng đế kinh hãi, "Cái gì? Vậy tấu chương này..."
Phó Chi rơi lệ cúi đầu, bi thương nói: "Đây là tấu chương cuối cùng."
Trong triều đình lập tức vang lên tiếng thở dài, bất kể là thật lòng hay giả dối, mỗi người đều rơi hai giọt nước mắt, dường như đều rất đau buồn.
Đông Hải vương cũng làm ra vẻ rất đau buồn, thở dài nói: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy, hôm qua Mã Gia Ân đi canh giữ Triệu gia, ngược lại là tiện cho hắn, để hắn có thể gặp Thượng thái bá lần cuối."
Ông ta chuyển hướng câu chuyện: "Tuy nhiên kẻ đứng sau lưng ly gián này vẫn rất đáng ghét, đã có thư giả trong tay, bên ngoài lại có lời đồn, chi bằng điều tra kỹ lưỡng, lôi kẻ đứng sau màn này ra, dưới bầu trời quang đãng của Đại Tấn ta, sao có thể dung túng cho loại yêu ma quỷ quái này?"
Hoàng đế há miệng, vội vàng nhìn các đại thần khác.
Mọi người đều tránh né ánh mắt của hoàng đế.
Phó Chi trầm ngâm nói: "Việc cấp bách hiện nay là lo liệu tang lễ cho Thượng thái bá, vương gia, hãy để binh lính canh giữ gần Triệu gia lui về đi, để Triệu gia lo liệu tang lễ."
Hoàng đế hoàn hồn, vội vàng nói: "Đúng đúng, việc cấp bách là lo liệu tang lễ, mau phái người đến Triệu gia xem thử, có việc gì là trẫm có thể giúp đỡ hay không."
Phó Chi chỉ điểm: "Thượng thái bá có công an định xã tắc, xin bệ hạ ban thụy hiệu, chấp thuận thỉnh cầu trong tấu chương của ông ấy."
Hoàng đế liên tục gật đầu, "Tốt, tốt, trẫm nhớ tiên đế đã từng định thụy hiệu cho ông ấy là 'Giản'..."
Hoàng đế không biết ai là người ngụy tạo thư giả, nhưng Đông Hải vương cứ bám riết không buông, hắn chỉ có một nỗi lo lắng, e rằng màn múa gươm này của Đông Hải vương, là muốn nhắm vào chính hắn.
Hắn thật sự không biết suy nghĩ thực sự của Triệu Trường Dư sao?
Hắn ba lần bảy lượt phái người đi khuyên nhủ Triệu Trường Dư thay đổi lời khai, Đông Hải vương lại không biết hắn bị Triệu Trường Dư liên tục cự tuyệt sao?
Nhưng sau khi nhận được thư giả, ông ta vẫn trực tiếp phái binh đi vây phủ Triệu gia, e rằng mục đích là nhắm vào tài sản của Triệu Trường Dự.
Đối với Triệu Trường Dư ủng hộ ông ta còn tàn nhẫn như vậy, huống chi là người của hắn?
Hoàng đế lo lắng không thôi, chỉ muốn kéo dài thời gian để nghĩ ra cách đối phó.
Triệu Kiệu... chết quá nhanh, nếu ông không chết, thì ngọn lửa này trong thời gian ngắn còn chưa lan đến chỗ hắn.
Hoàng đế lắc đầu, xua đi những suy nghĩ trong đầu, hắn day trán trầm tư, một lát sau nói: "Cứ dùng thụy hiệu mà Tiên đế đã định cho ông ấy đi, hạ chỉ cho Triệu Tế tập phong làm Thượng thái bá."
Mọi người đồng ý.
Đông Hải vương thầm cười lạnh, cứ tưởng không nhắc đến chuyện này thì ông ta sẽ không điều tra nữa sao?
Triệu Trường Dư vừa chết, ông ta lại trở thành trò cười, trong lòng Đông Hải vương đọng lại một cục tức không có chỗ xả, tự nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua cho hoàng đế như vậy.
