Đúng lả có chuyện lớn thật, Ninh Vương Thiểm Tây đươi gối có một trai một gái. Nhân dịp tết dạo chơi Giang Nam Tô Châu bất ngờ gặp hoạ Oa khấu, một vạn rưỡi Oa khấu đang Bao vây thành Tô Châu báo nguy đến nơi. Vương gia Đại minh không được rời đất phong không được có quân đội riêng quá 1 ngàn. Thế nhưng tết thì phải vào kinh đô chúc tết hoàng đế. Đúng lúc Ninh Vương ơ kinh thành thì nghe tin dữ cả hai đứa con bị bao vây ở Tô Châu báo nguy sớm tối, thế giặc hung hung. Lão như kiến bò trên chảo lửa, cầu xin hoàng đế xuất binh, nhưng sở vệ phía Nam thì rách nát thối tha gặp trên ngàn quân Oa khấu là chạy mất dép rồi chứ huống hồ 1,5 vạn. Điều quân biên phòng đang chống That Đát thì không thể, đùa gì chứ đến vua cũng sẽ bị Ngôn quan chửi sôi máu chó.
Đúng lúc này tấu trương báo công Nam Trực Lệ từ Nam kinh như bươm bướm gửi đến kinh thành, báo công Vương đô đốc lãnh đạo anh minh, Tống tổng đốc chiến đấu anh dũng cùng sự phụ trợ của vệ sở lấy ít thắng nhiều đánh tan 2 vạn Oa khấu vây Thành Chiết Giang, tiêu diệt 5000, thủ cấp đang từ Nam Kinh gửi về Kinh Thành. Cả Binh Bộ vỡ òa hạnh phúc, cuối cùng cũng có cái mà nói, mấy ngày nay nghe lũ quan văn chửi mắng vô dụng nhiều quá, sắp phát khùng hết cả rồi. Mà đây không phải la chiến thắng bình thường mà là chiến thắng vang nhất của vệ sở phía nam trong 20 năm qua, điều đáng tiếc là chủ lực lại là thủy sư. Mọi người tặc lưỡi " danh tướng" quả là danh tướng thủy bộ đều tài như nhau, những quan võ ở binh bộ thì hận nghiến răng đập bàn đập ghế, lương tướng như vậy sao ta không phát hiện ra nay để tên hoạn họ Vương hưởng lợi, rồi họ ngửa mặt lên trời than trách bất công.
Ninh vương nghe mật báo thì như vớ được cọc rơm cứu mạng. Lão nghe thấy phong phanh tin tức ra tiêng mới cứu thành thế nên viết ngay một bức thư gửi Vương công công với nội dung: Cứu thành Tô châu đảm bảo tính mệnh con trai gã xin gửi công công thêm 100 vạn lạng, chuyện thành tô châu ra tiền tự cứu là chuyện của họ, 100 vạn này là của riêng lão phu". Tiếp theo lão ngay đem chạy vào Hoàng cung diện kiến Hoàng thượng khóc than tùm lum. Cảm động tình thương cha mẹ Vĩnh Lạc cho phép Ninh vương dẫn 500 thân vệ đi tiếp ứng Tô Châu, ngoài ra cho binh bộ truyền 800 dặm lệnh Tôn danh tướng lập tức xuất phát cứu viện Tô Châo trong 10 ngày không được chậm chễ.
Khi lão hoạn quan Vương đô đốc nhìn thấy con số 100 vạn trên thư chả Ninh vương thì trợn mắt tí ngất. Thế nên lão cũng phái hoả tốc 800 dặm lệnh Tôn Nghị giải vây Tô Châu, đảm bảo an nguy cho thế tử và Quận chúa của Ninh vương, mặc dù trong thư Ninh Vương chả nhắc gì đến quận chúa cả.
Nhận được cả hai điều lệnh một lúc Tôn Nghị biết chuyện quá cấp bách nên ù té chạy đến gặp Nguyên Hãn để cầu xin. Nghe xong trình bày của Tôn Nghị chàng lập tức đồng ý ngày mai xuất phát nhưng trước khi đó phải có đủ 1000 yên ngựa và bao lưng kiểu mới, đồng thời yêu cầu thêm 1000 ngựa mông cổ, 1000 nô lệ mông cổ. Thật ra vị trí hiện tại chỉ cách Tô Châu tầm một ngàn dặm nếu có đủ ngựa thì mỗi ngày có thể di chuyển từ 200 đến 300 dặm, mười ngày thì quá dư dả, nhưng vì sợ thành Tô Châu không thể giữ nổi nên Tôn Nghị mới phải gấp gáp.
