Lại một buổi sáng sớm đầy độc hại đến hỏi thăm, bụi mịn phủ khắp mọi nẻo đường. Từ đường xá đến cầu cống, từ nhà ở đến cửa hàng,... tất cả đều là những khối bê tông đầy tẻ nhạt hòa chung với làn sương mù dày đặc nuốt gọn cả bầu trời xanh. Chẳng ai thấy nổi phần cao nhất của những tòa nhà chọc trời.
"Nào những buổi bình minh cây xanh nắng gội." (Thế Lữ)
Giá như người dân có ý thức giữ gìn môi trường một xíu thì Hà Nội không đến nỗi nào. Nhưng đây là thực tại, người ta mấy khi được đón chào buổi sáng đẹp đẽ như những miêu tả của các nhà văn, nhà thơ đâu. Mỗi lần thức dậy sau giấc ngủ sâu và chứng kiến điều này, Nguyệt Anh chán chường hết sức.
Nguyệt Anh có một thói quen là mỗi khi tỉnh giấc, cô hay với lấy chiếc gương để bên đầu giường ngủ. Nó trở thành thói quen khó bỏ bất chấp cô có dậy sớm hay muộn, vì cô cho việc này là cần thiết, chỉnh đốn lại đầu tóc, chăm chút cho mặt mũi thật tươi tỉnh. Con gái ai chả như vậy.
Vừa mới đưa gương lên trong vài giây, cô lập tức ném nó vào góc nhà. Tự nhủ sáng mới ngủ dậy nên nhìn nhầm, Nguyệt Anh mất một lúc mới trấn tĩnh lại, cô bò đến nhặt cái gương rồi đưa trước mặt một lần nữa.
Cô chạm vào mái tóc nâu đen đậm màu được cắt ngắn ngang vai của mình, đây là mẫu tóc đang thịnh hành trên trường học cô mới cắt cách đây không lâu. Rất đỗi bình thường, tại sao cô lại giật mình vì nó?
"Hình như mình bị ảo giác."
Nguyệt Anh sờ trán, lắc đầu không hiểu, cô nói vọng từ trên xuống:
"Mẹ ơi, con mười tám tuổi, học lớp mười một đúng không mẹ?"
Người mẹ phải mất một lúc mới trả lời.
"Mày bị mê sảng hả con? Thế mày nghĩ mấy tuổi rồi?"
"Con bị khùng rồi mẹ ơi." Nguyệt Anh bước xuống cầu thang, giữa chặng, cô nghiêng đầu xuống nói tiếp. "Con còn tưởng con để tóc vàng cơ."
"Mày xuống ăn nhanh rồi đi học dùm tao cái. Nghe mày nói chuyện chắc tao bị hâm theo mất."
Tháng mười một trời se se lạnh, trước cổng trường người người đứng chặn làm kẹt cứng cả con đường chật hẹp bên ngoài, nhộn nhịp như chảy hội, xen giữa những tiếng cười sảng khoái của đám học trò là tiếng còi xe inh ỏi như kéo theo nhịp điệu. Bầu không khí nhờ thế mà cũng bớt lạnh hẳn.
Học sinh đứa mặc áo khoác hai lớp, đứa thì chỉ mặc áo một lớp, số ít còn lại mặc mỗi đồng phục, trong đó có Nguyệt Anh. Thời tiết không lạnh đến mức phải mặc áo khoác, nhưng vì lũ học sinh tinh nghịch thích mặc thường phục hơn. Chúng phải mặc áo khoác bên ngoài để che đi lớp áo màu sắc bên trong. Nếu không, chúng sẽ bị khiển trách và bị trừ điểm thi đua.
Nguyệt Anh không ưa cái hệ thống điểm thi đua, với cô, nó không quyết định được chất lượng của một lớp học. Ví dụ, một đứa quậy phá, làm ảnh hưởng đến cả lớp, xong lớp đó mất điểm rồi bị xếp hạng thấp. Rồi chả lẽ kết luận lớp đó vô tổ chức và kém? Kiểu một con sâu làm rầu nồi canh đúng không thể chấp nhận được. Nguyệt Anh chưa bao giờ làm điều gì ảnh hưởng đến lớp. Không phải vì cô quan tâm đến lớp, đơn giản vì cô không muốn tốn công tốn sức để đi sửa sai.
Nguyệt Anh hiện tại là học sinh lớp mười một, trong một lớp luôn xếp hạng cuối ở gần hết các hạng mục thi đua. Cô là kiểu con gái lạnh lùng, cứng rắn. Học lực thuộc mức khá, không có gì nổi bật hay quá kém.
