Lúc này Mộ phụ nháy mắt với Mộ mẫu, Mộ mẫu lĩnh hội, đi đến trước, giơ tay tát Dương Nhất một cái, Dương Nhất nhìn thấy Mộ mẫu tiếp theo chuyển hướng sang bảo bối nhà mình, vội vàng bước một bước dài đứng chắn trước Mộ Ngôn Tín, kết quả là ăn thêm một cái tát trời giáng của Mộ mẫu.
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy cảnh này, lửa giận bốc lên, tiến lên lạnh lùng nhìn cha mẹ mình "Cha mẹ đánh con, con nhận, nhưng cha mẹ không có quyền đánh con gái người khác. Nàng là người yêu của con, cha mẹ đánh chó cũng phải nể mặt chủ."
Mộ mẫu sớm có chuẩn bị, biết rõ con gái mình sẽ bênh vực con bé kia, không nhanh không chậm nói, "Đánh con đương nhiên phải đánh, còn đánh con bé là thay cha mẹ con bé dạy dỗ nó. Có thể giáo dục con gái thành như vậy, cũng không ngại mất mặt."
Dương Nhất vừa nghe Mộ mẫu nói đụng chạm đến cha mẹ mình, không dễ dàng tha thứ, lên tiếng "Bác gái, bác có thể mắng con, nhưng xin bác không mang cha mẹ con ra đây, bác cũng là bậc cha mẹ, nếu có người sau lưng mắng bác, bác sẽ cảm thấy như thế nào, lại nói bác không có tư cách nói cha mẹ con."
Mộ Ngôn Tín không để ý cha mẹ mình, quay người vuốt ve gương mặt Dương Nhất, hôn lên má cô, Mộ phụ chứng kiến con gái không để ý đến mình, còn làm ra hành vi như vậy, lập tức hét lớn "Người đâu, đem đại tiểu thư đưa về phòng, trông chừng cẩn thận, không cho đại tiểu thư ra khỏi cửa nửa bước."
Dương Nhất vừa nghe Mộ phụ ngang ngược chuyên quyền, nghiến răng keng két, nắm chặt tay Mộ Ngôn Tín kéo vào trong lòng, Mộ Ngôn Tín gắt gao ôm lấy Dương Nhất, gả vệ sĩ đi đến tách hai nàng ra, Mộ Ngôn Tín giữ lấy áo Dương Nhất, gả xé rách áo khoác Dương Nhất, đưa Mộ Ngôn Tín lên lầu, Mộ Ngôn Tín chưa từng bị ai đối đãi như thế, nàng không ngừng giẫy giụa lạnh băng nói ra "Cha, cha đối đãi với con như vậy, cha có con coi con là con gái của cha không, nếu cha mẹ khư khư cố chấp, con sẽ cho cha biết cái gì là hối hận."
Dương Nhất vốn định chạy qua, nhưng bị một tên vệ sĩ khác giữ chặt, căn bản là cô đã bị lời nói vừa rồi của Mộ mẫu chọc giận, lại chứng kiến Tín bảo bối của mình bị cưỡng chế mang đi, không hề do dự, vung lên một quyền, thoát khỏi tay tên vệ sĩ kia, sau tam quyền lưỡng cước, cuối cùng hạ đo ván ba tên, vừa định chạy tới, thì từ ngoài cửa hơn mười tên chạy vào. Dương Nhất biết rõ hôm nay mình vô luận như thế nào cũng không thể mang Mộ Ngôn Tín ra khỏi đây, tuy rằng trước đây mình đã qua huấn luyện thân thủ, nhưng một chọi mười kết quả cũng quá rõ ràng, thành ngữ cũng có câu quả bất địch chúng* (yếu không địch lại mạnh), nhưng là nếu mình bỏ cuộc chẳng phải đồng nghĩa mình nhận thua, mặc dù cố gắng cũng nhiều phần thắng, nhưng không có gắng thì liền không có bất kỳ phần thắng nào.
