Chương 8: Nỗi buồn của nữ sinh lớp mười

Còn ba bước nữa...

Nguyệt Anh sẽ đủ tầm đặt hai tấm nệm chắn trước cái cây mà vẫn giữ khoảng cách an toàn với người lái xe.

Bắp chân bên trái của cô căng cứng, độ linh hoạt giữa các khớp xương bị giảm đi đáng kể, những bước chân ở giai đoạn cuối dần thiếu sự dứt khoát. Và rồi hậu quả do cố quá sức cuối cùng cũng ập đến, chân trái của Nguyệt Anh dậm quá mạnh xuống đất trong vô thức, phần bắp đùi mỏi mệt không thể trụ vững được, kéo theo cả một bên người lệch hẳn sang một bên. Mất đà, chân phải cô vung ra trước lệch khỏi quỹ đạo, tự đá vào khuỷu chân còn lại. Đẩy cả người ngã sạt xuống mặt đường.

Cô bé học sinh lớp mười đã bị vắt kiệt toàn bộ sức lực, thời gian trôi qua mỗi lúc nhanh hơn, nhưng vẫn đủ chậm cho cô chứng kiến tận mắt vụ va chạm. Lốp của chiếc xe bị biến dạng, bóp cong vào thân cây như cái bã kẹo cao su, đuôi xe nhấc rời khỏi mặt đất thật từ từ, hất chàng trai bay vào lớp gỗ dày đặc cứng như thép.

Nguyệt Anh chống tay đứng dậy, đôi mắt đăm chiêu đầy thương xót. Cô siết bàn tay thành hình nắm đấm, quay đi vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau đớn sắp xảy đến.

Có lẽ kết thúc mất rồi.

Nguyệt Anh thu người ngồi trên ghế đá thuộc con phố nhỏ gần trường, nơi giải tỏa tâm trạng ưa thích của cô mỗi lần gặp chuyện không vui. Do từ trước bị người ngoài đối xử không ra gì suốt nhiều năm, cảm xúc trong cô gái trẻ tuổi này ít nhiều bị chai sạn, làm cho Nguyệt Anh dường như... không biết buồn. Dẫu sao đó luôn là lời suy xét vô căn cứ, không một ai trên thế gian này mất đi hoàn toàn cảm xúc cả. Nguyệt Anh có sở thích cũng như có sở ghét, biết vui cũng như biết buồn. Cô không đến nỗi vô cảm như thiên hạ hay đồn đoán.

Giọng nói khàn khàn từ người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đánh bật Nguyệt Anh khỏi dòng suy tư.

"Thì ra đây là người hùng đã cứu lấy mạng sống thằng chạy xe kia sao?"

Y mặc quần áo vest chỉnh tề, trên tay cầm điếu thuốc chưa hút hết đứng ngay cạnh ghế đá. Nguyệt Anh đứng phắt dậy, lùi ra sau cảnh giác.

"Ông là ai?!"

"Khoan đã em! Anh chưa nói hết mà... Nhìn kìa, trông anh giống mấy thằng đểu cáng lắm à?"

"Tất nhiên. Nếu anh là người lịch sự, anh sẽ không bao giờ đứng cạnh ai đó xong nói một tràng như đã quen biết vậy."

"Hơi buồn, hơi buồn. Thế bọn mình nói chuyện với nhau một xíu đi em."

"Nói chuyện? Ông là thằng cha nào mà đòi nói chuyện với tôi? Với lại, muốn nói chuyện thì vứt ngay cái thuốc lá đi. Tôi ghét cái mùi đó lắm!"

"Không có bố mẹ dạy cách ăn nói lịch sự với người lớn à em?"

"Không."

"Ờ...Xin lỗi em, anh không đùa nữa. Xin giới thiệu với em..." Người đàn ông lấy từ túi áo trong một cái danh thiếp. "... Anh tên là Trần Mạnh Dũng, làm việc trong Tổ Chức Điều Tra Siêu Năng Lực chi nhánh Việt Nam."

"Tôi chưa từng nghe đến cái tên tổ chức nào như vậy. Hình thức lừa đảo mới?"

Không được đón chào theo hướng thiện cảm, Dũng hụt hẫng vì hắn kỳ vọng Nguyệt Anh sẽ giống như một người thân thiện tốt bụng.

Con gái bây giờ đứa nào cũng kênh kiệu như vậy?

