Tết Nguyên Tiêu vừa qua, thương khách lui tới cũng không coi là nhiều. Đàn Ôn mặc dù khai trương đón khách sau lễ, nhưng hai ngày qua kỳ thật không có làm ăn gì, chẳng qua chuẩn bị một chút. Mấy tiểu nhị lệch đầu trong phòng ăn ngủ gật, chưởng quỹ thì xem sổ sách trong quầy.
Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lẻ tẻ, khẽ hí một hai tiếng. Tiểu nhị nhanh nhạy, vội vàng thẳng lưng, đội chiếc nón nỉ lên, chộp lấy chiếc khăn trắng cúi đầu khom lưng đi ra ngoài đón khách.
Mấy người mặc cẩm y mang giày quan tiến vào, chính giữa là một thanh niên mặt mày yêu mị. Tóc dài cột cao, dù chưa cài quan, nhưng nhìn viên trân châu lớn ở đuôi tóc là biết vô giá. Cả người mặc áo đen hoa văn mây, được tôn lên dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn. Hắn cởi chiếc áo khoác chồn đen xuống, rõ ràng là da lông cao cấp.
Chưởng quỹ khom người đích thân ra đón, bưng sổ sách nhà trọ cười xòa: “Mấy vị lão gia đường xa mà đến, trước tiên uống chén rượu nóng giải lạnh đi!” Nói xong ông dặn dò tiểu nhị, “Mau ủ nóng một bầu Túy Tiên thượng hảo, hâm nóng một chút rồi bưng qua.”
Người thanh niên cười nửa miệng: “Chỗ các ngươi vừa vào cửa đã cho không rượu uống trước?”
Hắn quan sát điều kiện trong khách điếm. Ba tầng thẳng lên đỉnh, xà nhà khắc hoa, vòng quanh hai bên là chiếc thang lớn, trên hành lang có một sảnh nhỏ, chưng đủ loại cây cảnh xanh mướt. Men theo hai bên tầng một là mười sáu tấm bình phong thủy mặc, vẽ phong cảnh nam bắc. Từ cửa sau nhìn sang, trong đình viện là nhà thuỷ tạ sơn cảnh, mơ hồ còn có tiểu lâu, phỏng chừng chỗ đó mới là nhà trọ.
“Các ngài cao quý, vào cửa rồi thì chính là bảng hiệu sống của tiểu điếm, chỉ một bầu rượu thì có đáng bao nhiêu?” Chưởng quỹ rất biết nói chuyện, đích thân bưng rượu rót cho bọn họ, nâng lên đưa hắn, “Xin mời.”
Hắn nhận lấy chén rượu, tùy ý lấy ghế dựa ngồi xuống, uống một hớp rượu rồi nói: “Ta tìm Tam gia của các ngươi, cứ nói là thân thích tới, để hắn tiếp đón.” Vừa rồi ở bên ngoài đã hơi đảo mắt nhìn lướt qua, nơi này ngay cả con đường tất cả đều là tường luỹ mới tinh, đầu đường là Túy Tiên Cư, cuối đường là Đàn Ôn Các. Lối kiến trúc cũng rất thống nhất, chắc hẳn điếm trạch thông nhau.
Chưởng quỹ nghe thấy khẩu khí của hắn khá lớn, bèn cẩn thận quan sát người thanh niên trước mặt. Một nam tử đứng bên cạnh nét mặt lộ vẻ không vui, ung dung vén áo choàng, lộ ra chuôi đao bên hông.
Chưởng quỹ liếc thấy, vội vàng rũ đầu, nói cũng không được lưu loát: “Không không, không có ở đây!”
Người thanh niên bỏ chén xuống, kinh ngạc nhướng mày: “Đã qua Tết rồi sao không ở đây?”
Chưởng quỹ thành thật khai báo: “Tam gia và mợ chủ vừa mới đi hồ Noãn Ngọc ngoài thành rồi.”
Người thanh niên ngẩn người: “Đã gần đến giờ hợi, còn xuất môn?”
