Chảy trong huyết quản Thu Thảo là dòng năng lượng vô hình có sức mạnh bẻ cong mọi định luật vật lý trong vũ trụ. Chưa khai phá hết được tiềm năng, cô đã phải vướng vào một mớ rắc rối do nó để lại. Dễ thấy nhất chính là sự bất ổn định của dòng chảy.
Hãy tưởng tượng dòng chảy năng lượng như một con sông lớn. Con người giờ đây đã có thể kiểm soát lưu lượng nước trên sông bằng cách xây dựng đập thủy điện. Trong số trường hợp ít gặp, đập thủy điện không đủ vững có thể bị nứt hoặc tệ nhất là vỡ tung do sức nén của hàng triệu tấn nước đổ dồn.
Tình trạng của Thảo là như vậy, cô không thể toàn quyền kiểm soát được nguồn sức mạnh to lớn này, Việc nó xuất hiện, việc nó “ngủ sâu” chiếm hơn phân nửa là do nó “muốn”.
Đã từng thử rất nhiều phương pháp luyện tập giúp cho tinh thần ổn định, tâm phải tĩnh lặng, trong sạch như những Umngot, Tara hay Caragh. Cuối cùng sau quá trình luyện tập đầy gian nan, thứ Thảo nhận lại là một tâm trí sáng như sông Tô Lịch…
Nước sông Tô vừa trong vừa mát,
Em ghé thuyền đỗ sát thuyền anh.
Dừng chèo muốn tỏ âm tình,
Sông bao nhiêu nước thương mình bấy nhiêu.
Thành quả xứng đáng cho con người chăm chỉ, thật tuyệt vời! Biết bao nhiêu người mơ ước tâm trí của mình có thể đẹp đẽ và thơ mộng như biểu tượng của kinh thành Thăng Long.
Còn nhắc đến “biểu tượng” của Hà Nội, người ta nghĩ ngay đến dòng nước thải có quy hoạch vấy bẩn cái tên Tô Lịch tuyệt sắc ngày nào.
Chính xác là thế đấy! Tâm của Thảo “sáng” như Tô Lịch của Hà Nội vậy. Hiển nhiên bị chính thứ sức mạnh tâm linh chi phối là điều không thể tránh khỏi. Thảo đã cố gắng lắm rồi, chỉ là đọng lại trong cô vốn đã có quá nhiều điều tiêu cực.
Năng lực của Thảo là gì? Đọc suy nghĩ của sinh vật sống? Đúng, nhưng đó chỉ là một trong số những khả năng tâm linh cô sở hữu. Phần còn lại có như không có, xuất hiện một cách đầy ngẫu nhiên.
Cho đến hiện tại, chưa có cuộc thực nghiệm khoa học nào nghiên cứu về những người có siêu năng lực như Thu Thảo. Nếu có thì cũng không một quốc gia trên thế giới dám công bố về nó, muốn tìm hiểu thì phải đào sâu tận gốc rễ. Mà đã đào sâu thì ắt hẳn những cuộc thử nghiệm đó bắt buộc phải thực hiện trực tiếp trên người sống, dấy lên vấn đề đạo đức trong giới khoa học.
Không vì khó khăn về số lượng ít ỏi siêu năng lực gia mà làm nản chí Thảo. Cô luôn giữ vững niềm tin rằng một ngày nào đó cô sẽ tìm thấy một dị nhân giống cô.
Nhật Ký 19/05/2022:
“Sau nhiều năm kiên trì tìm tòi, tôi cuối cùng cũng tìm ra người có siêu năng lực. Mọi chuyện vượt ngoài cả sự mong đợi vì người đó là một cô gái đến từ Việt Nam và học cùng trường với tôi. Chúng tôi đã có buổi gặp mặt.
Tôi bây giờ chỉ phân vân không biết có nên gọi bạn ấy tham gia cuộc tìm kiếm này không? Nó không đem lại lợi ích gì ngoại trừ thỏa mãn tính tò mò của tôi.
Đối tượng số một: Trần Kiều Nguyệt Anh
Khả năng: Đi lùi thời gian? (Giả thiết, chưa xác định)
Khi xâm nhập vào bộ não của Nguyệt Anh để trích xuất mảng kí ức bị mất. Tôi đã nhìn thấy một vùng không gian bị bẻ gãy, tôi gọi nó là điểm bất thường.
Khác với cách sắp xếp kí ức của người bình thường, kí ức của Nguyệt Anh có hiện tượng phân nhánh. So sánh kí ức của người bình thường giống như một tòa nhà khổng lồ, bên trong có nhiều phòng ốc đại diện cho những kí ức được lưu trữ. Thì bộ não của Nguyệt Anh giống như một chuỗi toà chung cư với nhiều khu vực khác nhau. Đây có thể là sự mở rộng dung lượng chứa của não bộ vì Nguyệt Anh đang nắm trong tay khả năng lùi thời gian. Mỗi lần bạn ấy thực hiện màn dịch lùi, kí ức ức hiện tại của bạn ấy sẽ bị “ném” vào một toà nhà đang trống nhằm tránh sự chồng chéo kí ức giữa hiện tại và quá khứ.
