Chương 11: Bảo vệ Thanh Di các

Triệu Hàm Chương nghĩ đến chuyện kế tiếp mình phải làm, chỉ chốc lát sau đã đến Thanh Di các.

Thính Hà muốn vú già ôm nàng lên giường, Triệu Hàm Chương phất phất tay, tự mình vịn tay nàng ấy đứng lên, nhảy một cái tự mình ngồi xuống giường, "Sai người chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta ra ngoài.”

Thính Hà sửng sốt, "Tam Nương, chân của ngài còn chưa tốt đâu?"

"Mang thêm mấy vú già cường tráng, đến lúc đó khiêng đi là được." Có người có tiền, còn sợ không ra được cửa sao?

Thính Hà không lay chuyển được Triệu Hàm Chương, chỉ có thể đi xuống phân phó.

Triệu Hàm Chương cởi giày ra, dùng da cáo mềm mại phủ lên cái chân bị thương, thoải mái ngả người ra sau, vẫy tay với những nha hoàn khác, "Đi lấy chút trái cây điểm tâm đến đây.”

Chúng nha hoàn vui vẻ đồng ý, các nàng cảm thấy lần này Tam Nương bị thương so với trước kia càng thẳng thắn hơn, cũng càng thêm vui vẻ.

Chủ tử vui vẻ, các nàng cũng vui vẻ theo.

Trong phòng rất nhanh náo nhiệt hẳn lên, nhóm tiểu nha hoàn xinh như hoa bưng mâm trái cây cùng nước trà điểm tâm tới, trước sau đứng hầu hạ Triệu Hàm Chương ăn trái cây.

Ngay cả lau miệng cũng có người làm thay, thật sự là... Quá xa hoa lãng phí.

Triệu Hàm Chương tiếp nhận khăn tay từ tay nha hoàn, quyết định tự mình động thủ, "Nhị Lang đâu rồi?”

"Ở trong phòng Nhị nương tử, đầu gối hắn sưng lắm, Nhị nương tử tìm thuốc mỡ đắp lên cho hắn.”

Triệu Hàm Chương gật gật đầu, "Bảo Thành bá mời đại phu đến cho hắn, hai ngày nay cứ ở lại trong viện, các ngươi coi chừng hắn, không cho hắn đi ra ngoài.”

Bọn nha hoàn đều đồng ý.

Thính Hà chạy chậm vào, "Tam Nương, vừa rồi lang chủ phái người đi từ đường, thả đại nương ra rồi.”

Triệu Hàm Chương ăn trái cây trầm tư.

Ngày mai sẽ thỉnh phong thế tử, Triệu Trường Dư đương nhiên sẽ không làm khó nhị phòng trong chuyện này.

Triệu Hàm Chương cũng sẽ không.

Triệu đại nương quỳ nhiều hơn một đêm, hay là quỳ ít hơn một đêm thì có gì khác nhau?

Nếu đã đồng ý với Triệu Trường Dư, nàng không ngại làm chút chuyện nể mặt, chỉ cần trong lòng nàng nhớ kỹ là tốt rồi.

Triệu Hàm Chương nói: "Đến chỗ Nhị Lang lấy một hộp thuốc trị thương đưa cho nàng ta, nói ta cũng bị thương, sẽ không đi thăm nàng ta đâu.”

Thính Hà không muốn đi, cho nên chỉ định một tiểu nha đầu khác đi thay.

Triệu Hàm Chương cười cười, hỏi: "Còn có tin tức nào khác không?”

Thính Hà suy nghĩ một chút nói: "Lang chủ sai người đi mời lão thái gia nhị phòng tới đây, hiện tại còn đang ở trong thư phòng.”

Triệu Hàm Chương gật gật đầu, "Em gọi Thanh cô tới, ta có chuyện dặn bò bà ấy.”

"Vâng.”

