Chương 10: Mưu Kế (H)

Ngượng nghịu gãi gãi mũi, Dương Lăng quay về chỗ ngồi. Đang rất đỗi buồn chán, y chợt nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, liền vội vã lôi rương sách ra lục lọi. Quyển "Đại Minh luật" dày cộm đó quả nhiên cũng nằm bên trong. Y lấy ra rồi bắt đầu lật đọc tỉ mỉ.

Đang tra cứu những điều luật có liên quan đến kiện tụng thì Hàn Ấu Nương mang tới một chén trà nóng nghi ngút khói. Dương Lăng không khỏi gấp sách thầm than thở: “Nam nhân trong xã hội phong kiến thật đúng là ‘nam nhân’ mà, chứ ở xã hội hiện đại thì kiếm đâu ra loại đãi ngộ thế này!”

Vào thời đó, giờ làm việc của những cửa tiệm bình thường không cập rập như bây giờ. Giờ nghỉ trưa rất dài, ước chừng tới hơn hai giờ chiều tính theo giờ hiện đại mới tiếp tục bắt đầu công việc. Cho nên Dương Lăng thoải mái vừa nhấp trà nóng vừa đọc sách, còn Hàn Ấu Nương thì ngồi ở mép giường may vá thêu thùa.

Ngón tay nàng khéo léo thắt nút một đầu sợi chỉ, liếm nhẹ đầu kia rồi luồn nó qua lỗ kim. Nàng co một chân lên giường, cẩn thận may vá quần áo, thi thoảng còn dịu dàng liếc mắt nhìn phu quân đang chăm chú xem sách.

Dương Lăng xem sách hồi lâu, suy nghĩ kỹ càng một trận, nhưng lại chẳng tìm ra được điều luật nào có lợi cho Mã Ngang. Xem ra vẫn phải dựa vào công phu "Thái Cực Quyền" mà mình học được ở hậu thế để đường đường chính chính "hại người lợi ta" rồi.

Y ngẩng đầu thở dài một hơi, vừa lúc bắt gặp Hàn Ấu Nương đang đưa chiếc áo vải bông lên khóe miệng cắn đứt chỉ thừa, còn đôi mắt lại say sưa nhìn mình. Khi chạm phải ánh mắt của Dương Lăng, nàng lập tức hoảng hốt né tránh.

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp mới mười lăm, mười sáu tuổi mà ra dáng như một tiểu phu nhân này, mặc dù Dương Lăng đã xem nàng là nương tử, nhưng trong lòng y vẫn không khỏi hơi rung động. Từ chín lần chuyển thế đến giờ, y chưa từng có được loại cảm giác ấm áp thế này. Nhịp sống an nhàn êm ả, có một người vợ dịu dàng thùy mị quan tâm săn sóc, đây chẳng phải là cuộc sống mà mình hằng tha thiết ước mơ sao? Chẳng phải là tình cảm mà mình đã vất vả kiếm tìm, cần phải quý trọng hay sao?

Hàn Ấu Nương cúi đầu tiếp tục may vá. Cảm nhận được trượng phu vẫn đang nhìn mình, trong lòng nàng không khỏi lúng túng, tay chân rối loạn. "Ui da" một tiếng, mũi kim đã đâm vào ngón tay nàng. Dương Lăng vội gấp quyển "Đại Minh luật" lại, chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy mà xem xét. Chỉ thấy trên đầu ngón tay, một giọt máu đỏ thắm đã ứa ra.

Dương Lăng liếc nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới chợt hiểu ra vì sao người xưa khi bị kim đâm lại đưa ngón tay vào miệng để mút. Đó không phải vì bọn họ biết nước bọt có thể sát trùng, mà là thật sự không có thứ gì có thể dùng để lau máu, dẫu sao cũng không thể chùi vào quần áo được! Thế là y cũng "noi gương" đưa ngón tay Hàn Ấu Nương vào miệng mút nhẹ, đầu lưỡi thoa lên ngón tay nàng. Tấm thân Hàn Ấu Nương đột nhiên run lên, khuôn mặt đỏ lựng, cả người nóng bừng.

Dương Lăng khẽ trách:

- Xem nàng kìa, sáng sớm đã phải ra ngoài làm công rồi mà về nhà vẫn không nghỉ ngơi, giờ nàng lại đang làm gì đấy?

