“Mạnh, lần này chúng ta có thể kiếm được tiền thật sao?”
Vừa bốc được hàng trên bè xuống Nguyễn Quỳnh liền hỏi Lê Mạnh. toàn bộ sức lực của Lê Mạnh đều đang dùng để đẩy xe hai bánh, căn bản không còn sức để trả lòi, mười mấy người bên cạnh có thần thái trông nhẹ nhõm hơn chút, nhưng cũng là nhìn trước ngó sau, rõ ràng đều là vô cùng lo lắng.
Một hàng người này có 4, 5 cái xe ba gác, số còn lại đều là gánh quanh gánh, bất luận là trên xe ba gác hay là trên quang gánh, đều là những bao cỏ chật ních gạo cùng muối.
Cuối đông năm 1592 vùng Hải Dương vốn là đất thánh của nhà Mạc, vẫn đang tưng bừng chiến sự
Ngày 17 tháng 12 năm 1592 Trịnh Tùng sai Thái úy Hoàng Đình Ái. Thái bảo Trịnh Đô đốc binh và voi ngựa , tới đánh Mạc Kính Chỉ. Đình Ái cho lập đồn binh dọc tuyến sông. Trịnh Tùng lại sai Thái Úy Nguyễn Hữu Liêu đưa thủy binh lên hỗ trợ Đình Ái. Mạc Kính Chỉ cũng dàn quân dọc tuyến sông cự địch. Một dải trường giang chia Nam- Bắc, quân nối tiếp quân lien tiếp chiến đấu kéo dài hàng tháng trời không phân thắng thua.
Có thể nói hiện giờ bên Hải Dương thế của Mạc Kính Chỉ vẫn rất lớn, nhiều người nhớ mong và theo về, thế nhưng chỉ có Lê Mạnh biết, chỉ ra giêng thôi(tháng 1) Mạc Kính Chỉ liền bị đánh bại bắt chém khi mới xưng vua được 3 tháng.
Cũng vì đang đánh nhau tưng bừng như thế cho nên quân Hải Dương bị điều đi gần hết ở phòng tuyến Nhị Hà đánh nhau với quân Trịnh cho nên vùng này giờ binh bị trở lên nỏng lẻo.
Có điều chính cái trạng thái chiến sự căng thẳng này cũng đem lại cái lợi, những người bước trên con đường ít một cách đáng thương, quân binh đều được điều đi dẹp loạn, cũng không có ai đi tuần tra cả, thậm chí bọn hắn dung bè vượt sông Kinh Thầy cũng không thấy ai đến bắt tra hỏi cả.
Bọn Lê Mạnh bước đi trên đường cũng không cần phải lo lắng bị người ta bắt gặp, còn về tại sao lại căng thẳng như vậy thì rất đơn giản, việc mà mấy người quân hộ này đang làm chính là việc phạm pháp, buôn lậu gạo muối cho quân phản tặc. Cũng không thể nói chuẩn chỉ là quân phản tặc được, vì chỉ ít lâu trước đây thôi họ Mạc vẫn còn là chính quyền chính thống, thế nhưng giờ họ bị đánh bại chạy tới đây cả nước sắp thống nhất thì việc vùng lẻ loi xưng vương như vậy không là phản tặc thì là gì.
Lê Mạnh bị người ta đánh ngất đi, lúc tỉnh dậy thì trong tay vẫn đang cầm một cái côn sắt, cái côn đó chính là dùng để bảo vệ đội buôn lậu gạo muối. Vùng Hải Dương trù phú do được chính quyền nhà Mạc quan tâm, thế nên vẫn còn tương đối giàu có so với những vùng binh tai triền miên như Thanh Hoa hay Thăng Long, và quan trọng hơn cả là quân Trịnh tiến đến quá nhanh, quân Mạc bỏ chạy và quay lại quá gấp chưa kịp chinh lương thì lại đã đánh nhau, cho nên ngoài kho lương quan phủ thì trong dân gian vẫn còn một lượng lớn gạo muối,
Quân Mạc binh lực hư không và hệ thống chính quyền đã gần như tan rã cho nên hiện tại phải dùng biện pháp là mua lương và sử dụng lưu manh làm tuần kiểm cướp bóc. Đó cũng là nguyên nhân khiến Mạc Kính Chỉ mất đi một bộ phận dân tâm ở đất này. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến Lê Mạnh cả, hắn chỉ nghĩ đến phải lợi dụng tình trạng này để kiềm chút tiền chứ nhỉ.
Các triều đại trước đây, muối, sắt và đều được bán riêng, còn về lương thực thì do quan phủ trưng thu thuế má, bộ phận thóc thừa sẽ được lương thương vơ vét buôn bán,
Và mua bán lương thực phải có giấy dẫn. Cứ kẻ nào buôn bán trái phép đều là mắc trọng tội, mà cái mức độ của trọng tội này chính là chặt đầu, treo cổ,chính là vì để đám bảo lợi nhuận, thì chắc chắn sẽ có người bí quá làm liều, ví dụ buôn muối, gạo chẳng hạn ,cứ việc miền ngược Chí Linh đang tập trung triều đình phản loạn như vậy thì vùng đó nuôi là không nổi.