Chỉ chốc lát sau Thanh cô liền tới, Triệu Hàm Chương chỉ lưu lại Thính Hà, hạ nhân khác đều cho lui xuống.

"Ngày mai ta muốn ra ngoài, bà đưa mẫu thân tới đây, để cho bà ấy ở trong viện này với Nhị Lang, trông chừng bà ấy, đừng để bà ấy đi chủ viện cùng nhị phòng, nếu nhị phòng có người tới, tất cả đều ngăn ở ngoài viện, không quan tâm bọn họ lấy cái cớ gì đến, đều không cho bọn họ tiến vào.”

Thanh cô sửng sốt, phân phó này, sao nghe như là đang nhằm vào Nhị nương tử?

Triệu Hàm Chương sâu kín nói: "Ngày mai tổ phụ sẽ thỉnh phong thế tử.”

Thanh cô trợn to mắt, "Sao lại gấp gáp như vậy, thân thể lang chủ còn tốt..."

Giọng Thanh cô thấp dần, dưới ánh mắt sắc bén của Triệu Hàm Chương cúi đầu, cúi đầu đáp một tiếng, "Dạ.”

Triệu Hàm Chương lúc này mới hài lòng, "Coi chừng mẫu thân, đợi ta trở về có thưởng.”

Thanh cô thấy Tam Nương thần sắc như thường, thậm chí còn có chút sung sướng, trong lòng miễn cưỡng an ổn lại, tuy rằng bà khó hiểu, nhưng hình như đây cũng không phải là chuyện xấu.

Tam Nương thông minh hơn nương tử, cũng càng ổn định, nếu nàng không có phản đối, vậy tình thế có lẽ vẫn không tính là xấu.

Thanh cô có chút không đợi được, sợ Nhị nương tử từ nơi khác biết việc này làm ầm lên, vội vàng nói: "Nô đây liền đi xem nương tử.”

"Đi đi.”

Thanh cô khom người lui ra, mới ra khỏi viện liền bước nhanh mà đi.

Với tính nết của Vương thị, bà tuy chừng mực, nhưng vẫn canh cánh trong lòng vị trí bá tước, lúc trước lang chủ chỉ nói như vậy, vẫn chưa định ra thế tử, Nhị Lang còn có cơ hội, trong lòng bà cũng luôn có một cỗ hy vọng xa vời.

Nếu để cho bà biết ngày mai sẽ dâng tấu chương, Vương thị cho dù không làm ầm lên cũng sẽ nhịn không được đi chủ viện khóc một chút.

Lang chủ hiện tại thân thể không tốt, nếu bị khóc lóc om sòm rồi xảy ra chuyện gì ... Tam Nương cùng Nhị Lang mới thật sự không có chỗ dựa.

Vương thị hiện tại cái gì cũng không biết, bà đang dạy Triệu Nhị Lang nhận biết mặt chữ, "Đây là hoàng, màu vàng, vừa rồi không phải mới dạy con sao?”

Triệu Nhị Lang lập tức đọc, "Hoàng, màu vàng!"

Vương thị hít sâu một hơi, ngón tay dời đi, chỉ một chữ hỏi, "Cái này thì sao?”

Triệu Nhị Lang nhìn nó ngẩn người.

Vương thị nhịn cơn giận tam bành nói: "chữ này đọc là 'Vũ'.”

Triệu Nhị Lang ngoan ngoãn đọc một tiếng "Vũ".

Tay Vương thị liền chuyển, lại chỉ trở lại, "Chữ này đọc là gì?”

Triệu Nhị Lang há miệng, nhìn chằm chằm nó trầm mặc.

Vương thị liền nhịn không được đưa tay nhéo lỗ tai hắn, "Hoàng, con vừa mới đọc qua, mà bây giờ đã không nhớ."

Triệu Nhị Lang cúi đầu.

Thanh cô dừng một chút, vội vàng tiến vào, "Nương tử, Tam Nương từ chủ viện trở về.”

