Chương 1: Thiếu Niên Đấu Trùng

Chương 01: Thiếu Niên Đấu Trùng

Ở thành phố Lục Hải, cây cối và đường sắt nhẹ nhàng giao thoa với cảnh sắc nghỉ mát, vẫn còn lưu lại rất nhiều văn hóa truyền thống.

Đông gần núi, nam gần công viên Lục Hải Hồng Diệp, lúc này người tấp nập, cũng có một cái băng zôn thật dài kéo ở giữa hai cái cây.

Một thiếu nữ chen vào trong đám người, sau khi nàng nhìn thấy bốn chữ ''Đại hội đấu trùng' to lớn trên băng zôn thì lại nghe được tiếng hô to lớn.

"Lộ Nhiên lại thắng!"

"Năm trước cũng là hắn à?"

"Không sai, mà đều là toàn thắng!"

Mọi người nghị luận sôi nổi, trong sân, dưới ánh mắt khó mà tiếp nhận của một vị đại gia đầu trọc, một thiếu niên khoảng 16 tuổi đến 17 tuổi đứng lên.

"Đã nhường rồi."

Hắn mỉm cười mở miệng.

Đấu trùng, một trong những trò đùa giỡn của dân gian Hạ Quốc, phương bắc cũng gọi là đấu dế.

Ngay vừa rồi, ở công viên Hồng Diệp của thành phố Lục Hải tổ chức đại hội Đấu Trùng, Lộ Nhiên đã mang theo ái tướng của mình áp đảo một đám lão nhân kinh nghiệm phong phú, đoạt được danh hiệu Trùng Vương.

Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đoạt được giải quán quân.

"Tiểu tử thối này!"

Mọi người không ngừng gãi đầu mấy sợi tóc thưa thớt, bực bội nhìn về phía Lộ Nhiên đối diện.

Từ khi Lộ Nhiên này bắt đầu tham gia đại hội đấu trùng, còn chưa thua một lần nào, dựa vào cái gì chứ.

Tiểu hài mười mấy tuổi đầu đầy lông này, kinh nghiệm đấu với con kiến thì sao có thể phong phú hơn mấy lão đầu bọn hắn được?

"Vận khí tốt mà thôi."

Lộ Nhiên cười ha hả một tiếng.

Nhưng bỗng nhiên, hắn giống như đã nhận ra ánh mắt đến từ xung quanh, nhất thời thân thể giật mình.

"Vậy các vị, ta rút lui trước!"

Lộ Nhiên biến sắc, lập tức cất kỹ ái tướng của mình, vội vã xuyên qua đám người, đi ra bên ngoài.

Nhưng mà không đợi hắn đi được bao xa thì đã bị một người gần đó chặn ở trên đường.

Người này tuổi tác cũng không lớn, nàng dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, một mái tóc dài màu trà đen buộc thành đuôi ngựa, có hai cái đùi đẹp thon dài trắng nõn, tràn đầy sức sống thanh xuân, nhưng lúc này vẻ mặt của nàng lại hết sức bất thiện.

"Cho nên ngươi xin nghỉ phép chính là vì tham gia đại hội đấu trùng này? Vì sao không nhận điện thoại của ta?"

Phương Lan hai tay vờn quanh ôm ngực, chờ đợi giải thích của Lộ Nhiên.

"Chuyên tâm tranh tài, yên lặng chứ."

Lộ Nhiên bĩu môi.

"Ngươi sẽ lập tức lên lớp 12, biết không."

Phương Lan đau cả đầu, xoa huyệt Thái Dương nói.

"Thật là... Ngày mai sẽ trở về học bù."

Lộ Nhiên bất đắc dĩ nói.

"Đốc xúc ngươi là vì tốt cho ngươi!"

Phương Lan nhìn bình trong tay Lộ Nhiên, nói:

"Nhưng mà lại là người thứ nhất... Không tệ lắm, thành phố Lục Hải chính là thành phố lớn của Trùng Đấu, tùy tiện một người trong công viên cũng có kinh nghiệm mấy chục năm Đấu Trùng, nghe nói ngươi lại có thể giết không chừa mảnh giáp bọn họ."

Lộ Nhiên cười nói:

"Có đôi khi một ít thứ gì đó không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm, thiên phú mới là quan trọng nhất."

"Không khen ngươi!"

Phương Lan cả giận:

"Ta muốn ngươi đặt tâm tư này vào việc học tập, chờ ngươi thi xong ĐH thì ngươi muốn đấu thế nào thì đấu thế đó."