- Vương gia yên tâm, với hai vạn lượng của vương gia thừ đủ để mua 1000 nô lệ tráng kiện Mông cổ, hồi hột, và Tam đóa. Còn một ngàn ngựa Mông cổ thì cần nô tài gom góp cả đêm nay. Cùng lắm vệ sở nào ra ngựa sẽ cho tham gia vào đoàn bộ binh phụ trợ phía sau chia chiến công, muộn nhất giờ ngọ ngày mai sẽ mang đầy đủ cho Vương Gia.
Trong chiếu lệnh Binh bộ đã viết, ghi nhớ chiến công tại Chiết Giang của lão đợi đến hết chiến dịch gom lại phong thưởng lớn một lần, vì thế Tôn danh tướng không khỏi gòng mình ra sức.
Ngay trong chiều hôm ấy thám báo của Nguyên Hãn cũng được cử về thuyền Uy Viễn thúc dục chuyển nhanh 300 khẩu súng trường 300 súng ngắn và đạn dược đầy đủ mà các công tượng tại Lai Triều sản xuất được nhanh tróng đuổi theo đại quân không thể chậm trễ.
Đúng như ước hẹn 11h trưa ngày 14 tháng giêng, trong khu doanh trại đã tập hợp đầy đủ quân đội của hợp chủng quốc Nam việt nhỏ bé này. Gồm 500 trường thương binh Lê tộc, 150 hoả bộ thương Việt tộc, 300 hoả kỵ thương Việt tộc, 400 hoả kỵ thương du mục, 600 tạp binh du mục. Trong đó có 300 hoả kỵ binh du mục chưa có súng trường. 600 tạp binh được trang bị đao của nhật Bản và thương của nhà Minh. Phải nói sau trận Chiết Giang quân Nam Việt đã thu được 5000 thanh đao cực tốt của lãng nhân.
- Hỡi các chiến binh du mục, các ngươi đã từng là chiến sĩ tung hoàng thảo nguyên, nhưng các ngươi đã trải qua thất bại, trở thành nô lệ, mất đi vinh quang. Chỉ có quân công mới có thể giúp các ngươi tìm về vinh quang, cởi bỏ thân phận nô lệ. Ta dùng thân phận là Vương của các ngươi mà nói, các ngươi nếu có chiến công thì sẽ được ban thưởng, thoát khỏi nô lệ kiếp, có tiền, có vinh quang, có đất đai đẻ chăn nuôi , va tất nhien có cả phụ nữ.....
Đứng phĩa dưới Cáp bột nhĩ đang phiên dịch lời của Nguyên Hãn. Sau khi nghe ra một ngàn chiến sĩ nô lệ Du mục quỳ xuống làm lễ trọng thể nhất của du mục cùng nhau xí xố tiếng mông cổ đại nghĩa là. Khả Hãn vạn tuế.
Đại quân trùng trùng xuất phát, vì có tận 2000 ngựa mông cổ và 500 ngựa thồ nên toàn bộ quân Nam Việt cưỡi ngựa, quân vệ sở và thuỷ sư nhà Minh lẽo đẽo theo sau. Trên đường hành quân đến Tô Châu bắt buộc phải đi qua Đạo châu, Thái Hưng và Hải Ninh, các nơi này đều đàn bị vậy bởi các nhóm Oa Khấu từ 2 ngàn đến 6 ngàn lính. Vậy nên trước khi giao tranh với 1,5 vạn Oa khấu ở Tô Châu thì quân Nam Việt có rất nhiều đá để mài chân. Thế nhừn mục đích chính la cứu viện Tô Châu nên cần đánh nhanh thắng nhanh, xua đuổi giải vây cho thành là chính chứ khồn phải tàn sát đầu người chiếm quân công. Có tận 1,5 vạn cái đầu đang chờ kia kìa.