Vương thị liền thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực mình, cảm thấy hơi thở trong lồng ngực đã dịu đi một chút mới nói: "Cha chồng tìm Tam Nương làm gì?"

Thanh cô nhẹ giọng nói: "Tam Nương không nói, nhưng nhìn biểu tình của Tam Nương, không giống chuyện xấu.”

"Vậy thì tốt rồi, tối hôm qua náo loạn lớn như vậy, ta còn sợ cha chồng dạy bảo Tam Nương.”

Thanh cô có vài lời muốn nói với Vương thị, liền không khỏi nhìn Triệu Nhị Lang.

Triệu Nhị Lang đang nhìn chằm chằm vào những con chữ trên cuốn sách với đôi mắt trống rỗng, Vương thị nhìn liền tức giận, phất tay nói: "Đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi.”

Triệu Nhị Lang lập tức linh động, nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã chạy không thấy bóng dáng.

Vương thị mắt đều đỏ lên, thiếu chút nữa rơi lệ, "Ta cũng không trông cậy vào hắn thông minh, chỉ cần được một nửa như tỷ tỷ hắn, không, cho dù là ba phần cũng được rồi.”

Thanh cô đưa khăn cho bà.

Vương thị nhận khăn tay ấn khóe mắt, mới hỏi, "Có chuyện gì vậy?”

Thanh cô nói: "Ngày mai Tam Nương phải ra ngoài, ngài cũng biết, tối hôm qua ở Thanh Di các, nàng không khách khí với Đại lão gia như vậy, bên kia không biết sẽ chỉnh Thanh Di các như thế nào đây, cho nên muốn mời nương tử ngày mai đi qua tọa trấn.”

Vương thị "Hừ" một tiếng nói: "Bọn họ dám! Nếu ta nói, cha chồng sớm nên phân bọn họ ra ngoài, nhị lão thái gia tự mình có gia nghiệp, có tước vị, tại sao phải nhìn chằm chằm đồ đạc trong phòng chúng ta?”

Thanh cô nhớ tới lời dặn dò của Tam Nương, ôn tồn trấn an nói: "Chúng ta cũng sinh ra trong thời loạn thế, cần dựa vào gia tộc che chở, tương lai Tam Nương cùng Nhị Lang còn phải nhờ tông tộc chiếu cố. Nhị lang như vậy, nếu không có tông thân chiếu cố, chỉ sợ..."

Vương thị trầm mặc.

Thấy bà có thể nghe được, Thanh cô tiếp tục ôn nhu nói: "Nô thấy, chuyện này không bằng nghe Tam Nương, tước vị chỉ là thứ yếu, chủ yếu là lợi ích thực tế.”

Vương thị giằng co trong lòng, "Nhìn nhị phòng như vậy, đồ đạc đặt trên tay Nhị Lang chỉ sợ không giữ được, vẫn phải giao cho Tam Nương, để cho nàng mang đi, cho dù mang đến nhà chồng cũng tốt hơn ở lại Triệu gia, đến lúc đó ta cùng Nhị Lang cũng có thể dựa vào nàng.”

Bà nhỏ giọng hỏi: "Còn chưa hỏi thăm được sao, cha chồng định chọn lang quân nhà ai cho Tam Nương thế?”

Thanh cô cũng nhỏ giọng trả lời: "Hỏi thăm không được, nhưng nghe nói không chỉ gia thế hiển hách, nhân phẩm tướng mạo cũng đều tốt.”

Vương thị liền ôm ngực nói: " Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, cha chồng chọn người, hẳn là sẽ không tệ.”

Thanh cô dứt khoát kéo dài triển khai đề tài này, Vương thị nhất thời bị dời đi lực chú ý, vẫn chưa từng biết tin đồn ngoài viện, ngày hôm sau vui vẻ mang theo Thanh cô đi canh viện cho Triệu Hàm Chương.