Chương 52: Mỹ nhân đối nguyệt.

Giận giữ bước ra khỏi tiền phòng hắn đi lại hồi lâu trong khuôn viên rồi xực nhớ mình chưa có hỏi mình ngủ nơi đâu. Hắn muốn há miệng kêu hạ nhân thì chợt dừng lại vì trước mắt hắn là một người con gái đang ngước nhìn lên bầu trời sao, gò má đã khô nước mắt nhưng ánh mắt ấy khuôn mặt ấy mới buồn làm sao. Bất chợt trong đầu hắn hiện lên một bài thơ của Đường Dần rất hợp với hoàn cảnh vì thế hắn nhẹ nhang đến bên cô gái khẽ ngâm nga:

Tà kết kiều nga dạ ngoạ trì, Lê hoa phong tĩnh điểu thê chi. Nan tương tâm sự hoà nhân thuyết, Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri.

Chu Tuyết quay lại nhìn hắn đang ngâm thơ, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là mê ly rồi cười khúc khích.

" Tiểu nha đầu cười gì đó , khinh ta là võ phu không kiến thức sao" Nguyên Hãn hậm hực, hắn thấy thơ giống giống cảnh thì lôi ra ngâm bừa thôi, còn ý cảnh của thơ thi hắn mù tịt . Chắc có gì đó chặc chẹo làm Chu tuyết phat cười. Hắn thề từ sau không chơi trò đạo thơ này nữa. Quá xấu hổ rồi.

" Ai nói chàng không kiến thức thiếp ... Luôn" nàng làm động tác cắt cổ rất ranh mãnh, cũng không hề hiền lành đâu, rất có ấn tượng

Thiếp đọc nhiều thơ của đủ loại tài tử rồi đâu có bài nào được như chàng

Tà kết kiều nga dạ ngoạ trì, Lê hoa phong tĩnh điểu thê chi. Nan tương tâm sự hoà nhân thuyết, Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri.

Lên ngựa có thể an bang, xuống ngựa thì thành tài tử , nhẹ nhàng phong lưu, thật không biết ai hạnh phúc được ở bên chàng đây, thiếp cười là vì câu:

Người con gái đẹp, búi tóc xiên lệch

Giờ tóc búi của thiếp đâu có lệch, chắc chàng lại nghĩ đến lúc thiếp chật vật ở cửa thành thôi, rất là đáng ghét và ranh mãnh. Cứ nghĩ chàng nghiêm túc lắm kìa.

Quả là hiểu nhầm đáng yêu, hú hồn hú vía: "Ha ha không những tóc lệch mà cả người cũng lệch vào lòng ta luôn nhé".

" Hứ ai mà thèm, là chàng cưỡng bức thiếp... Nhưng ... Nhưng ... Bên chàng thiếp thấy rất hạnh phúc " càng nói càng lí nhí cuối cùng như thể là thì thầm, Chu tuyết đỏ lựng cả mặt cúi xuống thật xâu.

" Chu tuyết , ta là một tiểu Vương mất nước , ta lập quốc ở bảo đảo chưa đầy một năm. Tuy ta có cường đại vũ lực và cũng có tiền bạc. Nhưng nơi ta kiến quốc còn rất lạc hậu ,Vương cung ta còn chưa kiến thiết . Ta không muốn nàng chịu khổ"

" Thiếp không sợ khổ, chỉ cần được bên chàng thôi thiếp chịu được, tuy là con nà vương hầu nhưng thiếp không yếu đuối".

Điều này đã được chứng minh rồi. Khi Imachi dí kiếm vào cổ Chu tuyết, cô mím môi chưa từng rên một lời nào mặc dù rất sợ hãi.

Nguyên Hãn đến bên nàng ngồi xuống bên cạnh nàng ôm nàng vào lòng , rât tự nhiên " Cho ta 1 năm một năm thôi ta sẽ kiến thiết cho nàng một toà vương cung đẹp nhất, không để nàng chịu khổ sở. "

" Thiếp khồn cần, thiếp ngày mai sẽ đi nói với phụ vương. thiếp chỉ cần bên chàng thôi... Chàng lam thêm một bài thơ nữa đi".