“Ngài không biết đâu, hồ Noãn Ngọc chỗ chúng tôi có cảnh đẹp hiếm thấy, mỗi lần đến Nguyên Tiêu bên bờ đá…”
Không đợi hắn nói xong, toàn bộ người phần phật đi sạch. Chưởng quỹ nửa há miệng, muốn gọi cũng không dám gọi, đành nuốt lời lại. Một tiểu nhị lại gần nói: “Cái đám này mà đi, trở lại ông chủ sẽ tức giận! Tính tình của ngài ấy ai mà chọc cho được?”
Chưởng quỹ đập bàn: “Ta nào có cách, rước lấy làm gì? Đeo đao, mang giày quan, không khéo là từ trong kinh đến. Ngươi trêu vào thử xem!” Mọi người rũ đầu suy nghĩ, không nói gì. Chưởng quỹ nhìn chằm chằm bầu rượu trên bàn, lỗ vốn quá, xiêm y mặc đẹp như vậy cũng không cho tiền thưởng, khó trách ông chủ trước giờ không qua lại với mấy người làm quan, đúng là vô lương.
Ven hồ Noãn Ngọc hơi nước rọi màu xanh lam, tuy thời tiết rét đậm, cỏ cây vùng này lại um tùm vô cùng phì nhiêu. Tán cây đong đưa, tử đằng ven hồ bám vào nhau, đủ loại hoa cỏ sinh trưởng dồi dào bên hồ, tưng bừng như xuân tháng ba.
Ven hồ có tảng đá lớn trông như chiếc gương, nghiên nghiêng dựng ở bên bờ. Sở Hạo nắm chặt ngón tay Diệp Ngưng Hoan, không ngừng lách qua lách lại. Diệp Ngưng Hoan ló chiếc đầu nhỏ ra, há miệng nói: “Đau quá, chàng nhẹ một chút.”
Diệp Ngưng Hoan hít một hơi, bị hắn ấn lên trên đá, đè chồng lên dấu tay hắn vừa ấn xuống.
Sở Hạo ôm lấy nàng, cười nói: “Giờ này năm trước tuyết rơi không nhìn thấy, năm nay nhất định sẽ có.”
Diệp Ngưng Hoan núp trong chiếc áo choàng của hắn, nhìn mặt hồ bốc hơi khói xanh: “Thời tiết rét đậm, nơi này lại như xuân. Suối cũng tốt, khó trách Tiên đế muốn xây Hành cung ở chỗ này. Chẳng qua mở khách điếm suối nước nóng, chàng là người độc nhất.”
Sở Hạo ôm nàng, cùng nàng nhìn hồ Noãn Ngọc trong đêm: “Thật ra thì buôn bán và làm quan cũng không có gì khác biệt quá lớn, đều là nhìn đúng thời cơ, xu lợi tránh nạn.”
Diệp Ngưng Hoan nói: “Tám chữ này tuy đơn giản, nhưng mỗi người đều có một suy nghĩ, mỗi người đều muốn xu lợi tránh nạn, tựu chung một chỗ, thì không dễ dàng. Nay Tây Nam động binh, Nam Phong xua đuổi thương hộ nơi khác, sáu gian cửa hàng của chàng ở mấy tỉnh phía nam cũng chịu ảnh hưởng. Mấy năm nay chàng vùng dậy cũng không dễ dàng, vứt bỏ từng thứ. Chính Việt đưa tiền cho chúng ta là gió lớn thổi tới, cái gì mà nghiệp quan cấu kết, báo tin tức cho hắn. Hắn cũng chưa cho lợi ích gì!”
Sở Hạo cười rất thoải mái: “Lấy tiền của hắn buôn bán quả thật là chẳng thú vị, vợ của ta đương nhiên tự ta nuôi. Chịu ảnh hưởng thì chịu ảnh hưởng, dù sao hiện giờ con đường thương nghiệp cũng thông rồi, trước đó ta ở Nam Phong cũng không phải giúp gì hắn. Nghe nói bên Dạ Loan có thuyền có thể đi buôn bán vàng bạc ở các quốc gia, lúc Lục ca còn sống đúng là dựa vào cái này mà kiếm lời không ít. Đợi qua vài năm chiến sự ổn định, chúng ta cũng tìm một chiếc thuyền, ra bên ngoài đi dạo một chút.”