Bức thư giả kia, phần lớn là do người của hoàng đế làm ra.
Đông Hải vương sải bước rời đi, bên ngoài đã là một mảnh bi thương, bất kể là quan lại sĩ tộc hay bách tính bình dân, đều biết đêm qua Triệu Trường Dư đã qua đời.
Ông vốn có thanh danh, uy tín trong dân chúng rất cao, Đông Hải ương vừa ra khỏi hoàng cung đã nghe thấy tiếng khóc từ khắp các con đường ngõ hẻm, khi nghe rõ đang khóc cái gì, sắc mặt ông ta lập tức tái mét.
Còn lúc này, Phó Chi vừa nhận được thánh chỉ của hoàng đế liền vội vàng đi ra, thấy Vương Diễn đang đi phía trước, ông lập tức tiến lên kéo hắn lại, "Di Phủ, Vương gia đâu?"
Vương Diễn bị kéo lại vẻ mặt ngơ ngác, "Vương gia đã đi từ sớm rồi, ông không biết sao?"
Phó Chi đương nhiên là biết, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ông giả vờ không biết, thấy các đồng liêu xung quanh đều vểnh tai lên nghe, ông liền "Ây da" một tiếng, dậm chân nói: "Sao có thể để Vương gia cứ thế mà đi được? Di Phủ, sao ông không khuyên can một chút?"
"Trường Dư lúc lâm chung vẫn lo lắng việc nước, điều sợ nhất chính là Vương gia và Bệ hạ vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm, Di Phủ và Vương gia có quan hệ thân thiết, xin Di Phủ thay mặt nói giúp, Vương gia điều tra kỹ chuyện này vốn không sai, nhưng cuối cùng nếu điều tra đến phía Bệ hạ, không chỉ làm tổn thương lòng Trường Dư, mà người đời cũng sẽ không tin tưởng."
Vương Diễn cười nhạt, không mấy quan tâm: "Phó Trung thư lo xa rồi, công là công, tư là tư, Vương gia không phải người chỉ hươu gọi là ngựa."
Ông ta không phải người chỉ hươu gọi là ngựa mới lạ, nếu ông ta làm việc công bằng, thì sao lại đi vây phủ Triệu gia?
Phó Chi giật giật khóe miệng, cười gượng gạo nói: "Chúng ta tự nhiên biết Vương gia không phải loại người đó, nhưng người đời không biết mà, Trường Dư bất kể là trong dân gian hay sĩ tộc đều có danh tiếng rất tốt, hôm qua Vương gia bao vây phủ Triệu gia, tối qua Trường Dư liền qua đời, truyền ra ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương gia."
Thấy Vương Diễn vẫn giữ vẻ không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối, Phó Chi liền hạ giọng nói: "Hôm nay tỷ đệ Triệu gia đã báo tang, hiện giờ khắp kinh thành sợ rằng đều biết chuyện này rồi, Di Phủkhông bằng ra ngoài nghe ngóng dư luận rồi hãy quyết định?"
Vương Diễn hơi nghiêm mặt lại, liếc nhìn Phó Chi, cuối cùng chắp tay hành lễ rồi dẫn người ra khỏi cung.
Đến đường lớn, quả nhiên khắp nơi đều thấy người đang bàn tán xôn xao, vẻ mặt bi thương.
Vương Diễn cau chặt mày.
Quan viên đi cùng Vương Diễn ra đường lớn thấy vậy, vội hỏi: "Vương Tư Mã, việc này phải làm sao? Vương gia lúc này đang buồn bực, nếu truyền đến tai ông ta, lại là một trận cãi vã."
Vương Diễn liền thở dài nói: "Việc đời phức tạp, tâm trạng khó tránh khỏi rối loạn, thôi vậy, chúng ta đi khuyên nhủ Vương gia đi, tâm bình khí hòa cũng có lợi cho việc dưỡng sinh."