Hàn Ấu Nương cụp hàng mi cong xinh đẹp, ngoan ngoãn để mặc cho y nặn nhẹ ngón tay của mình, rụt rè nói:

- Đã sắp sang năm mới rồi mà chàng vẫn chưa có được một chiếc áo khoác tươm tất. Thiết nghĩ chàng là người có thân phận, ăn vận như vầy ra đường sẽ không tránh khỏi bị chê cười, nên thiếp mới tranh thủ may cho chàng một chiếc mới.

Dương Lăng thở dài một hơi. Bên nhau càng lâu, y càng cảm thấy mắc nợ nàng nhiều hơn, cái cảm giác xót xa ấy như thể đã mắc nợ nàng không biết tới mấy kiếp ân tình rồi. Y lặng lẽ siết chặt bàn tay, tình ý chân thành không ngừng lan tỏa khắp tâm hồn và thể xác bọn họ.

Khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ mới mười lăm tuổi này, trong lòng Dương Lăng dâng lên muôn phần xúc động. Môi hắn mút ngón tay Ấu Nương dòng màu tanh tanh hoà quyện vào nước bọt như uống cam lộ Ấu nương khuôn mặt dần đỏ lên mở ra miệng thơm Tướng Công.

Dương Lăng nhã ra môi đầy nước bọt và máu nhìn nàng hắn tay nâng càm nàng lên đặt môi vào môi nàng lưỡi hắn như linh xà luôn vào trong Lưỡi hoà lưỡi nướt bọt trao cho nhau tiếng ực ực vang khắp phòng sau một khắc sau Ấu nương dần thở gấp Ưm..ưm…,thấy nàng mất hơi thở gấp Dương lăng nhả môi nàng ra một sợi nước bọt kéo dài từ môi hai người.

Ấu Nương tướng công nóng quá giúp tướng công Nương Tử, Ấu nương mặt đỏ lên nàng biết tướng công lại muốn mình giúp thổi tiêu nàng đỏ mặt ậm ừ, tay nàng nâng lên cởi chiếc quần ngoài của Dương lăng lây hoay nàng cũng cởi chiếc quần ngoài lộ ra chiếc khố đôn lên 1 khối to tướng. Nàng Thở Gấp tay dần tuột chiếc khố dần dần lộ ra Khúc Côn Thịt to lớn đầu khất đỏ tươi Côn thịt tỏ ra mùi vị Nam tính nàng hít thật xâu mùi vị làm cơ thể nàng rạo rực, tay nàng nâng lên cầm Côn Thịt vuốt lên xuống thật chậm từ từ đầu côn thịt chảy ra nước, Nương tử liếm nó đi Dương lăng lên tiếng. Ấu nương nghe thế chiếc lưỡi liếm nhẹ lên đầu khấc nhấp nháp nàng liếm từ đầu khấc rồi vòng quanh xuống chân côn thịt rồi từ từ nuốt nữa cây côn thịt.

Hừ…Dương lăng hừ nhẹ tay hắn nắm tóc nàng hông nấc như đang chơi âm đạo thật âm thanh ọc…ọc vang lên được một lúc hắn hừ một tiếng tinh hoàn co bóp lại tin dịch bắn liên hồi mấy lần vào miệng Ấu Nương tiếng Ực Ực vang lên Ấu nương ngựa quen đường cũ uống sạch số tinh dịch không sót lại chút nào, Nương tử giỏi lắm nàng khá hơn mấy lần trước rồi Ấu nương nghe thế nhả Côn thịt còn cương cứng ngước lên nhìn hắn há miệng ra trong miệng còn ít tinh dịch nàng nuốt xuống Ực một tiếng trong thật dâm mỹ, Dương lăng thấy thế thú huyết sôi trào hắn đè Ấu nương xuống giường tay hắn xé xiêm y của nàng lộ ra chiếc áo yếm, trên áo yếm lộ ra hai hạt nhũ hoa nhô cao đang mời gọi miệng hắn áp lên hai hạt nhũ hoa liếm nhẹ nhè.