Diệp Ngưng Hoan nheo mắt liên tục gật đầu, bày vẻ mặt chân chó vỗ mông ngựa: “Trượng phu nhà ta đúng là có bản lĩnh.”
Hắn véo mặt nàng, cười nói: “Nương tử nhà ta đúng là tri kỷ.”
“Thật là mấy người chán ngắt!” Cách đó không xa truyền đến tiếng cười hắc hắc, hai người cùng nhau quay đầu, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bão lay động. Đợi đến gần, mới nhìn ra Sở Chính Việt mang theo ngọn đèn bước qua bụi cỏ, hướng qua bên này: “Khuya lơ khuya lắc chạy tới đây, hại ta tìm gần chết.”
Trong màn đêm, cành lá tung bay phấp phới. Hắn gần như hòa với đêm tối làm một thể, chỉ thấy ánh sáng lờ mờ, rọi lên gương mặt vẫn quyến rũ như trước. Mấy năm không gặp, không hề thay đổi!
Diệp Ngưng Hoan thoáng chốc ngớ ra, nhất thời không phản ứng kịp. Nét mặt Sở Hạo lại vặn vẹo, bỗng nhiên hét lớn: “Ngươi đứng lại, đừng qua đây!”
Sở Chính Việt ù ù cạc cạc, bước chân lại không dừng, đôi mắt lấp lánh, như có như không luôn muốn nhìn về phía bóng trắng bé nhỏ kia. Sở Hạo nóng nảy, vừa ôm lấy Diệp Ngưng Hoan vừa đẩy hắn ra: “Lui lại, lui ra sau năm mươi bước!”
Ở phía sau, ánh trăng tà tà rọi vào trên mỏm đá, mặt hồ khói xanh rực rỡ, chiếu bóng ba người vào giữa hồ. Sương ấm tụ như khói, bóng người lượn lờ hiện giữa màn sương, sáng tối đan xen, sóng nước mênh mông, bóng ba người lập lòe hiện lên trong hơi nước, như thật như ảo. Trong giây lát lại tan trong sương mù, không còn dấu vết.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho chấn động. Không đợi Sở Chính Việt phục hồi tinh thần lại tán thưởng, Sở Hạo đã nổi trận lôi đình trước: “Tên kia, có ý gì? Kiếp sau còn muốn đến tranh với ta có phải không?”
Sở Chính Việt choáng váng, theo bản năng tránh cú đấm của hắn, chân lùi ra sau: “Thúc thúc…”
Sở Hạo xắn tay áo lên, nhào lên liều mạng với hắn: “Sớm không đến trễ không đến, ai cho ngươi đến lúc này, ngươi đến làm gì? Ngươi cho tiền vốn sao? Bồi thường cho ta sáu gian cửa hàng!”
Diệp Ngưng Hoan cũng ngớ ra, há miệng quên cả can ngăn. Vừa rồi ai bày vẻ mặt điên cuồng nói muốn tự mình kiếm tiền, bây giờ lại vội vàng đuổi theo muốn đền tiền, còn khoa trương hơn cả nàng! Tề Cẩn canh giữ ở cửa rừng nhìn thấy Sở Hạo đuổi theo Sở Chính Việt ra sức đánh, bèn do dự hỏi Trịnh Bá Niên bên cạnh: “Có phải đi giúp hay không…”
“Ngươi chán sống à?” Trịnh Bá Niên cũng không thèm nhìn tới, rút tẩu thuốc bên hông ra gõ lên cây, lấy thuốc lá sợi ra bỏ vào, chuẩn bị hưởng thụ thời gian nhàn tản.
Tề Cẩn lẩm bẩm mấy tiếng, ôm cánh tay tựa vào bên cây, nghiêng đầu qua một bên: “Ông không quản, vậy ta cũng chẳng thèm.”
Chưởng quỹ trố mắt nhìn ông chủ nhà mình hung hăng níu chặt người thanh niên cao quý vừa rồi trở về, khóe miệng người thanh niên hơi xanh, hơn nữa bộ dạng giương nanh múa vuốt lóe đao vừa rồi cũng không còn, ủ rũ chán nản theo ở phía sau.