Cô nổi tiếng trong trường vì khả năng thể thao tuyệt vời, nhưng đó chỉ là bể nổi của tảng băng chìm. Nguyệt Anh được biết đến nhiều hơn nhờ vào nhan sắc hơn là tài năng, điều đó đã làm nảy sinh sự bất bình trong cô, nó thực sự bất công. Trong lòng luôn khó chịu, lại còn hay chửi bới, không giỏi giữ mồm giữ miệng, khó gần, lạnh nhạt với tất cả mọi người. Cho nên Nguyệt Anh không có lấy một người bạn, cô cũng cho nó không cần thiết và thản nhiên mặc kệ những lời xỉa xói kia mà sống thật với bản thân.
Sau tiết học đầu chào một buổi sáng "không đẹp" buồn chán, Nguyệt Anh đi ra khỏi lớp hóng mát. "Thời tiết cứ lạnh nhè nhẹ mãi thì tốt nhỉ?" Cô nghĩ bụng.
Bước trên đường hành lang dọc theo dãy lớp mười một, nhìn xuyên qua tấm màn bị gió thổi để lộ ra khung cửa sổ. Thấy một đám học sinh cắm mặt vào điện thoại bấm lia bấm lịa, không ai nói chuyện với ai. Hình ảnh thường ngày dễ bắt gặp ở một số trường học không quản lý chặt thiết bị điện tử.
Cho Nguyệt Anh tư tưởng lỗi thời đi, cô cũng cóc thèm quan tâm, cô cho rằng thiết bị điện tử như điện thoại gây hại cho học sinh hơn là có lợi. Nó làm cho giới trẻ ngày nay trở nên tốn quá nhiều thời gian cho điện thoại, máy tính làm những thứ vô bổ gây hại cho mắt và sức khỏe. Thời gian đó mài dũa tư duy, đọc sách, chơi thể thao đáng gấp vạn lần. Cô không chối bỏ những lợi ích nó mang lại, chỉ là cô thấy quá nhiều điều tiêu cực từ nó mà thôi.
Lần lượt đi qua từng lớp học, hàng chục con mắt nhìn theo cô. Dù có nhìn thêm vài trăm lần nữa đám con trai cũng không bao giờ chán. Cô chẹp miệng vì sự phiền toái gặp phải, đích thị đây là điều cô căm thù nhất.
Thoát khỏi phiền phức này, gặp phải phiền phức khác. Hình như có ai đó chắn lối ra vào của nhà vệ sinh. Cô đẩy nhẹ cửa vào trong và thấy vướng vướng, đúng là có người đứng chắn rồi, Nguyệt Anh kiềm cơn tức vào bụng, lịch sự gõ cửa.
"Này, có cho người ta vào không?"
Thấy người đứng chặn cửa không phản hồi, cô liền co chân đạp mạnh cửa đẩy người đó ngã lăn quay.
"Con mẹ mày! Mày làm cái gì vậy hả?"
Tính cả người vừa bị đẩy ngã tổng cộng có bốn đứa con gái đang trong nhà vệ sinh. Hai ả đang nắm cổ áo, khống chế một đứa con gái nhỏ con, ả còn lại như đứng canh không cho người khác đi vào. Chưa hiểu sự tình ra sao thì không nên dây vào, chỉ tổ hại thêm cho bản thân. Nguyệt Anh quyết định đi vào nhà vệ sinh và ngó lơ diễn biến xảy ra quanh mình.
Cả ba đứa con gái đều bàng hoàng trước cách xử sự của Nguyệt Anh, chúng đành tiếp tục quay sang cô gái đáng thương kia.
"Bọn tao bảo mày đưa tờ đáp án bài kiểm tra mà mày không thèm đưa cho bọn tao. Tao mà dưới trung bình đừng hòng được yên thân."
"Mày bị câm à? Sao không nói gì?"
Nguyệt ngồi bên trong một phòng vệ sinh nên nghe rõ mồn một, làu bàu: "Rặt đám trẻ trâu học đường."
Cô không bênh bên nào nào hết, để dẫn ra sự tình như vậy lỗi thuộc cả hai bên. Phía đám nữ sinh do lười biếng dẫn đến kết quả học tập kém, đổ lỗi cho bạn bè. Phía còn lại không chịu nghe lời đám mạnh hơn trong khi đến bản thân không tự mình bảo vệ được. Nếu chịu đưa đáp án thì đã yên ổn, sau đó tố cáo hành động của đám lười học bắt nạt kia. Một công đôi việc, giải quyết trọn vẹn vấn đề.
Xong xuôi, Nguyệt Anh rửa tay để về lớp học. Và không ngoài dự đoán, bọn chúng ngăn không cho cô ra luôn.
"Giờ mày đã biết chuyện này, mày nghĩ bọn tao cho mày ra ngoài?"
"Chúng mày chưa đứa nào trưởng thành hết. Đang diễn hài cho tao xem hay sao?"