Thế nhưng hắn đã từng gặp đủ loại người trên đời, con người như Nguyệt Anh không thiếu. Cho nên cứ tiếp tục giữ thái độ thiếu nghiêm túc, chỉ có như vậy may ra mới cậy được mồm của kiểu người như Nguyệt Anh. Hi vọng thành công...

"Trời ạ, cứ tưởng em thông minh hơn chứ. Trưởng thành rồi thì động não một chút đi em."

"Tôi mới là học sinh lớp 10 thôi."

"Gì?" Dũng nheo mắt rồi cười. "Điêu vừa thôi em, làm gì có đứa lớp mười nào nhìn... à... Thôi bỏ đi!"

"Ông đang phá hỏng không gian bình yên của tôi nãy giờ đấy. Nói chung ông là thằng nào? Nhây nữa thì đừng trách tôi."

"Nóng thế nhóc! Vậy thì anh giải thích cho em hiểu, con nít con nôi gì mà hơi tí đã sửng cồ. Cứ hăm hăm cái mặt."

"Người lớn hay trẻ con không quan trọng. Họ sẽ đều phải cảnh giác nếu gặp một người như ông thôi. Còn hiểu hay không đừng ra vẻ, đứa con nít cũng biết thừa ông đang đi lừa đảo."

"Lừa đảo mà biết em cứu sống thằng nhãi lái mô tô kia sao?"

Mặc dù vụ va chạm đã xảy ra, chàng trai chạy xe đã nhận không ít tác động từ phản lực. Nhưng cơ bản anh ta vẫn an toàn, người anh chưa chạm vào cây, chiếc mô tô vẫn chưa dập nát anh.

Ước tính khoảng hơn một phút nữa thảm kịch sẽ xảy ra.

Mạng sống là một thứ khác biệt, một khi đã mất là không bao giờ lấy lại được, chết tức là hết. Luân hồi thì sao? Ừ, thì luân hồi "thì sao"? Có ai chứng minh nó có thật chưa? Chứng minh được thì vác cái công trình nghiên cứu lên cho cả thế giới chiêm ngưỡng. Còn chỉ nói bằng lời thì ai cũng nói được hết, thứ khái niệm về vòng đời ảo tưởng và vô dụng, một thứ "tiện dụng" để cho con người ném "nỗi khổ" vào.

"Ôi kiếp trước con đã làm gì xấu mà giờ con khổ thế?"

"Mày không biết kiếp trước mày đã làm gì tức là làm đếch gì có kiếp trước. Giờ mày đang sống sờ sờ ra đây, thì mày hãy sống thật tốt vào, sống bình thường chứ đừng có sống tầm thường. Những gì mày đang nhìn thấy, ngửi thấy, sờ thấy, nghe thấy tức là có thật. Mày chỉ có một mạng thôi, hiểu chưa? Đừng lãng phí nó."

Nên nào là thiên đàng, nào là địa ngục, nào là kiếp sau với Nguyệt Anh đều là những thứ hết sức tầm phào và hão huyền.

Chàng thanh niên kia đang đứng trước bờ vực sinh tử, nếu anh ta chết, thì không chỉ riêng anh ta phải chịu đau đớn, mà còn những người thân của anh nữa. Kể cả một người ngoài như cô cũng cảm thấy tồi tệ.

"Một thứ đã đánh mất thì không thể lấy lại được, hiểu rồi chứ nhỉ? Vậy thì nhấc cái thân tàn này tiếp tục đi!"

Không dễ gì Nguyệt Anh lại buông xuôi, một phút là quãng thời gian quý giá lúc này, có thể thay đổi tất cả, Nguyệt Anh nắm trong tay niềm hi vọng rằng chuyện vẫn còn vớt vát được.

Cô hớp một hơi sâu rồi chân thấp chân cao bước đến cầm thanh gỗ được vứt liểng xiểng trước nhà của một người. Cô ném hai tấm nệm ra bên ngoài tầm lớp khí trắng làm chúng như bay giữa chân không. Cô cầm thanh gỗ chỉnh lại quỹ đạo bay của hai tấm nệm. Một cái đưa vào thân cây, cái còn lại chắn giữa chàng trai và chiếc mô tô. Cô đặt thanh gỗ xuống và tập tễnh tránh xa địa điểm sắp có tai nạn, vừa lúc màu sắc không gian quanh cô trở về bình thường, xe cộ di chuyển trở lại.

Tiếng hét của anh thanh niên, tiếp đến là tiếng nhao nhao những người khác.

Vụ tai nạn đã xảy ra.

Nhưng, cô đã cứu được người.