Sở Hạo thu lại dáng vẻ muốn tính sổ, chỉ vào chóp mũi chưởng quỹ: “Ông nói cho hắn biết?”
“À, ta ta ta…”
“Ngày mai điều ra ngoài tam gian đi.” Sở Hạo kéo khách quý bước qua.
Chân chưởng quỹ cũng mềm nhũn, thắt lưng cũng muốn vặn lại. Thấy cảnh này, tên tiểu nhị bèn lau mồ hôi lại gần nói: “Ông xem, ta nói rồi mà, Tam gia chúng ta mới là Diêm Vương sống. Cái gì mà đeo đao mang giày quan, đến trước mặt ông chủ còn phải cúi thấp ba phần. Không dễ gì năm nay mới điều qua, lần này lại ra ngoài tam gian.”
Chưởng quỹ hối hận thì đã muộn, đập bàn lần nữa: “Cần gì tiền thưởng của hắn!”
Sở Chính Việt bị quăng vào sương phòng trong hậu viện, ngã thẳng lên giường, chống khuỷu tay xoa xao vết thương trên khóe miệng, quở trách: “Thúc thúc vô tình quá, mấy năm không gặp, vừa gặp đã đánh ta.”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì Sở Hạo lại nổi lửa, níu chặt hắn muốn tiếp tục đánh.
Diệp Ngưng Hoan cầm bình thuốc chắn ở giữa: “Thôi thôi, hắn lại không biết. Hơn nữa, không phải nói có vết máu mới giữ lời sao? Đúng không đúng không?”
Sở Chính Việt kinh ngạc: “Vết máu gì chứ?”
“Không liên quan tới ngươi, hỏi cái gì mà hỏi?” Sở Hạo cầm lấy bình thuốc ném vào trong ngực Sở Chính Việt. Vừa định đẩy Diệp Ngưng Hoan đi ngủ, Diệp Ngưng Hoan lại thò đầu ra, sốt ruột hỏi: “Nguyên Trinh khỏe không? Ngươi đến rồi, sao không mang nó đến đây vậy?”
Sở Chính Việt liếc về phía nàng, trong lồng ngực lại đập loạn xạ không ngừng. Nhoáng một cái đã mấy năm, thời gian vừa nhanh lại vừa chậm, biết nàng sống rất tốt, còn vui vẻ hơn trong cung gấp trăm lần. Nhưng vẫn sẽ nhớ, tâm niệm quấy phá, kệ hắn đi!
Sở Hạo còn hận mới vừa rồi bị Sở Chính Việt phá hủy cảnh đẹp, vô cùng keo kiệt la ầm lên: “Nàng đi xem Đàn nhi trước đi, nửa đêm tỉnh lại không nhìn thấy nàng sẽ khóc đấy!”
“Lúc lấy thuốc thì có ghé thăm, đang ngủ ngon giấc.”
Diệp Ngưng Hoan cười nói, rõ ràng không muốn bỏ qua cơ hội thật tốt hỏi thăm Nguyên Trinh.
Sở Chính Việt hơi nở nụ cười, nói: “Thúc thúc càng lúc càng hẹp hòi, ngay cả nói chuyện cũng không cho nói.”
Sở Hạo trợn trắng mắt đầy dữ tợn, một người tài đức như thế, bây giờ lại hủy hoại hình tượng không ra gì.
Diệp Ngưng Hoan lấy lòng lôi kéo Sở Hạo ngồi trước mặt Sở Chính Việt, nói: “Vậy chàng hỏi đi? Chàng hỏi… Ta chuẩn bị chút đồ nhắm mang lại đây, thuận tiện thu dọn mấy sương phòng.”
Sở Hạo trở lại bình thường: “Nàng đừng thu dọn. Mau đi ngủ đi, ta gọi người là được!”
Diệp Ngưng Hoan nhìn Sở Chính Việt, trong mắt có chút nghi hoặc. Không chỉ bởi vì Nguyên Trinh, cũng bởi vì hắn! Hắn nhìn ra được, cái nhìn này thay cho lời săn sóc, trái tim nhảy nhót như điên, nụ cười bên môi cũng sâu thêm vài phần.