Dương Nhất bị hơn mười tên đàn ông không ngừng công kích, cô vốn vừa ra viện, thể lực cùng cơ năng còn chưa hồi phục, vừa rồi quật ngã ba tên kia, đã đạt đến cực hạn, lúc này còn không ngừng bị công kích, Dương Nhất rốt cuộc không trụ được nữa, bị một quyền trúng bụng, trước mắt tối sầm, bất tĩnh ngã trên mặt đất.
Sau khi bị cưỡng chế trở về phòng, Mộ Ngôn Tín mặt không biểu tình, không nói chuyện, chỉ ngồi đó nghe âm thanh dưới lầu, một lát sau, tiếng đánh nhau đột nhiên không còn, tiếng gì cũng không còn, Mộ Ngôn Tín làm sao không biết trạng thái sức khỏe của Dương Nhất, nàng vừa rồi chứng kiến cô quật ngã ba tên kia, bờ môi đã tím tái, nhưng bây giờ nàng không thể làm gì, cách làm của cha mẹ triệt để làm tâm nàng rét lạnh, cho dù muốn chia rẽ các nàng, cũng không nên dùng thủ đoạn kịch kiệt như vậy.
Mộ Ngôn Tín không biết là vì cảm xúc kịch liệt hay là cấp hỏa công tâm, lúc này nàng phát hiện tay mình lạnh buốt, còn có run run, người ta khi kích động hoặc tức giận đều biểu lộ triệu chứng như vậy, nàng không biết Dương Nhất bây giờ ra sao rồi, nhưng là hiện tại bên ngoài im bặt, Dương Nhất nhất định là thể lực chống đỡ hết nổi hoặc là đã bị những tên bệ sĩ kia đánh ngã rồi.
Mộ Ngôn Tín không có rơi lệ, nàng tuyệt đối không để rơi một giọt nước mắt nào, dù là muốn khóc cũng phải đem nước mắt chảy ngược vào trong.
Mộ Ngôn Tín không ngừng suy nghĩ, làm như thế nào có thể ra ngoài cứu bảo bối, nhưng là lúc này nàng có nghĩ nát óc cũng không ra, trên người không có di động, điện thoại bàn trong phòng đã bị cắt, internet không thể dùng, nàng không biết còn có thể dựa vào ai, mọi chuyện như đã được chuẩn bị hết thảy, đến cửa sổ cũng đã đóng đinh, suy nghĩ đến đây thì Mộ Ngôn Tín minh bạch chính mình cùng Dương Nhất trở về chuyến này đã sớm bị cha mẹ sắp đặt tất cả, xem ra che mẹ sẽ tìm đến mình nói điều kiện, bây giờ mình chỉ có thể chờ xem, mặc kệ cha mẹ ra điều kiện gì, mình cũng sẽ đồng ý, như vậy bảo bối mới có thể bình an rời khỏi chỗ này, mới có thể tìm cứu viện.
Mộ Ngôn Tín suy nghĩ như vầy, vô luận như thế nào nàng cũng muốn cùng Dương Nhất một chỗ, cha mẹ có đưa ra điều kiện bắt nàng lập gia đình, nàng cũng sẽ không đo dự đồng ý, nàng tin tưởng Nhất Nhất sẽ biết khổ tâm của nàng, sẽ hiểu nàng.
Khi ở trên máy bay nàng không có đáp ứng thỉnh cầu của Nhất Nhất, đến lúc không khống chế được tình hình, lui một bước vẫn là tất yếu, Mộ Ngôn Tín so với Dương Nhất lớn hơn vài tuổi, hơn nữa còn ngồi ghế chủ tịch vài năm, cách suy nghĩ cùng cân nhắc sự tình vẫn là cẩn thận toàn diện hơn, nàng bây giờ đang ở đây chờ cha mẹ đến đàm phán, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ Dương Nhất chu toàn, nàng không bao giờ quên được thống khổ lần trước thiếu chút nữa là mất đi bảo bối.