Quả nhiên, kẻ tên Dũng không nói dối. Hắn đã đánh trúng tim đen của Nguyệt Anh ngay từ đầu. Hắn ta xuất hiện ngay sau khi sự kiện thời gian bị chậm lại xảy ra với cô, một sự liên quan rõ như ban ngày chứ không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Cô chỉ đang vờ không biết gì để tránh xa hắn, nhưng có vẻ không thành công.

Có một điều phi lý ở đây, làm thế nào hắn ta có thể phát hiện ra chuyện này?

"Ông tính làm gì tôi?"

"Không có gì to tát, chẳng qua muốn gặp mặt người hùng thôi."

"Người hùng gì chứ?"

'Đừng khiêm tốn quá em gái ạ."

Dũng lấy điện thoại trong túi quần, mở một đoạn phim do máy quay thu lại tại hiện trường vụ tai nạn, hắn nói:

"Trong vòng chưa đến nửa giây, em đã biến mất khỏi khung hình và quay lại cùng với hai cái... nhìn như hai tấm nệm. Thời điểm sau đó tính bằng mili giây, hai tấm nệm được đặt vào những vị trí được tính toán sẵn. Một cái chắn vào thân cây, một cái chắn sau lưng người lái nhằm giảm bớt tác động khi bị kẹp giữa cây và mô tô. Tất cả diễn ra chỉ trong cái chớp mắt. Phải chăng em sở hữu siêu tốc độ? Hay là một năng lực khác?" Dũng đặt chế độ tua chậm, kéo qua lại giữa hai khung hình trước và sau khi Nguyệt Anh biến mất.

"Kỳ lạ nhất là tôi không hề thấy một vệt mờ nào trong đoạn video này cả, chạy nhanh thì phải để lại tàn dư của hình ảnh do mắt người hay camera không đủ nhạy để bắt kịp, em biết điều này phải không? Dịch chuyển tức thời? Hoặc có thể...làm chậm thời gian mà không qua tác động của độ lớn vận tốc?"

Nguyệt Anh cứng họng, hắn ta đang phỏng đoán nhưng với độ chính xác khó tin. Dũng nắm lợi thế trong cuộc đối thoại này, hắn muốn tìm hiểu thêm về năng lực của Nguyệt Anh. Rốt cuộc suy đoán cũng chỉ là suy đoán, cần phải kiểm chứng cho ra lẽ.

"Cầm lấy danh thiếp đi em, anh không có rảnh cả ngày đều xin xỏ em đâu."

Không còn cách nào khác ngoài cầm lấy tấm danh thiếp, mong muốn hắn rời đi là điều cô khao khát hơn cả. Trong mắt Nguyệt Anh, Dũng là tên đặc biệt nguy hiểm, sự hiện diện của hắn không thôi cũng đủ khiến cô sởn hết gai ốc.

"Nếu con bé thực sự làm chậm được thời gian..."

"... Nó sẽ né được đòn tấn công này."

Chưa trao đến tay, Dũng đã thả tấm danh thiếp xuống, co chân phải tống thẳng vào người Nguyệt Anh. Cô giật mạnh người ra sau tránh đòn đá trong gang tấc. Nhanh chóng, cô hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống, hai nắm chặt, sẵn sàng phản công. Gã đàn ông mặc vest tỏ ra đôi chút ngạc nhiên trước phản ứng chớp nhoáng của Nguyệt Anh. Hắn dám cá là Nguyệt Anh chưa sử dụng siêu năng lực, cô nữ sinh ấy chỉ dùng phản ứng đơn thuần để tránh cú đá? Đây là điểm đáng lưu tâm, hắn đính chính lại với bản thân là người bình thường không bao giờ né được, bởi đòn đá ban nãy được cường hóa một ít sức mạnh và tốc độ nhờ vào năng lực của hắn. Cũng không nhất thiết quá vội, vẫn còn thời gian tìm hiểu.

Dũng vờ cười khểnh, quay lưng đồng thời vẫy tay tạm biệt. Nguyệt Anh tức tối quát:

"Ông vừa làm cái gì thế?! Ông nghĩ tôi sẽ bỏ qua dễ dàng vậy à?!"

"Em không muốn biết anh ra tay thật sẽ như nào đâu." Mặt Dũng tối sầm, làm Nguyệt Anh một phen hoảng sợ.