Sở Hạo sặc dấm, cố ý lấy thân mình chắn tầm mắt của hắn. Đợi Diệp Ngưng Hoan ra cửa rồi, lúc này hắn mới cực kỳ bất mãn nói: “Đang yên đang lành mà chạy đến đây làm cái gì? Ta mới ổn định không bao lâu, ngươi lại tới quấy nhiễu sự thanh tĩnh của ta! Sớm biết thế thì đã không cho ngươi biết, để ngươi cả đời tìm không ra.”
Sở Chính Việt ngồi nghiêng trên giường, nở nụ cười nhạt: “Năm đó thúc thúc không làm như vậy, nay lại càng không. Mấy năm nay ta đều không quấy nhiễu thúc thúc đó sao?”
Sở Hạo lẩm bẩm: “Bây giờ chạy tới thì cũng vậy!”
Sở Chính Việt thở dài, bưng trà lên nói: “Trong cung phiền quá, trốn ở chỗ thúc thúc làm biếng mấy ngày cũng không được sao?”
Sở Hạo trừng hắn: “Ngươi bị người ta làm phiền, liền đến làm phiền ta? Còn chạy ra hồ, thật là đáng giận.”
Sở Chính Việt nói: “Hồ Noãn Ngọc nhỏ như vậy, lại được xưng là tứ đại danh hồ Cẩm Thái. Hóa ra, còn có cảnh đẹp như vậy.”
“Đều bị ngươi phá hủy, sang năm còn phải đến một lần nữa.”
Sở Chính Việt: “Vậy ta còn đến nữa, hàng năm đều mang Nguyên Trinh đến.”
Sở Hạo: “…”
Sở Chính Việt: “Dứt khoát xây Hành cung ở chỗ này thôi, dù sao ngay cả Tiên đế cũng muốn.”
Sở Hạo: “…”
Sở Chính Việt: “Về sau cứ ở đây xử lý chính vụ.”
Sở Hạo xắn tay áo, chuẩn bị lật bàn.
Sở Chính Việt nhếch môi, lại bày ra vẻ vô liêm sỉ, nói khẽ: “Được rồi, thật chỉ là muốn đến tản mạn.” Nói xong hắn nhìn cách bày biện trong phòng, nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Nơi này có được cảnh tốt, một bên là Thang Sơn, một bên là vườn hoa, đương nhiên phong cảnh và người có công trang trí đều đủ cả. Khó trách Triệu Phùng Tắc và Lục Sương Lăng đều không chịu ra làm quan, vẫn là đi theo thúc thúc tốt hơn.”
Sở Hạo liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy trà uống một ngụm: “Ngươi biết rõ nếu nàng ấy thấy ngươi nhất định sẽ hỏi Nguyên Trinh, lại không chịu mang đứa bé đến cho nàng ấy gặp… Mấy năm nay đã vậy, về sau càng nhận không ra. Đùa giỡn khiến nàng ấy cào tâm, ngươi thấy dễ chịu sao?”
Sở Chính Việt cúi đầu đùa nghịch viên ngọc trên tay: “Nguyên Trinh cùng đi theo, hôm nay tới muộn, Lư Thụ Lẫm đi theo giữ lại ở doanh trại Thang Sơn.”
Sở Hạo nhìn hắn không nói chuyện. Sở Chính Việt hơi mím môi: “Nếu thúc thúc chịu, ta liền dẫn nó tới đây. Nếu không chịu… cứ xem như nó chưa từng tới.”
Sở Hạo thở dài: “Nếu không chịu thì năm đó đã không đồng ý với ngươi. Đã đưa đến đây rồi, lại không dẫn đến đây, sợ nàng ấy cướp con trai với ngươi à?”
Sở Chính Việt nhìn viên ngọc, nói: “Ta trước nay không lo lắng chuyện này, là có lòng muốn cho nàng nhìn xem, nhưng cũng sợ nàng thên thương cảm. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là thông báo với thúc thúc trước một tiếng.”
Sở Hạo thở dài: “Đã đến rồi, làm sao không gặp? Cũng cho nàng ấy tận tâm. Mấy năm nay, nàng luôn nhớ thương.”