Ấu nương rên khẽ Ah..Ưm. Tương công bú mạnh lên thiếp sướng quá, Dương lăng nghe thế tay hắn dực mạnh ra chiếc áo yếm bung ra lộ ra cặp vú to tròn hai núm vú đỏ hồng săn cứng hắn bú liếm bên trái tay phải vò nắng ngón tay vân vê núm vú Ưm…Ưmm Sướng quá tướng côngggg Thiếp Sướng quá…tay hắn từ vân vê núm vú từ từ rà xuống tiểu khố, tiểu khố đã ẩm uớt một mãnh lớn ngon tay hắn vét tiểu khố sáng bên mò sang mép l-n đỏ hồng của nàng hắn vân vê hột le l-n nàng bắt đầu rỉ nước

làm ướt cả tay hắn, ngon tay trỏ theo dâm thuỷ chui vào l-n nàng Ưm…. Tay hắn ra vào liên tục như lấy c-c chơi l-n nàng, Ấu Nương rên siếc uh..aaaa… nàng thở gấp Tướng công thiếp sướnggg……dâm thuỷ càng ngày càng nhiều chảy ướt hết cả tấm chăn Dương lăng từ bú vú sáng hôn môi 2 chiếc lưỡi hoà quyện âm thanh trao đổi nước miếng vang lên một lúc sau Ấy nương dực dực Dương lăng biết nàng sắp ra hắn nhã môi nàng ra, nhanh chóng lui xuống áp miệng vào l-n nàng bú mút.

Aaaaaaa…..Tướng công Thiếp..Thiế..Đáiiiii…a….áaaa sướng l-n quá tướng công Nàng dực dực l-n nàng bắn dâm thuỷ đầy miệng Dương lăng tiếng ực ực vang lên hắn uống sạch dâm thuỷ nàng bắn ra, một hồi lâu sau hắn ngước lên nhìn Ấu Nương thở Gấp thân đỏ như tôm luộc Ấu nương mắt đầy mị ý nhìn hắn l-n dực dực C-c dương lăng cũng cứng hết cỡ,

Ấu nương ta chơi nàng nhé, Ấu nương nhìn hắn gật đầu Dươg lăng nứng hết chịu nổi C-c hắn cạ cạ l-n Ấu nương Ấu nương rên khẽ Hừ…Ưm. Tướng Công vào đi chàng thiếp Chờ lâu lắm rồi. Dương lăng hít xâu l-n Ấu nương quá khít.

Nương Tử ta vào nhé vừa nói Ót…. Dương lăng hít sâu Ấu Nương l-n nàng khít quá ta vừa đút vào xém bắn ra Mặt ấu nương Tái nhợt do lần đầu phá trinh đau làm nàng muốn chết đi sống lại, nàng cắn môi cố không phát ra tiếng không làm cho tướng công lo lắn, Dương lăng biết Ấu nương Đau nên chưa cữ động hắn chồm lên hôi môi hai chiếc lưỡi lại hoà quyện một lúc sau Ấu nương đỏ mặt nói nhỏ gần như k nghe tướng công l-n thiếp ngứa quá..

Dương lăng biết nàng đã thích ứng hắn bắt đầu ra vào từ từ Hừ..Ưm Tướng công nhanh lên chút. Dương Lăng thấy thế Hắn Dập Nhanh Bạch….Bạch…Bach…Bạch vang lên Ấu nương rên xiếc Aaa…Sướng quá…Ưmmm..aaaaa…Sướng quá tướng công l-n thiếp sướng quá……aaaaaaaa

Nhanh lên tướng công bạch…bạch…bạch…tiếng óp ép dâm thuỷ của nàng ra càng nhiều Ư….Ư….aaaaa tướng công thiếp sắp raaaaaaa Thiếp sắp đáiiiiii Tướng Côngggg Thiếp Đáiiiiiiii….. Ưuuuuuuuuu….Sướng Quá …….Dương lăng cũng gồng mình Hự…..Ưuuuuuuuu ta ra cùng nàng thê tử. Hắn bắn mạnh tinh dịch vào Âm đạo nàng c-c hắn dực dực Ấu nương miệng chảy dãi mắt trợn tròn l-n nàng dực dực… Dương lăng gục xuống trên người Ấu nương thở dốc hắn ra hai lần lên khá mệt…hồi lâu sau Ấu nương đã tỉnh dần Tướng Công Chàng nặng quá hắn nghe thế trở mình dậy c-c hắn rút ra tiếng bốc vàng vê Tinh dịch hoà cùng dâm thuỷ chảy đầy chăn ướt cả vùng… Ấu nương đỏ cả mặt lần đầu phá trinh mà nàng đã dâm thế…

C-c hắn dính máu dâm thuỷ tinh dịch hoà quyện vào Nàng thấy thế bò xuống bú liếm C-c hắn ngon lành tiếng ực ực vang lên nang liếm sạch sẽ không chừa lại chút gì nàng hôn nhẹ lên đầu khất..

Dương lăng cười haha nương tử nàng thật đẹp đấy Ấu Nương đỏ mặt chui vào lòng hắn, tại tướng công dạy hư thiếp chứ ai, Dương lăng mãn nguyện ôm nàng nhắm mắt ngủ say.