"Để bọn tao xử lý xong con câm kia, rồi sẽ tới lượt mày. Cứ đứng đó."
Ngôi trường này luôn gặp phải vấn nạn bạo lực học đường, cô đã từng chứng kiến rất nhiều vụ học sinh túm năm tụm bảy đánh hội đồng từ trong lẫn bên ngoài trường học, nên cô cho vụ việc đang diễn ra lúc này như điều hiển nhiên.
Bị hai học sinh khác nắm tóc, cô học sinh kia vẫn một mực im lặng chịu đựng. Nguyệt Anh đứng khoanh tay nhìn đám con gái ỷ đông hiếp yếu mà lòng có chút rung động thương xót.
Cô hơi bất ngờ về bản thân, vì thương cảm cho ai đó không có trong từ điển của cô. Cô gái bị bắt nạt không phải là người quen của cô, lại còn là một học sinh xa lạ cô chưa từng gặp. Điều gì đó từ cô gái nhỏ bé kia buộc Nguyệt Anh phải để tâm.
"Nhanh đi mấy con đần, sắp hết giờ ra chơi của tao rồi!"
"Mày cứ đợi đó."
"Thôi, vậy cho nhanh."
Nguyệt Anh điềm tĩnh tiến lên trước, mỗi tay đặt vào một bên thái dương của hai đứa con gái rồi đập đầu bọn chúng vào nhau, làm chúng choáng váng và ngã rạp xuống sàn. Đứa con gái còn lại chạy vào ứng cứu, Nguyệt Anh xoay người tạt ngang mu bàn tay ngang mặt khiến nó đổ hẳn ra sau.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, đám nữ sinh còn chưa kịp nhận thức chuyện gì đã xảy ra, chỉ có cơn đau nhói là rõ ràng và khuôn mặt vô cảm đến rùng mình của Nguyệt Anh. Ba đứa con gái đó sợ hãi mà bỏ chạy, không quên kèm theo những lời chửi rủa.
Thế là hết chuyện, Nguyệt Anh vỗ vai cô gái bị bắt nạt.
"Lần sau nhớ phản kháng lại. Sẽ không có ai cứu bạn mãi được đâu."
"Không sợ sệt cũng không cảm ơn? Con này bị đứt dây thần kinh cảm xúc ư? Còn điều nữa, sao mình muốn giúp nó? Nãy giờ cơ thể cứ như tự di chuyển vậy, quái lạ thật..." Nguyệt Anh đứng ngẫm nghĩ vài giây, thôi thì lỡ giúp người ta rồi thì giúp cho đàng hoàng. Cô nắm lấy tay nữ sinh trước mặt, dẫn ra khỏi nhà vệ sinh.
"Đi theo tôi, vào lớp tôi ngồi hết giờ ra chơi rồi quay lại lớp cũng được."
Nguyệt Anh dẫn một người khác vào lớp học, một hiện tượng siêu nhiên! Những người bạn cùng lớp với cô phải căng tròn mắt vì ngạc nhiên. Khoảnh khắc này còn hiếm hơn tỷ lệ bắt gặp người nổi tiếng ngoài đường.
"Nhỏ Nguyệt Anh có bạn? Ủa?"
"Vãi! Bạn đó là bạn của nó à?"
"Sốc!"
Nguyệt Anh yêu cầu nữ sinh khác lớp ngồi bàn dưới cùng, ổn định chỗ ngồi, Nguyệt Anh bảo cô ta ngồi ngay ngắn, đối phương lặng lẽ nghe theo như cái máy cùng mái tóc dài bù xù che hết mặt. Theo ngôn ngữ của giới trẻ ngày nay thì "nhìn tã thật".
Đám học sinh cùng lớp đã có chủ đề để tán gẫu, ngoài những người cùng lớp, mấy đứa khác cũng đứng hóng xem chuyện gì xảy ra mà sôi nổi thế.
Nguyệt Anh luồn tay sau gáy cô gái ngồi trước, túm gọn tóc chia thành hai rồi kết lại cho gọn gàng. Hành động của cô xuất phát nhiều từ bản năng, cô muốn làm như vậy với không một thành ý. Hoặc do tự cô đánh lừa rằng bản năng điều khiển cô, thực tế đó là sự quan tâm thật lòng đối với bên yếu thế, một sự phát triển tính cách mới trong cô? Hay đằng sau nó còn có điều uẩn khúc?
Cô bây giờ trông thật nghiêm túc, trông thật tập trung trong việc đang làm. Mặc dù nhiều người vây quanh, cả lớp học lặng như tờ. Họ á khẩu hoàn toàn vì chuyện đang diễn ra đã khó hiểu còn khó tin, suy nghĩ về Nguyệt Anh đã thay đổi thoáng qua một vài người.
