Lão hồ ly Ninh Vương không thể không đứng dậy mà vái dài Nguyên Hãn, lão quá bội phục cách nhìn của chàng trai trẻ cường đại này, lúc này đây lão mới biết rằng mình là cóc ngồi đáy giếng, hấn luyen 1 vạn binh tử sĩ, đen tiền đút lót quan viên, những việc ấy ấu trĩ cỡ nào, đây mới lài cách lamg của đấng quân vương: " Nam Việt Vương xin nhận của tại hạ một vái, vái này là cảm ơn chỉ bảo cua ngài, Nghe quân một ngày bằn đọc sách mười năm, cái này không liên quan gì đến vai vế của chúng ta, ta vái là vái trí tuệ của ngài".
Nguyên Hãn thấy lão hành lễ cũng hoảng, không ngờ lão cáo già này bung dạ cũng khá rộng lớn, có chút khí khái quân vương. hắn vội đỡ lấy lão: " Nhạc phụ đại nhân ơi, ngài sát chiết tiểu tê, nếu để tiểu Tuyết thấy ta biết ăn nói ra sao".
Lão hồ ly ninh vương lão lệ tung hoành túm lấy tay Nguyên Hãn: " Trời ban hiền tế cho ta lo gì đại sự bất thành" . Nói thật nhìn mặt lão rất cảm động, nhưng ko biết có phải diễn không đây, nếu là diễn thì phải đạt cấp độ ảnh đế rồi.
Lão quay vào trong hậu phòng quát lên: " còn không mau lăn ra đây cảm tạ Nguyên Hãn. Cả ngày chỉ lêu lổng , không được một góc của muội phu ngươi."
Tên Chu lương thế tử lật đật chạy ra, vái dài hành lễ: " Đa tạ muội phu ra tay giúp đỡ, huynh trưởng tại đây bái tạ"
Nguyên Hãn đỡ hờ lấy hắn, lễ của lão vương hắn không nhận được nhưng lễ của thằng oát này thì nhận tốt: " Huynh trưởng bất tất khách sáo, nào chúng ta ngồi xuống cùng bàn chi tiết kế hoạch"
Nguyên hãn giải thích các cách thay đổi dân chính thu lòng dân đen, cách điều khiển dư luận, tạo thanh thế hiền vương cho hai cha con nghe. Còn việc thu thập sĩ tộc và thương nhân miền nam thì quá dễ đối với Nguyên Hãn. Luật cấm biển của nhà Minh đã tạo nên kẽ hở cho hắn đâm sâu vào đấy , ý của hắn là Ninh vương bỏ qua bóc lột dân chúng, tập chung thương mại nhất là buôn lậu biển. Từ lúc ban bố luật cấm biển, các tập đoàn buôn lậu lớn nhỏ hiện ra như nấm ở miền nam, thương nhân , sĩ tộc nào mà khồn tham gia. Nay Nguyên Hãn sẽ dùng lực lượng hải quân cường đai của mình bắt hết, những tập đoàn nào làm ăn cùng Ninh vương hắn mới cho qua. Chính điều này sẽ buộc Ninh vương , sĩ tộc, thưong nhân lên cùng một sợi dây lợi ích , và là mấu chốt của thành công. Mà chỉ có Nguyên hãn mới làm đươch như vậy. Nói đến đây hai cha con Ninh Vương vỗ bàn đập ghế đen đét, kế này quá độc và quá hiểm, muốn né cũng không được. Sau này có sĩ tộc và thương nhân ủng hộ sợ gì nghiệp lớn không thành. Ngoài ra Nguyên Hãn hứa sẽ ủng hộ về mặt quân sự như; bán thuốc nổ chất lượng cao, bán súng có khả nằn bắn xa 150m cùng tốc độ bắn cao, pháo tầm xa 1,5km đạn nổ cường đại và các loại huấn luyện quân sự. Nghe thấy những loại cũ khí tầm xa kinh khủng như vậy hai cha con hưng phấn bừng bừng, nhưng họ đâu biết được đây là súng loại chất lượng kém hắn chế riêng để bán. Không ai ngu mà cấp loại tốt nhất ra ngoài, chỉ cần cấp cho Ninh vương loại tốt hơn của nhà Minh là được.