Nguyên Hãn giật mình, lạnh cả sống lưng, đùa gì giờ mà đạo thơ không đúng ý cảnh thì vỡ mặt: " Hôm nay cảm hưng dùng bết để làm bài tho mỹ nhân đối nguyệt tặng nàng rồi, hay ta hát cho nàng nghe được không ?"

" Chàng biết hát nữa cơ à, thiếp đang nghe đây" . Chu Tuyết chống hạ tay lên cằm mắt chớp chớp nhìn Nguyên hãn chăm chú, nhìn khuôn mặt nàng hệt kiểu trẻ em háo hức chờ kẹo hồ lô.

Vậy là bài hát " Yêu em ngàn năm" trong phim" Mối tình ngoại chuyện" của Châu tinh trì lại đươcj trộm đạo qua miệng ca sĩ bất đắc dĩ.

.....

Sáng hôm sau trong đình viện hiện ra hình ảnh hai người đang dựa vào nhau mà ngủ, bên ngoài khoác chung một tấm da hổ áo choàng. Thì ra hai người ngồi dựa bên nhau cả đêm qua rồi cùng ngủ lúc nào mà không hay biết.

Khục khục khục.... Bỗng tiếng ho điên cuồng xuất hiện bên cạnh họ, đây không còn là tiếng ho nhắc nhở mà là tiếng ho như kiểu đang há miệng ra ngáp thì có một con ruồi bay vào cổ họng, ho điên cuồng ho dữ dội, ho gập người hóp bụng, nước mắt dang dụa. Lão hồ ly Ninh vương run run chỉ hai người: " Nghiệp chướng a... haizzzz..... mà thôi hai ngươi tự xem cho tốt, lão phu chờ ngươi ở thính phòng. còn ngươi về phòng tự ngẫm cho ta... hừ" Nói đoạn lão phất áo quay đầu bỏ đi. Lúc quay đầu đi rồi vẻ tức giận vừa rồi hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi mà thay vào đó va nụ cười ranh mãnh.

Lão đi rồi nhưng để lại hai người trẻ tuổi bối rối bên nhau, cái thời đại này ôm nhau ngồi cả đêm như vậy được tính là "qua đêm" thế kỉ 21 đấy. Bạn phải cảm giác rằng khi bạn đang ngủ với con gái nhà người ta bị bố vợ hờ bắt gặp thì cảm giác lúc này của Nguyên Hãn là như vậy. Kiểu như nuốt nguyên một con ruồi nhưng cái quyền được ho cũng không có. Vì hắn đang còn phải chấn an Chu Tuyết đang khóc nấc lên vì sợ hãi trong lòng hắn. Hắn cười khổ không thôi, xảy ra chuyện lớn rồi, quả này chắc chắn là chảy nhiều máu đây a.

Tại thính phòng, Ninh Vương đang ngồi vểnh râu lên chờ con rể đưa đầu đến cho lão cắt, ha ha còn mạnh miệng à giờ thì ta nắm được ngươi rồi, lão đang hung hăng nghĩ cách chỉnh đẹp tên con rể cứng này. Đúng lúc này Nguyên Hãn sau khi rửa mặt thay đồ rạng ngoài bước vào chắp tay ra lễ:

- Ha ha ha Nhạc phụ đại nhân buổi sáng hảo, nghe chim tước kêu là biết Nhạc phụ đại nhân có tin lành rồi lo gì nghiệp lớn không thành ha ha ha.

- Chê cười, Thứ lão phu không dám nhận hai tiếng nhạc phụ này a, Chỉ e nghiệp lớn không thấy đâu mà con gái ta đã bị câu dẫn trốn đi mất, làm cha như lão phu đây chỉ biết nuốt nước mắt mà thôi. - Lão hồ ly Ninh Vương ra vẻ giận dữ đạo.