Đứng giữa quyết định đánh hay hàng, con tim của Nguyệt Anh mách bảo cô nên "giã" cái tên Dũng một trận cho ra trò. Nhưng từ trước đến nay, Nguyệt Anh luôn là cô gái giỏi tính toán trước mỗi nước đi. Cô đã kiệt quệ sau vụ tại nạn vừa rồi. Ngay cả khi cô khỏe mạnh hoàn toàn, chưa chắc cô có thể đánh bại Dũng trong một trận đấu tay đôi. Dũng là một người trưởng thành đang trong độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, hắn nhanh hơn, khỏe hơn, vượt trội Nguyệt Anh về mọi mặt. Nếu không nghĩ cách xử lý thông minh, khéo lại thất bại thảm hại dễ như chơi.

Cuối cùng Nguyệt Anh chọn lùi một bước để giữ bản thân an toàn, mặc dù không có điều gì đảm bảo hắn sẽ không tay lần nữa. Nguyệt Anh nhặt tờ danh thiếp lên rồi nhét vào cặp.

"Được đấy em gái! Tính ra em thông minh phết, anh đánh giá thấp em rồi."

"Cảm ơn đã khen, vậy thì khuất khỏi mắt tôi đi. Không hẹn ngày gặp lại."

"Ok, anh đi nha bé."

Dũng ra dấu "đi đây", hắn lướt qua gương mặt của Nguyệt Anh, phảng phất trên đó là một sự buồn rầu. Dũng mở to đôi mắt, liệu có phải hắn đang nhìn nhầm? Chẳng hiểu sao hắn dừng chân, quay lại đứng trước nữ sinh.

"Cho anh hỏi thêm một câu nữa được không?" Sắc mặt Dũng đột ngột thay đổi, thái độ không chút cợt nhả.

"Em có siêu năng lực, em đã dùng nó cứu người thành công. Tại sao trông em không vui, em còn điều gì phiền muộn trong lòng?"

"Nó có ảnh hưởng đến anh không?" Nguyệt Anh hời hợt đáp.

"Không, không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng anh vẫn muốn biết lý do, hãy xem nó như thói quen xấu của anh. Có thể em không biết, nhưng anh thích lo mấy chuyện bao đồng."

"..."

"Nếu em không thích thì anh sẽ không hỏi nữa, anh không ép buộc."

Không khí căng thẳng giữa hai người dần tan biến, Nguyệt Anh thả lỏng cơ thể, cô không còn phải cảnh giác nhiều. Vầng hào quang sặc mùi sát khí từ Dũng vài giây trước đã phai mờ.

"Anh đã từng gặp không ít người sở hữu siêu năng lực, tất cả bọn họ đều tỏ ra thích thú với siêu năng lực có khi nó được bộc phát. Tổ chức của bọn anh về cơ bản là nơi giúp bọn họ kiểm soát được năng lực, vì lẽ đó mà anh đã mời họ đến tổ chức rất dễ dàng. Nhưng em thì khác, em đã từ chối lời mời của anh, còn tỏ ra thái độ với anh, em đang chối bỏ sức mạnh hả?"

"Tôi... tôi..."

"Hãy nói thật với tôi, à, để cho công bằng. Xin phép cho tôi làm điều này."

Dũng cởi áo vest ngoài ra, còn mỗi lớp sơ mi trắng bên trong.

"Em không nhất thiết phải cảnh giác với anh, anh không phải một người nguy hiểm hay xấu xa như em nghĩ đâu. Nhìn kĩ đi, trong người anh không có vũ khí hay đồ cấm gì cả."

"Tại sao? Anh làm điều này để chứng minh điều gì?"

"Chịu! Chẳng phải như vậy nói chuyện dễ hơn sao? Giờ trả lời câu hỏi của anh đi." Dũng khoanh tay đứng chờ.

Biết rằng không thể đuổi hắn đi, Nguyệt Anh buộc lòng đáp:

"Không hẳn tôi chối bỏ siêu năng lực. Phải công nhận là tôi có ghét những thứ đó thật, nhưng không có nghĩa tôi xem nó như gánh nặng. Tôi còn biết ơn nó vì đã cứu mạng sống của tôi. Tôi không nghĩ anh hỏi tôi về chuyện ghét hay thích."

"Ừm, đúng là không giấu được em nhỉ? Thứ anh để ý đến là cảm xúc của em."

"Cảm xúc của tôi sao?"

"Phải, chỉ toàn là nỗi buồn."

"Tôi dễ đoán vậy à?"