" Tiểu tế thấy nên thu phục miền nam thôi đặt đô ở Nam kinh . Vì quan lại ở đó vận hành độc lập cùng triều đình trung ương nên nếu thu phục được thì sẽ đủ điều kiện vận hành đất nước ổn định, còn miền bắc chúng ta không có dân tâm và cũng không có sĩ tộc ủng hộ nen khó lắm a. Với lại ta có thể dùng câu nói năm xưa của Chu thợ mộc là chia đôi thiên hạ , chúng ta làm theo thôi, cái này gọi là chính danh, bịt miệng bọ ngôn quan. Ta nghĩ nhạc phụ làm đế nam triều chắc là thoả mãn rồi chứ".
"Đúng vậy thoả mãn, thoả mãn rồi... Còn chuyện bắc tiến thì để đời con cháu đi, ha ha ha Tiểu lương ngươi phải học đệ muội của ngươi nhiều vào" Lão ninh vương cười ha ha
"Còn chuyện lợi ích không thể bỏ qua, nói trước không mất lòng nhau, tiểu tế sẽ chiếm Hải nam và Đài loan cùng các đảo bé, ta ngoài biển , Nhạc phụ lục địa nước sông không phạm nước riếng, nhạc phụ nếu lên ngôi đế Nam triều phải ra chiếu thừa nhận chủ quyền của ta, nói không bằng chứng lập cái kế ước a..."
" Còn nữa kí cái kế ước 100 năm không xâm lấn Đại việt a, dù ta ra hải ngoại lập quốc nhưng đại Việt là tộc của ta trong lúc ta con sống mà Nhạc phụ hay huynh trưởng xâm phạm thì.... Khà khà... Lạp thêm cái khế ước nữa"
"Ồ các ngươi có biết cái gì là dầu đen không? .... Đúng chính phải ta làm nhiều vậy không cần lợi ích gì nhiều, tất cả các mỏ dầu đen này thuộc sở hữu của ta 1000 năm, lập cái khế ước nhỉ"
Một loạt khế ước bất bình đẳng được hai hoàng đế nam triều tương lai kí vào, họ không biết rằng họ đã đánh mất bao nhiêu lợi ích vào tay kẻ Xuyên việt này. Dầu đen thì họ biết đấy cái này đốt thì cháy nhưng mùi khét lẹt làm nến không được nấu bếp không xong, chỉ có dân làm muối là dùng. Nhưng giờ công nghệ phơi muối dã có thế nên dầu đen thành vô dụng, rẻ như bèo. Họ khồn biết tại sao cái ngã muội phu( tiểu tế ) lại khoái thứ này thế nhưng để đổi lại sự giúp đỡ to lớn của gã thì thứ ấy đáng là gì.
" ba năm sau sẽ khởi sự, vì sao ư vì cuối năm nay Kiến Văn Hoàng Đế sẽ băng hà, Thế tử lên ngôi, kẻ này hiếu chiến tất phát binh chinh phạt khắp nơi. Hắn sẽ bị binh bại tại Đại Việt, lúc ấy vì chiến tranh dân chúng lầm than, phú thuế tăng cao lòng dân bất mãn. Nhạc phụ biết phải làm gì rồi chứ?"
" Cuối năm ư Kiến Văn Hoàng Đế băng hà, lão đang khoẻ mạnh vậy mà, làm sao hiền tế biết được" Lão Ninh Vương bàng hoàng truy vấn.
Nguyên Hãn cười bí hiểm ra vẻ cao thâm :" Nhạc phụ chắc không nghĩ việc ta là Long tử gặp được Long Thần tầm sư học đạo là giả chứ?"
Đây mới nói là tin tức shock nhất trong ngày. Hai cha con nhà hoàng đế Nam Triều tương lai há miệng đớp đớp mãi không nên lời.
Sáng sớm ngày 25 tháng giêng năm1402, đoàn người gần 500 nhân trùng điệp rời khỏi thành Tô châu đi về phái cảng Quảng Châu. Tiền hô hậu ủng theo còn có gần 10 xe ngựa. Trong đó có 100 vạn lạng tiền công đánh Oa khấu 100 vạn của hồi môn cua Chu Tuyết. Và hằng hà vô số đồ dùng của nàng. Đối ngoại tuyên bố nàng đã mất tích trong chiến loạn với Oa khấu. Nếu để mọi người biết Chu lệ cưới một Vương hải ngoại cường đại như Nguyên Hãn thì việc hoàng đế Đại Minh sẽ đề phòng Ninh Vương là tất yếu. Vậy nên Nguyên Hãn đành phải bí mật đưa Mỹ nhân về nhà thôi.