Cho nên mạng gạo muối qua đó bán chắc chắn sẽ lời to, thậm chí lời rất nhiều lần. Tuy nhiên tình trạng này chắc chắn sẽ không kéo dài được bao lâu, điều đó mọi người đều biết. Nếu quân Mạc đánh bại quân Trịnh thì sẽ ổn định nội chính tình trạng này sẽ chấm dứt, hoặc quân Trịnh đánh bại quân Mạc thì dùng để bao vây cô lập nhà Mạc quân Trịnh sẽ tang cường kiểm soát vùng này. Cho nên Lê Mạnh đang tính toán tranh thủ làm ăn, vì đầu tháng giêng là không còn cơ hội nữa rồi.
Ruộng đất cha mẹ Lê Mạnh để lại đều bị Lí trưởng cướp mất, chỉ để lại 2 mẫu đất cằn vì đó là ruộng quân điền của cha hắn không cướp nổi. Thế Nhưng hôm qua Lê Mạnh đã liên hệ với người bán đi 2 mẫu đất đó. Việc lê Mạnh bán đất kiến cho lão mẫu Nguyễn Quỳnh khóc ngất lên ngất xuống liên tục kêu cha hắn, trong cái thời đại mà miếng đất cắm rùi chính là tất cả này, người dân coi đất như mạng sống, thì hắn lại bán đất đi, mọi người còn xì xào bàn tán thằng bé họ Lê vừa mới thông minh hơn chút lại bị ngu lại rồi, mà thậm chí còn ngu hơn cả lúc trước.
Thế nhưng Lê Mạnh lại dửng dưng, thời hiện đại không có tiền để làm ăn còn không phải đều cắm sổ đỏ hay bán nhà gì đó sao, gì mà căng dữ zậy.
Bán được đất rồi hắn liền mua muối và lương thực, phải tốn gần một quan để đút lót cho tên Lí trưởng Lê Mạnh mới được chỉ con đường sáng,
Đó là tên lương thương bên An Bình có lượng lớn lương thực và muối, thế nhưng đường đi Thăng Long đều bị quan binh cùng phản loạn đang đánh nhau tưng bừng ngăn cản rồi làm gì có thể quá quan được.
Hắn đang sầu khổ thì có Lê Mạnh đến đề suất mua số hàng đó của hắn. Thời này tội thông đồng như vậy là tội khá lớn, không phải ai cũng có cái gan mang hàng vượt sông sang bên Chí Linh như Lê Mạnh. Cho nên khi được đề suất bán lại số hàng đó tên lương thương kia liền lập tức đồng ý, thậm chí là để lại với giá khá lời cho Lê Mạnh.
Cho Nên chỉ với năm quan tiền hắn có thể mua được 5 xe ba gác gạo cùng mười mấy gánh thóc, và còn có 2 gánh muối nữa, số muối đó là vô cùng quý giá, thậm chí giá trị còn ngang với toàn bộ số lương thực kia, phải biết con người nếu không ăn muối sẽ bị bướu cổ cùng không có sức lực, có thể không ăn thịt cá, thế nhưng không thể không ăn muối đó là câu truyền đời rồi.
Có điều, bán thóc gạo thì chung quy vẫn là chuyện bình thường thế nhưng bán muối thì lại là chuyện nguy hiểm. Thanh Lâm có một tên tuần kiểm là Hồ Văn Quý, còn có biệt danh là Hồ Ma Vương, tên này có em gái là tiểu thiếp của cháu của Thạch Quốc Công Nguyễn Quyện, người gánh nửa bầu trời nhà Mạc những năm cuối, có thể nói dựa vào đó mà hắn hoành hành ác bá vùng này bao nhiêu năm.
Hắn chính là người kiểm soát hết các hoạt động buôn bán lương, muối của cả trấn Thanh Lâm này, tra xét bắt bớ kẻ buôn lậu, thế nhưng chính hắn lại là kẻ buôn lậu ác nhất cả vùng, tụ tập mấy trăm tên lưu manh hoành hành ngang dọc mấy huyện của Phủ Nam Sách.
Tên tuần kiểm này bản thân hắn cũng buôn lậu thì được, nhưng lại không cho phép người khác cũng được buôn bán, chỗ nào cũng thấy hắn khám xét bắt bớ, sau khi bắt được vừa có thể phạt tiền cảnh cáo, tiền muối lại rơi vào tay hắn, đúng là quá béo bở.
Trong kí ức gần như là trống rỗng trước đây của Lê Mạnh, “Hồ diêm vương” chính là một trong những từ làm hắn sợ hãi, có thể doạ cho tên ngốc đó biến thành thế này, có thể thấy là uy phong vô cùng. Ngàn hộ của Trấn Thanh Lâm, mỗi năm làm được bao nhiêu lương thực cùng muối dẫn được phân chia đều, đại bộ phận tiền kiếm được đều rơi vào trong tay của tên Hồ diêm vương đó.
Không những thế, những việc mà hắn làm hại đến những hộ này không chỉ có như vậy, cô nương nhà hàng xóm Nguyễn Quỳnh, chính là đã ôm đá nhảy xuống sông tự sát sau khi bị tên tuần kiểm này hãm hiếp, còn có Trần Tiểu Ngũ đang đẩy xe đằng sau nữa, năm ngoái anh ta đi rang muối tích cóp được 1 lượng 5 tiền, định đem bán lấy tiền mua thuốc trị bệnh cho cha mình.