Sau khi bị trúng một quyền ở bụng, Dương Nhất hôn mê bất tỉnh, đợi cô tỉnh lại đã thấy mình trong một căn phòng trang trí rất xa hoa, trên tay dán kim truyền dịch, cô không biết mình ở nơi nào, nhưng là cô biết đây nhất định là kiệt tác của cha mẹ Mộ Ngôn Tín, nhìn kim truyền dịch trên tay, trong nội tâm cô yên tâm một chút, cô minh bạch nếu như cha mẹ Mộ Ngôn Tín thật muốn tách các nàng ra, cô bây giờ đã sớm ở trên chuyến bay nào đó rồi, không có khả năng ở lại chỗ này, cũng không có khả năng gọi bác sĩ truyền dịch cho cô.
Dương Nhất vốn định đứng dậy đến cửa sổ nhìn, nghiệm chứng ý nghĩ của mình có chính xác không, nhưng là vừa mới dùng sức, toàn thân đau đớn như bị xé rách, hồi tưởng chính mình trước khi ngất đi cùng mấy tên vệ sĩ kia so chiêu, hiệu tại toàn thân đau nhức, Dương Nhất lắc đầu cười khổ, cắn răng chịu đau, vất vả từ trên giường đứng lên, vịn rường, đi đến trước cửa sổ nhìn nhìn, đúng rồi, quả nhiên giống với suy nghĩ của mình, mình vẫn còn ở trong nhà Mộ Ngôn Tín, như vậy mình an tâm rồi, tối thiểu Tín bảo bối cũng ở nơi này, các nàng còn chưa rời xa. Dương Nhất tự an ủi mình.
Lúc này chợt nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Dương Nhất biết mình bây giờ là đơn đả độc đấu, chỉ đứng tại chỗ bất động chờ, sau tiếng mở khóa, là Mộ phụ xuất hiện, "Ô, đứa nhỏ này nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, khi ngươi bất tỉnh, ta nghĩ đem ngươi tiễn đi."
Dương Nhất híp mắt nhìn người đàn ông trung niên "Bất luận bác có đưa con đi đến nơi khỉ ho cò gáy nào đi nữa, con cũng sẽ quay về, Tín Tín ở đâu con sẽ ở đó." Dương Nhất không cam lòng yếu thế nói, cau mày kiên định.
Mộ phụ sớm đoán được Dương Nhất sẽ nói như vậy, ngồi xuống ghế, móc bật lửa ra, không ngừng bật tắt, "Đứa trẻ này, đừng cậy mạnh, lúc cần nhượng bộ thì nên nhượng bộ, nước chúng ta có câu người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại có cái gì đấu với ta, nói cách khác, ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh gì khiến ta yên tâm giao con gái ta cho ngươi."
Dương Nhất nghe Mộ phụ lời lẽ sắc bén, trong lòng ê ẩm, đúng vậy ah, ta đến cùng có thực lực gì mà chống lại đại thương gia, lại không có năng lực gì để lão gia tử này đem con gái gả cho ta, nội tâm Dương Nhất không ngừng run lên, quanh quẩn trong đầu là lời nói của Mộ phụ, lúc này cô hít sâu một hơi, trấn định tư tưởng, đột nhiên Dương Nhất cười nhẹ, chống lại ánh mắt khinh thường của Mộ phụ, "Bác trai, bác nói rất đúng, con không có gì để đấu lại bác, nếu như trong mắt bác tiền tài và địa vị có thể lấy được con gái bác, con Dương Nhất đây tuyệt đối có năng lực đó, tiền tài đúng là đáng ngưỡng mộ, nhưng tình yêu giá rất cao, con có tình yêu chân thành nhất tâm dành cho co gái bác, con sẽ ở bên nàng chăm sóc nàng mọi lúc, nàng mệt mỏi con sẽ pha cho nàng ly sữa nóng, sẽ massage vai cho nàng, con tin bác đã cho người điều tra lý lịch của con, và bác cũng đã xem qua thành tích của con ở trường, con tin chỉ cần con cố gắng tích lũy vài năm kinh nghiệm, con sẽ không thua kém bất kỳ tổng giám đốc hay giám đốc tuổi trẻ tài cao nào, nếu bác lấy cớ gia thế không tốt, con không phải ngậm chìa khóa vàng mà ra đời để chối bỏ con, con không phục."