"Là con gái, phải biết chăm sóc bề ngoài. Bọn kia nó đánh bạn không oan đâu."
Gương mặt hiền dịu của cô nàng "băng giá" bày ra trước thiên hạ một cách công khai. Vài học sinh nhìn nhau, tủm tỉm cười. Số khác xì xào bàn tán.
"Không biết đã vụ gì xảy ra, nhưng đó có phải nói đùa không?"
"Nguyệt Anh mà nói đùa? Bộ ông bị phê thuốc à?"
"Thì... thì ban nãy nó nói gì về bị đánh do không chịu làm đẹp ấy."
"Ui chà! Ảo vậy... Đợi chút, vậy bạn nữ kia mới bị đánh à?"
"Chắc vậy, tội ghê á. Trường mình gần đây bạo lực học đường nhiều quá."
Cậu con trai tên Thành, lớp phó lao động của lớp, một học sinh có khiếu hài hước nhớt nhả.
"Nguyệt Anh ơi, bà nói người ta bị đánh do không biết chăm sóc sắc đẹp. Thế bà chăm sóc sắc đẹp để làm gì trong khi đứa con trai nào bà cũng đăm đăm sát khí không thèm nói chuyện."
"Tao cấm bọn mày ngắm tao à? Hạnh phúc ba đời chúng mày đấy!" Nguyệt Anh chợt nổi giận làm Thành một phen giật mình, nhưng cậu không thấy buồn lòng. Trái lại, cậu còn thấy mừng vui, vì trong lòng cậu luôn yêu quý Nguyệt Anh. Cậu đã cố bắt chuyện với cô rất nhiều lần mà không thành, lời chửi mắng của Nguyệt Anh giống như dấu mốc đặc biệt dành riêng cho cậu trong lần đầu Nguyệt Anh chịu trả lời cậu. Hơi buồn ở chỗ đây là lời nói không nhẹ nhàng.
"Kinh!!!"
Cả lớp ầm ầm lên như ong vỡ tổ, lớp trưởng dơ tay muốn lớp trật tự. Cô đến gần Nguyệt Anh, hỏi nhỏ:
"Bạn ơi? Chuyện này là sao vậy? Sao bạn này nhìn tơi tả thế?"
"Nãy nhỏ này mới bị mấy con son phấn lòe loẹt lớp nào ấy đánh."
"Rồi bạn giúp bạn này à?"
"Ừ."
"Thật? Không ngờ bạn tình cảm như vậy luôn đó!" Lớp trưởng thốt lên trong kinh ngạc, những suy nghĩ không tốt của cô về Nguyệt Anh tự nhiên bay sạch.
Nguyệt Anh trừng mắt nhìn lớp trưởng.
"Đừng có đùa, sau khi nhỏ này bị đánh xong, quần áo đầu tóc xộc xệch. Nhìn ngứa mắt nên tôi bảo nhỏ ngồi đây để tôi sửa lại cho thôi."
Nguyệt Anh lấy tạm một lý do ra đỡ hành vi vẫn chưa có lời giải thích của cô.
Lớp trưởng tít mắt cười khúc khích đáp lại. Cô yêu cầu thành viên khác trong lớp không đùa cợt.
"Mọi người! Nguyệt Anh vừa mới giúp một bạn nữ khỏi bắt nạt đó. Mình sẽ báo cáo vụ này lên văn phòng để trường vào cuộc giải quyết."
Lớp học lại rầm rộ cả lên, đa phần họ không ngờ có ngày Nguyệt Anh biết giúp đỡ người khác. Phần ít không tin nên nói:
"Lớp trưởng cũng có khiếu hài hước nhờ."
Lớp trưởng lầm bẩm thất vọng, cô cúi xuống hỏi cô bạn khác lớp tên gì. Nguyệt Anh nói thay:
"Nhỏ sẽ không nói gì đâu."
"Chắc bạn ý cũng không mang theo thẻ học sinh nhỉ?"
"Hình như nhỏ tên Thu Thảo..." Nguyệt Anh dừng tay, cô cau mày. "Mình biết tên nhỏ này? Gặp khi nào đâu ta?"
Cô gái ngồi trước Nguyệt Anh sau bao lâu ngồi im lặng như pho tượng cuối cùng cũng có phản ứng với âm thanh từ đằng sau. Cô quay người nhìn Nguyệt Anh. Dựa vào phản ứng đó mà lớp trưởng kết luận:
"Vậy bạn đúng tên là Thu Thảo ha!" Vỗ tay một cái, lớp trưởng nói Nguyệt Anh lời cảm ơn.
Sau hôm nay, khúc mắc trong lòng của Nguyệt Anh ngày càng lớn.