"Biết rồi! Lộ Nhiên khoát tay nói:"

"Nhưng ta cũng không có hứng thú gì với đấu trùng, một chút tính khiêu chiến cũng không có."

"Ngươi nói đi, ta đi khiêu chiến đi săn thế nào, tổ của ta chính là thợ săn, nói không chừng ta cũng có gen này..."

Hắn trầm tư, đi săn chính là đi săn thú, mục đích chủ yếu hiện tại là khai phá tài nguyên động vật hoang dã của quốc gia, khống chế chủng tộc động vật hoang dã, duy trì cân bằng sinh thái tự nhiên, đương nhiên những mục đích này không liên quan gì đến hắn, thuần tuý là trong nhà hắn có một sủng vật trời sinh hiếu chiến, cần một nơi thích hợp để phát huy thiên tính.

Hiện nay, Hạ Quốc vẫn còn không ít nơi cho phép đi săn bắn hợp pháp.

Nghĩ đến đây, Lộ Nhiên mở bình Trùng Vương ra, trực tiếp phóng sinh Trùng Vương giá trị đắt đỏ này, chính như hắn nói, trò chơi này không có một chút tính khiêu chiến nào.

"săn bắn..."

Phương Lan mờ mịt nhìn Lộ Nhiên, nói:

"Đừng bảo ngươi sẽ mang Nhị Cáp nhà ngươi đi làm chó săn chứ?"

"Nó làm sao giống chó săn được, ngoại trừ bề ngoài ra."

Lộ Nhiên nhún vai nói:

"Ta có thể huấn luyện nha, nó rất thích chiến đấu, dù sao thì áp chế dục vọng chiến đấu của nó cũng không tốt, nhưng mà nói những lời này cũng vô dụng, thợ săn cấp giấy tương đối khó làm."

"Hy vọng ngươi đang nói đùa."

Phương Lan im lặng nói, nhưng rất nhanh, nàng giống như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lộ Nhiên, nói:

"Chờ một chút, ngươi còn chưa buông xuống chuyện kia sao, ngươi đang chuẩn bị vì đến đó à?"

"Không phải, thôi bỏ đi, ta trực tiếp dùng tiền thuê một đoàn đội chuyên nghiệp không tốt sao, như vậy thì có nghĩa là gì, ngươi nói đúng không."

"Nhưng..."

"Đi thôi, đi thôi, trời sắp mưa rồi."

Lộ Nhiên vội vàng nói, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

"Hả?"

Phương Lan sững sờ, nhìn lên bầu trời trong xanh, ngay cả một đám mây đen cũng không có...

"Dự báo thời tiết nói."

Lộ Nhiên vung tay lên, tự mình dẫn đầu đi ra khỏi công viên.

Lừa gạt ngươi thôi, thật ra là côn trùng trong công viên nói.

...

Không lâu sau, trên bầu trời thành phố Lục Hải đã có mây đen dày đặc, mắt thấy một trận mưa to sắp đánh tới, Lộ Nhiên và Phương Lan đi tới một nhà hàng, một mặt là vì tránh mưa, một mặt là vì giải quyết cơm trưa.

"Ngày kia ta sẽ đi Ma Đô học, nếu không ngươi đi tới nhà ta ở đi, ngươi cũng sắp lên lớp 12, để cho cha mẹ ta nấu cơm cho ngươi, tiết kiệm tiền mỗi ngày ngươi gọi đồ ăn ngoài, cũng không tốt cho sức khoẻ."

Phương Lan bưng nước trà lên, vừa uống vừa nói:

"Cha mẹ ta đã nói nhiều lần."

"Một mình ta là đủ rồi, thay ta cảm ơn ba mẹ ngươi."

Lộ Nhiên cũng uống trà nhuận tiếng nói.

"Gọi là cha nuôi mẹ nuôi!"

"Được, được, thay ta tạ ơn cha nuôi mẹ nuôi."

Lộ Nhiên nói, hắn và Phương Lan là thanh mai trúc mã, phụ mẫu Phương Lan là bạn chí giao của cha mẹ hắn, sau khi phụ mẫu của hắn được xác nhận là đã chết thì hắn đã được Phương gia thu dưỡng.

Nhưng mà chuyện sinh hoạt cơ bản có thể tự gánh vác, sau đó Lộ Nhiên liền tự mình chuyển ra ngoài ở, cha mẹ của hắn lưu lại một số tiền lớn, cũng là đủ để hắn sinh hoạt bình thường.