"Anh biết đọc vị đối phương, nhờ kinh nghiệm nhiều năm làm việc đi tìm kiếm những người sở hữu siêu năng lực. Anh phải hiểu được cảm xúc của người khác mới có thể thu hút người đến tổ chức. Em có thể là cô bé thẳng tính, nhưng lại giấu cảm xúc rất kĩ, là khó nhìn thấu chứ không dễ đoán."

Dũng rít một hơi thuốc rồi nói tiếp:

"Trải qua thời gian dài tiếp xúc với những người có siêu năng lực, anh khá dám chắc khi một người mới tìm ra tiềm năng của mình, họ đều vô cùng vui vẻ. Những người tôi từng gặp họ đều phấn khởi muốn khám phá thêm tiềm năng của bản thân. Họ dễ dàng nhận lời giới thiệu của anh đi đến tổ chức. Em là người đầu tiên anh thấy không có một chút hứng thú nào, anh đã nghĩ em ghét hay căm thù siêu năng lực nên tỏ ra khó chịu với anh. Và anh đã suýt nữa mắc sai lầm, anh đã nghĩ em là đứa con gái cục súc hay giận cá chém thớt. Thật may anh kịp thời nhận ra em không phải loại người kia. Lúc bấy giờ, anh mới nhìn thấy nỗi sầu bên trong em."

"Nói nghe dễ nhỉ?"

"Ừ thì dễ thật, với riêng anh thôi."

"Vậy vẫn là vì muốn tôi tham gia tổ chức đáng ngờ của mấy người?"

"Chứ còn gì nữa em, đây là công việc của anh. Anh dùng sức mạnh của tiếng nói để thuyết phục người khác. Tất nhiên, lắng nghe cũng là một phần của công việc, bất kể anh có thất bại hay không."

Nguyệt bật cười ra tiếng, "Anh thật khác xa so với suy nghĩ của tôi."

"Anh xin nhóc đấy, nhóc nghĩ anh tệ đến thế à?" Dũng nhích mày chất vấn.

"Tôi không vui vì có lý do riêng, chuyện siêu năng lực không liên quan đâu.' Nguyệt Anh ngồi lại xuống ghế, co hai chân ép sát trước ngực. Đầu ngả vào giữa hai chân mà nói:

"Mà anh nói đúng về tâm trạng của tôi thật, tôi đang không được ổn cho lắm."

"Vậy em buồn vì điều gì?"

"Tôi không rõ, tự nhiên thấy buồn vậy đó. Gần đây có một số chuyện kỳ lạ xảy ra với tôi, đôi khi tôi nghĩ hình như có một con người khác đang sống trong tôi. Nó luôn đầy sự buồn bã, đau khổ, nó luôn muốn nói điều gì đó với tôi. Và sự tiêu cực của nó đem lại ảnh hưởng lớn đến tính cách của tôi, tôi luôn cảm thấy tôi thiếu điều gì đó, hoặc thiếu một ai đó quan trọng. Một người thân? Một người bạn? Anh bảo tôi nói nhảm cũng được, nhưng tôi bây giờ như một con người khác vậy. Nếu là con người cũ, tôi đã có thể bỏ mặc anh trai kia đâm vào cây rồi. Cứ xem đây là điều tích cực con người ấy đem lại cho tôi. Nói thế nào đây? Con người cũ của tôi vô cảm đến thế sao?"

Nguyệt Anh dừng một đoạn, ngồi lại cho ngay ngắn trên ghế.

"Nói điều này hơi ngại, nhưng thật tốt khi anh đến đây nói chuyện với tôi. Xin lỗi vì đã có thái độ không hay với anh. Tôi thấy đỡ hơn rồi."

Hình ảnh của Nguyệt Anh trong mắt Dũng cũng thay đổi đi nhiều, bây giờ hắn đang thấy một cô bé học sinh tội nghiệp.

"Mình nghĩ con bé là một đứa trẻ ranh ngỗ ngược, hóa ra nó chỉ là đứa nhóc cô đơn không có ai tâm sự cố tỏ ra mạnh mẽ... Không! Đứa ngu ở đây là mình, mình đã nghĩ xấu về con bé khi nó đã dũng cảm cứu người. Thật đáng xấu hổ..."

Tận sâu trong đáy lòng của hắn, hắn biết Nguyệt Anh cần gì lúc này. Gã ném điếu thuốc đi, tiến tới, nhẹ nhàng đặt người lên ghế.

Nguyệt Anh cũng mặc nhiên cho hắn ngồi cạnh. Ngạc nhiên hơn, Nguyệt Anh đã kể hết những phiền muộn của cô cho một gã lạ mặt như Dũng cả buổi sáng hôm đó.