Tôi đã nhìn rất nhiều ngã rẽ kí ức bị bỏ trống, chỉ có duy nhất hai nhánh kí ức xuất hiện, nhánh kí ức hiện tại và một nhánh kí ức bí ẩn bị bẻ gãy giữa chừng. Có thể nói đây là lần đi lùi thời gian đầu tiên của Nguyệt Anh, nó đã gặp sự cố nào đó làm cho xuất hiện điểm bất thường. Kí ức ở tương lai, tương lai đối với tôi thôi. Đúng hơn là kí ức hiện tại của Nguyệt Anh đã tràn từ nơi bị gãy và xâm lấn sang vùng kí ức quá khứ. Gây nên hiện tượng bán chồng chéo.
Qua những suy luận trên, có thể kết luận vạn vật đang diễn ra khi này chỉ là quá khứ của Nguyệt Anh. Tôi của hiện tại cũng là quá khứ của bạn ấy.
Mong rằng nó đúng, vì sớm hay muộn tôi cũng sẽ là bạn của Nguyệt Anh...”
Ghi đến đây, Thảo dừng bút, nhớ lại khi cô bước vào “vùng đất ký ức” của Nguyệt Anh. Chứng kiến cô của tương lai thân thiết với Nguyệt Anh, lòng cô vui sướng khôn tả xiết.
Cô đã từng có suy nghĩ không tốt rằng bản chất của xã hội này thối nát toàn tập, sự thối nát lan tận vào trong trường học. Trường chuyên hay không chuyên nào thì cũng bẩn thỉu như nhau, lũ học sinh đi học chỉ để cho có làm lãng phí tiền bạc, đám quan chức cấp cao là lũ lợn suốt ngày ăn hối lộ, tha hoá cả nền giáo dục.
Nhìn lại mà Thảo tự xấu hổ về bản thân, tư tưởng lệch lạc này một phần xuất phát từ việc cô không có người bạn nào sẻ chia tâm tư, suốt ngày chỉ đâm đầu vào học, tiếp xúc những điều tiêu cực trên mạng. Để rồi tự đánh lừa chính mình rằng cô hiểu hết bản chất của xã hội, tin vào bản chất của xã hội là mặt tối của đồng xu hai mặt.
Vậy mà…
Tất cả đều bị dập tắt cho đến khi Thảo gặp Nguyệt Anh.
Một người sống trong bóng tối quá lâu khi lần đầu nhìn thấy ánh sáng của sự hy vọng, ánh sáng của cứu rỗi. Họ sẽ bất chấp bằng mọi giá nắm chặt lấy nó như nguồn sống cuối cùng.
Nguyệt Anh đã cứu cô, một lần ở tương lai, và lần nữa cứu cô ở hiện tại. Nguyệt Anh đã giúp cô hiểu ra cô chỉ là con ếch ngồi dưới đáy giếng thẳm sâu, giúp cô hiểu ra cô là đứa ngu ngốc đến chừng nào. Ngay cả khi cô có đủ hai mắt, cô cũng chỉ quan sát được một nửa bức tranh.
Cô muốn thay đổi, không cần chờ đến lúc lên đại học mà ngay bây giờ.
Dòng thời gian đã bị thay đổi, cơ hội làm mới bản thân sẽ diễn ra sớm hơn gần hai năm. Phải tận dụng cơ hội này.
Viết tiếp:
“... Theo diễn biến dòng thời gian trước khi bị thay đổi, năm 2023. Tôi sẽ gặp Nguyệt Anh trên trường đại học. Vài ngày sau, chúng tôi đi đến trung tâm thương mại để vui chơi. Đó là kí ức cuối cùng của Nguyệt Anh mà tôi có thể nhìn thấy, trước khi chạm vào điểm bất thường.
Nguyên nhân hình thành điểm bất thường, không có lời giải thích. Có thể nó là thứ đã kích hoạt tiềm năng của Nguyệt Anh, khiến bạn ấy bị đi ngược dòng thời gian trở về quá khứ. Đồng thời cũng là thứ gây nên sự chồng chéo kí ức.
Thật sự tôi khá bất ngờ là Nguyệt Anh và tôi chung trường cấp ba, vậy mà khi gặp nhau trên đại học, chúng tôi như người xa lạ. Đáng lẽ tôi phải nhận ra Nguyệt Anh vì bạn ấy rất nổi tiếng.
Chuyện này không quan trọng nữa, vì giờ đây mọi thứ đã bị đổi thay. Dòng thời gian sau pha đi lùi của bạn ấy gây ảnh hưởng không hề nhỏ. Bọn tôi đã gặp nhau sớm hơn gần hai năm!
Mặc cho kí ức bị tàn phá nặng nề do hậu quả của sử dụng đảo ngược thời gian. Tình bạn của bạn ấy dành cho tôi không hề phai mờ, chúng tôi chỉ mới thân nhau ở tương lai có vài ngày thôi đấy!
Vui lắm luôn…”