Dương Nhất liên tục nói ra suy nghĩ của mình, cô hiện tại chỉ cố là cố gắng đánh cược, hy vọng ít nhất có thể làm Mộ phụ cho mình một cơ hội để chứng minh bản thân.
Mộ phụ nghe Dương Nhất nói hợp lý, trong lời nói còn ý tứ không bỏ cuộc, ông lạnh mặt, nhìn chằm chằm Dương Nhất, không nói thêm gì nữa, một lát sau, đứng dạy đi ra khỏi phòng.
Dương Nhất nhìn Mộ phụ đi rồi, cô nghĩ có lẽ Mộ phụ có chút thay đổi sau khi nghe mình nói, nếu không sẽ không suy tư như vậy.
Mộ Ngôn Tín ngồi sững sờ trong phòng, đến Mộ mẫu bước vào cũng không biết, "Ngôn Ngôn" Mộ mẫu kêu nữ nhi mình. Mộ Ngôn Tín hồi phục tinh thần, nhìn mẹ mình, đột nhiên cảm thấy tình thân giữa hai người giống như càng lúc càng mờ nhạt, nàng không nói gì, chỉ nhìn kẹ mình, Mộ mẫu nhìn nữ nhi, không để ý nàng u sầu, "Ngôn Ngôn, nghe lời mẹ, đoạn tuyệt với Dương Nhất đi, con xem ta với cha con cũng lớn tuổi rồi, về sau gia nghiệp đều giao cho con, không tìm một nam nhân thành thục ổn trọng giúp con, chúng ta làm sao yên tâm."
Mộ mẫu tiếp tục tận tình thuyết phục nữ nhi, hy vọng có thể làm nàng nghe lời. Mộ Ngôn Tín biết chắc mẹ mình nhất định đến khuyên răng một phen, cười lành vài tiếng "Mẹ, vấn đề này con nghĩ chúng ta không cần nhiều lời, con đã quyết định sẽ không thay đổi, mẹ biết tính của con, con tôn kính mẹ là mẹ của con, nhưng là con có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình, nếu cha mẹ bởi vì gia nghiệp cùng sỉ diện mà ép con buông bỏ hạnh phúc của mình, thì xin lỗi, con không thể."
Mộ Ngôn Tín nói ra lời này, không chỉ để mẹ nàng nghe, nàng tin tưởng mẹ nàng sẽ đem những lời này thuật lại với cha nàng, nàng hiện tại chính là muốn xao sơn chấn hổ*, cho thấy lập trường của mình.
(Nguyên văn 敲山震虎 , ý là công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Tương tự như câu "rung cây nhát khỉ")
Mộ mẫu bị lời nói của Mộ Ngôn Tín khiến cho dỡ khóc dỡ cười, bà nuôi nữ nhi hơn hai mươi năm, bây giờ nàng vì nữ nhân kia mà dùng ngữ khí cảnh cáo nói chuyện với mình, nghĩ tới đây Mộ mẫu nổi giận, không để ý đến Mộ Ngôn Tín, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra còn không quên dặn dò vệ sĩ canh chừng cẩn thận, không để nàng ra khỏi cửa nửa bước, nhìn xem mẹ đối đãi với mình như vậy, Mộ Ngôn Tín có chút muốn khóc, nàng không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, nàng không rõ cha mẹ vì sao giam cầm nàng, trong mắt họ tiền cùng sĩ diện thật sự quan trọng hơn con gái mình sao?