Một hồi lâu sau có tiếng gọi vang lên.

Dương Lăng công tử có ở đây không?

Hàn Ấu Nương lúc này mới giật mình "a" lên một tiếng, bừng tỉnh khỏi thoáng cơm say , nàng luống cuống vội mặt xiêm y. Dương Lăng khẽ cười, xoay người mặc vôi xiêm y rồi đi ra mở cửa. Hoa tuyết theo gió lùa vào tới tấp, mới trở về nhà ăn Nuơng Tử trong phút chốc mà bên ngoài đã thành một mảng mờ mịt trắng xóa.

Dương Lăng căng mắt ra nhìn, chỉ thấy hai gã nha sai tay giữ cán đao giắt bên hông đang đứng ngoài cửa, trên người phủ một lớp tuyết dày. Phía sau lưng họ còn có một thiếu nữ, trên người nàng khoác áo choàng màu trắng, tay cầm một chiếc ô màu vàng. Cổ áo choàng bằng lông chồn trắng muốt quấn kín cổ nàng chỉ để lộ ra khuôn mặt yêu kiều thuần khiết, trông như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước. Giữa hoa tuyết ngập trời, nàng giống như một vị tiên nữ giáng trần.

Hai nha sai này chính là hai gã đã bắt trói Mã Ngang về nha môn, cho nên nhận ra được Dương Lăng. Vừa thấy người mở cửa đúng là y, họ bèn vội ôm quyền nói:

- Ha ha, quả nhiên là Dương tú tài, ti chức xin kính chào. Ti chức phụng mệnh Mẫn huyện lệnh hộ tống Mã tiểu thư đến gặp ngài.

Dương Lăng vội mở rộng cửa đón tiếp:

- Hai vị quan sai đại ca, mau vào đi. A! Mã tiểu thư, mời vào.

Mã Liên Nhi nhoẻn miệng cười, trên gò má hiện lên hai lúm đồng tiền mê người. Hai tay nàng vén chiếc áo choàng rồi bước vào trước, còn hai gã nha sai thì bước theo sau, thuận tay khép cửa lại.

Căn nhà bé tí thoáng chốc đã chứa đến năm người, thành ra có phần hơi chật chội. Mã Liên Nhi tiện tay tháo sợi dây đai ra, cởi bỏ chiếc áo choàng trắng như tuyết, đưa mắt nhìn quanh. Trông thấy Hàn Ấu Nương xinh xắn, nàng không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào thốt lên: Vị cô nương này là. . . Dương công tử, đây là tiểu muội của ngài à?

Trông thấy bước vào là một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, đôi mắt đen lay láy của Hàn Ấu Nương chứa đầy sự cảnh giác. Vừa nghe nàng ta nghĩ mình là muội tử của trượng phu, lập tức nét mặt nàng lộ vẻ không vui, song vì phu quân chưa lên tiếng nên nàng cũng không tiện mở lời.

Dương Lăng cười ngượng nghịu, cảm giác như đang phạm tội "vùi dập" mầm non tổ quốc, y lắp ba lắp bắp đáp:

- A. . . nàng ấy là. . . là vợ của ta.

Ánh mắt Hàn Ấu Nương loé lên một tia đắc ý, nàng liếc nhìn Mã Liên Nhi như để thị uy, đoạn hơi cúi mình chào rồi nhẹ giọng cất tiếng:

- Tướng công, vị tiểu thư đây là. . . ?

Dương Lăng vội giới thiệu:

- Mã tiểu thư đây là nhị tiểu thư của Dịch thừa Mã đại nhân, nàng ta và hai vị nha sai đại ca tìm ta có chút chuyện cần bàn.

Mã Liên Nhi hơi bất ngờ, sửng sốt nói:

- Hóa ra Dương huynh đã lập gia đình. Mã Liên Nhi xin ra mắt Dương phu nhân.

Hàn Ấu Nương vội đáp lễ:

- Tiểu thư không phải khách khí, mau ngồi đi! Hai vị nha sai đại ca, xin mời ngồi!

Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế, nên hai gã nha sai đành phải Đứng. Dương Lăng mới dọn đến đây không lâu, điều kiện trong nhà có hạn, bình thường uống trà cũng chỉ dùng bát lớn. Hàn Ấu Nương nhanh chóng lấy ra bốn chiếc bát rồi rót trà mời khách, hai gã nha sai cảm ơn rối rít.