Trong mắt Sở Chính Việt lộ ra ý cười, như rượu say nồng: “Được, vậy ngày mai ta liền dẫn lại đây. Hai năm trước Nguyên Trinh còn nhỏ, không thể theo ta đi khắp nơi. Hơn nữa các ngươi lại vừa sinh Đàn nhi…”
Sở Hạo cười nói: “Trước mắt trong bụng của nàng lại có một đứa, hai tháng rồi.”
Sở Chính Việt oán trách: “Vậy đêm hôm thúc thúc còn dẫn nàng ấy đi núi?”
Sở Hạo trợn mắt: “Ngươi bớt nói chuyện này đi, nhắc tới ta sẽ tức giận! Lo mà quản ngươi đi?”
Sở Chính Việt cười khì: “Thúc thúc càng thêm hẹp hòi!”
Sở Hạo liếc mắt nhìn hắn: “Đối với ngươi thì nhất định phải keo kiệt, trong cung danh y vô số, Ngưng Hoan mấy năm gần đây đều không tái phát, ngươi không thể nào còn chưa khỏe chứ? Sao vẫn không thấy động tĩnh?”
“Không phải, mấy năm nay có rất nhiều chuyện, không để ý tới.”
“Ngươi không lập hậu vị, giao Nguyên Trinh cho Vương thị chăm sóc. Bận bịu thân chinh Ô Lệ, lại gấp rút càn quét Tây Nam… Ngươi tận tâm trù tính như thế, sao lại không để ý tới? Ngươi sẽ không thật sự định để con nối dõi của mình điêu tàn đấy chứ?”
Sở Chính Việt nói: “Không đâu, chuyện nền tảng lập quốc, sao có thể hành động theo cảm tính chứ? Lý thị và Trương thị năm trước đều mang thai.”
Sở Hạo nhướng mày: “May mắn thật, một phát được hai người.”
“Đều là trù tính, có liên quan gì đến chuyện may mắn.” Sở Chính Việt buồn tẻ vô vị đùa cái chén trong tay.
Chiêu Hoa Phu nhân Lý thị là cháu gái Lý Cát, Tĩnh Hoa Phu nhân Trương thị là con gái Trương Mậu Lương. Lý, Trương, Vương ba nhà này vốn có quan hệ thông gia với nhau, bởi vậy vào triều Chương Hợp cùng liên kết thành một đảng. Vương Tường phản Tiên đế thì Lý, Trương đều cùng thành đồng lõa, do đó đều trở thành đại công thần của Sở Chính Việt.
Sở Chính Việt vừa được thiên hạ, thì không thể để cho ba nhà này tiếp tục cấu kết. Cần phải chia rẽ kiềm chế lẫn nhau, mới có thể hữu dụng với hắn. Chuyện quyền mưu này, chỉ cần không lẫn với chữ tình thì có thể sử dụng thoải mái, đưa nữ nhi ba nhà này vào hậu cung cho địa vị cao, do đó bọn họ đều có quan hệ thông gia với Hoàng đế. Cứ như vậy, lợi ích tất nhiên không thể thống nhất.
Mà Vương thị bởi vì nhà mẹ có công cao nhất mà giữ ngôi vị Đức phi, lại giành được quyền nuôi dưỡng con trai trưởng, chiếm hết tiên cơ. Mà lúc này, Lý thị và Trương thị ai nấy đều có thai. Khi đứa con các nàng được sinh ra thì chính là thời kỳ ba nhà rạn nứt.
Bất luận hai người Lý, Trương ai có con trai thì đứa con trai trưởng trong tay Vương thị đều xem là trở ngại. Mà lúc này, Sở Chính Việt cần phải khống chế được biến hóa hậu cung, như vậy mới có thể thuận lợi chuyển dời mâu thuẫn lên triều đình. Để ba nhà này kiềm chế phân hoá lẫn nhau, mỗi người thi triển ở trước mặt hắn mới tận trung.
Đây chính là đế thuật, tình phải bắt thóp, mưu phải thỏa đáng. Càng phải đủ cả thiên thời và số phận, thiếu một chút cũng không được!
Sở Hạo lại không rõ chuyện này lắm, bèn thở dài: “Khó trách ngươi phiền, chuyện này hiện giờ cũng rơi lên đầu ngươi, không phiền cũng không được.”
