Chương 2: Thiết Vĩ Yêu Hổ

Tân Sinh chạy một mạch, chẳng mất chốc đã 4 ngày qua đi, hắn bây giờ đã đặt chân vào vùng rìa của Man Hoang sơn mạch. Côn Lăng sơn cũng đã ở trước mắt.

Nơi đây là một ngọn núi cao hơn 800 mét, trải dài ra 2-3 dặm. Đỉnh núi bằng phẳng, khu rừng xanh mơn bao trùm cả ngọn núi. Phía nam ngọn núi là nhô ra một khoảng, trông khá giống đầu Côn Bằng trong truyền thuyết. Nơi sơn nguyên này cách Thập Vũ thành gần 1800 dặm, vẫn chưa tới khu vực Man Hoang sơn mạch chân chính, yêu thú cũng không có cấp độ cao nên khá là an toàn.

Tân Sinh lấy ra một tấm Liễm Tức ngọc phù. Tấm phù này có thể dùng được tới 10 lần, mỗi lần duy trì được gần 3 giờ, dưới Trúc Cơ kỳ khó mà phát hiện được. Ngọc Phù này trong một lần đi săn yêu thú, hắn phát hiện một cái túi trữ vật trong một cái tổ bỏ hoang nên lấy được. Nếu bán ra nguyên vẹn mà nói hẳn được tới 200 linh thạch a.

Linh quang chớp động, trong 6 vạch sáng còn lại trên thân phù có một cái phát sáng, nó phóng ra tạo thành một quang tráo bao bọc Tân Sinh lại. Từ đó khí tức của hắn cũng thoáng ẩn, thoáng hiện, nếu không phải Trúc Cơ kì cố ý tìm kiếm thì khó mà phát hiện ra.

Thi triển thân pháp, Tân Sinh lướt đi không một tiếng động dọc theo sườn núi mà lên.

Thi thoảng gặp chút yêu thú hắn sẽ cố tránh ra, Tân Sinh không muốn chuốc phiền phức, dù thực lực của chúng yêu có thấp hơn hắn đi nữa. Lần này đi săn chính là 30 linh thạch, cộng thêm huyết nhục và các tài liệu khác trên thân Thiết Vĩ Yêu Hổ bán ra cũng tới 40 viên hạ phẩm linh thạch. Nhiêu đó là bằng gần cả tháng linh thạch tu luyện của hắn rồi.

Qua nửa giờ lướt đi nhẹ nhàng, hắn rốt cục tìm được mục tiêu.

Thiết Vĩ Yêu Hổ toàn thân màu đen vằn đỏ, cao chừng 2m, dài khoảng 3-4m, cặp răng nanh bén nhọn chĩa ra như muốn xuyên thấu mọi thứ. Đặc biệt, cái đuôi của nó màu đen tuyền, nhìn qua cực kì cứng rắn, chiều dài hơn 5 tấc, đây là điểm làm nên cái tên Thiết Vĩ. Toàn thân yêu hổ tản ra linh áp vậy mà tới nhất giai hậu kì, tu vi cao hơn hắn một bậc.

Thiết Vĩ Yêu Hổ hiện đang đứng trong một bụi cây, đuôi đưa về phía hắn, một mùi tanh hôi theo đó cũng bay tới chỗ Tân Sinh đứng. Thi thoảng phía sau bụi cây lại truyền tới từng đợt gầm gừ, hẳn là có tới vài con Thiết Vĩ Yêu Hổ.

Tân Sinh áp thân vào gốc cây đại thụ gần đó, men theo lối mòn mà vòng vèo, tiến gần tới con Thiết Vĩ Yêu Hổ đang đứng.

Rút ra một cây đoản đao, tiến đến sau lưng hổ yêu, từ từ giơ lên cao, Tân Sinh trái tim treo cao, trên tay nắm chặt Cuồng Tốc Phù và Tật Tốc Phù, sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào.

Chút nữa....

Chút nữa....

Chút nữa....

Đôi chân chầm chậm tiến tới đã sát gần hổ yêu, vậy mà chính hổ yêu cũng không biết mình sắp bị xơi tái.

Đáng tiếc,....

Tân Sinh vừa hạ mũi đao xuống, một tiếng “phốc” vang lên. Hoá ra lúc hạ đao, Tân Sinh tâm thần động đậy khiến hổ yêu trong u minh cảm nhận được nguy hiểm liền cảnh giác. Lại thêm Liễm Tức Phù cũng không phải toàn năng, khi thi triển linh lực vượt quá bảy thành sẽ bị lộ ra khí tức. Làm điều kiện tốt cho yêu hổ phát hiện ra Tân Sinh.

Tân Sinh thấy vậy quyết đoán, cắm phập mũi đao vào lưng yêu hổ rồi chạy đi, cách một khoảng an toàn rồi dừng lại.

Thiết Vĩ Hổ gào rống vì đau, dù hắn có thể nghe giểu một chút ý nghĩa của nó nhưng cũng không chạnh lòng, dù gì thế giới tu chân là cá lớn nuốt cá bé, ngay cả thú yêu cũng không nằm ngoài nó. Vả lại loài Thiết Vĩ Yêu Hổ rất thích thịt người, chuyên đánh giết nhân loại để làm thực phẩm cho mình. Hắn giết một chỉ xem như đã siêu thoát nó đi đầu thai rồi.