Mẫn huyện lệnh đã sai người điều tra rõ ràng về tiệm nhạc cụ của nhà họ Vương. Mã đại nhân lo cho con trai của mình, mặc dầu đã có Mẫn đại nhân chiếu cố, nhưng vì lúc này đang là mùa đông giá rét, chỉ sợ trong lao ngục sẽ có gì không ổn, và Mã tiểu thư cũng rất quan tâm tới ca ca, nên đã thúc giục xin Mẫn huyện lệnh phái mấy nha sai phụ trách điều tra vụ này cùng đến nhà họ Dương.

Nghe hai gã nha sai trình bày tình huống bên nhà họ Vương một lượt, Dương Lăng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy y thực sự không tìm ra được một sơ hở nào trong luật pháp triều Minh để có thể giúp cho Mã Ngang thoát tội. Sở trường duy nhất của y là cái "kế trì hoãn" dùng trong công tác giải quyết bồi thường bảo hiểm, chỉ là chẳng biết có thể dùng được hay không, nên đành dè dặt nói ra chủ ý của mình.

Mã tiểu thư cũng không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nàng đánh mắt nhìn sang hai người đi cùng. Gã nha sai Đại Lý có hàm răng vàng khè vỗ đùi một cái tán thưởng:

- Tuyệt! Hay cho cái kế "đà dao" này, dao cùn xắt thịt, từng lát từng lát, hà hà. Huyện lệnh đại nhân xử án công minh, không oan không uổng, cái nhà họ Vương đó sẽ chẳng thể moi ra được điểm nào sai. Chúng mà cứ tiếp tục kiện cáo thì vụ kiện này phải đánh cho tới tan cửa nát nhà mới thôi.

Tay nha sai kia lớn tuổi hơn một chút, là đội trưởng, họ Ngô. Hắn thì lại không tỏ ra quá hớn hở như gã Đại Lý, song cũng khẽ cười nói:

- Không ngờ Dương công tử tuổi còn trẻ thế mà đã tinh thông pháp luật, bụng đầy mưu kế, cho dù là bọn thầy cãi hàng đầu cũng chưa chắc đã đưa ra được diệu kế như vậy. Nếu cứ hành sự theo kế này thì e rằng bọn khổ chủ nhà họ Vương đó sẽ phải mau chóng rút đơn bãi án thôi. Có điều. . . nếu bọn họ chẳng thức thời, Mã công tử sẽ không tránh khỏi phải ở trong nhà lao lâu hơn một chút.

Mã tiểu thư nghe bọn họ nói là kế hay, không khỏi nhướng mày mừng rỡ, nhưng sau khi nghe câu cuối của Ngô đội trưởng thì nàng lại trở nên ngập ngừng.

Nàng cắn môi suy nghĩ rồi thở dài:

- Dẫu sao thì cũng là một mạng người, nếu chỉ phải ở trong ngục thêm một thời gian, chỉ cần an toàn mà nhập ngục cũng đã tốt lắm rồi. Ca ca thường ngày cục cằn lỗ mãng, chịu chút ấm ức để giảm bớt cái tính khí ấy đi cũng tốt.

Dương Lăng được sự tán thành của hai gã nha sai, lá gan bất giác cũng to lên, bắt đầu động não suy nghĩ rồi chậm rãi nói:

- Kế này mặc dù có thể dẫn đến sự chủ động rút đơn kiện của nhà họ Vương, cứu được tính mạng của Mã công tử, lại không làm tổn hại đến danh tiếng của Mẫn huyện lệnh, nhưng. . . Nếu như bọn người đó không nuốt được cục tức này, chỉ e sẽ kéo dài ra cả năm hoặc hơn, cho nên tại hạ còn có một kế. Mã tiểu thư. . .

Y nghiêng người tới gần, ghé miệng sát tai Mã Liên Nhi nói nhỏ mấy câu. Mã Liên Nhi nghe xong liếc y một cái, cười nửa miệng, ngọt ngào tán thưởng:

- Không hổ là người đọc sách, bày ra kế hay thật.

Cái liếc mắt này của nàng cực kỳ quyến rũ, dáng vẻ phong tình lộ ra trong khoảnh khắc ấy khiến cho ánh mắt Dương Lăng nhất thời bị cuốn hút. Mã Liên Nhi cũng nhận ra điều này, khuôn mặt trắng nõn mịn màng bất giác hơi ửng hồng. Nãy giờ vẫn luôn chú ý đến hai người, Hàn Ấu Nương chợt cảm thấy có phần chua xót.