Sở Chính Việt than thở: “Chuyện gì cũng không gạt được thúc thúc… Trước kia lúc Thái Hoàng Thái hậu còn sống, còn có thể thay ta dán mắt một chút. Hiện giờ Thân Thái hậu không dám chọc ai, cứ một mực ăn chay niệm phật. Không có cách nào, đành phải mệt một mình ta.”
Sở Hạo nói: “Trầm Nhã Ngôn đâu? Nàng ta là thê tử ngươi cưới ở Bắc Hải, bên ngoài lại có Lư Thụ Lẫm và phe cánh ở Bắc Hải, đều không có qua lại gì với mấy nhà này, trước kia ta thấy nàng ta cũng rất có khả năng lo chuyện nhà, cần phải thay ngươi trấn giữ chứ?”
Sở Chính Việt thở dài, bước thong thả đến bên cửa sổ, nhìn cảnh mưa bụi lất phất bên ngoài: “Nàng ấy còn bận bịu tính kế, ước gì ta cả đời không có con. Không yêu thì thành hận.”
Sở Hạo im lặng, năm đó bốn người bọn họ gặp nhau, ấm áp cỡ nào? Trầm Nhã Ngôn dịu dàng đoan trang, si mê một lòng. Bất luận thế nào hắn cũng khó có thể liên hệ nàng với một người độc ác. Nhưng chuyện chữ tình, trước giờ đều là con dao hai lưỡi. Có người bởi vì tình mà tốt đẹp, có người bởi vì tình mà xấu xa.
Sở Hạo thở dài, nói: “Về sau ngày còn dài, nàng ta hà khổ gì?”
Sở Chính Việt xuất thần: “Tùy nàng ấy đi! Ta chỉ bảo vệ thứ ta muốn bảo vệ, không gây trở ngại chuyện của ta thì tùy các nàng ầm ĩ như thế nào. Ầm ĩ quá đáng thì đương nhiên có thể giết một người răn trăm người.”
Sở Hạo nói: “Sớm biết như thế, năm đó đã không mai mối cho ngươi rồi. Mặc nàng ta tự tổn hại đi thôi!”
Sở Chính Việt mỉm cười: “Thúc thúc cũng đừng nói như vậy, nếu không mai mối cho ta, chỉ sợ ta bị triều đình bức bách nhịn không được, sớm trở thành nước lửa với thúc thúc, sao có niềm vui gặp nhau hôm nay? Cái gì quan trọng, ta đều bảo vệ rồi. Những cái khác, căn bản không đáng chú ý.”
Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất trong nghi lễ cưới xin Bắc Hải, trước giờ đều không phải là cưới ai. Người chủ trì cho hắn là Sở Hạo, cũng đưa Diệp Ngưng Hoan tới.
Hắn chiếm được giang sơn, trở thành Hoàng đế Cẩm Thái!
Hậu vị bỏ trống, trừ Nguyên Trinh ra, hắn không có đứa con trai vợ cả nào khác. Khơi mào chiến hỏa, bách tính Tây Nam nhất định sẽ căm hận hắn. Hắn giết hại tôn thất, biết là vết nhơ việc xấu càng thêm nhiều, nhưng có thể dọn sạch chướng ngại cho đời sau của hắn, giúp con cháu của hắn trở thành vua thiên cổ!
Con cháu của hắn, cũng là con cháu của Diệp Ngưng Hoan!
Lúc Nguyên Trinh cười rộ lên thì ánh mắt cong cong thành hình cung, cực kỳ giống Diệp Ngưng Hoan. Mỗi khi nhìn Nguyên Trinh, tựa như Diệp Ngưng Hoan vẫn còn bên cạnh hắn.
Là Diệp Ngưng Hoan cho hắn một giấc mộng, hơn nữa trời cao thương xót, để giấc mộng này có hi vọng đơm hoa kết quả.
Là Sở Hạo giúp hắn thành toàn giấc mộng này, hắn cũng thành toàn cho Sở Hạo. Ân ân oán oán đều kết thúc, vẫn là một người thẳng thắn cởi mở. Sau này, có đấu đá nhiều hơn nữa cũng không sao.