Chương 51: Chương 51

“Liên công tử, ngươi xảy ra chuyện gì!?”

Trước mắt Liên Ngu Sơn tối sầm, tay chân vô lực, chợt nghe bên tai một tiếng kinh gọi, trong lòng cả kinh, đã biết không tốt, may mắn phía sau không có vật cản nào.

Nháy mắt trong lòng Liên Ngu Sơn lạnh lẽo. Lần trước bị vấp cánh cửa một chút làm cho hắn còn sợ hãi, giờ phút này còn té ngã trên đất, đứa nhỏ…

Từ Nguyệt Tình vừa rồi thấy hắn thân mình chớp lên, cảm giác không ổn. Khi nàng tới gặp Liên Ngu Sơn chỉ dẫn theo hai cung nữ, bởi vì nói chuyện cơ mật nên để bọn họ ngoài điện. Tiểu Cửu vừa rồi đỡ Liên Ngu Sơn ngồi xuống cũng bị y cho lui xuống, lúc này nội điện chỉ có hai người bọn họ, xảy ra chuyện gì cũng không kịp gọi người.

Từ Nguyệt Tình mắt thấy Liên Ngu Sơn ngã ra sau, ‘rầm’ một cái đụng ngã ghế dựa, té ngã trên mặt đất.

Bụng y to tròn, gần đến sản kỳ (sắp sinh), cũ ngã mạnh này không phải là chuyện đùa.

Từ Nguyệt Tình kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng vọt qua.

“Cẩn thận a!”

Từ Nguyệt Tình muốn đỡ Liên Ngu Sơn, nhưng nàng nhất giới nữ lưu, chưa từng tập võ, khí lực hữu hạn. Liên Ngu Sơn dù sao vẫn là nam tử trưởng thành, bụng lại lớn thân mình nặng nề, ngã xuống như vậy đúng là nàng không thể đỡ được.

Liên Ngu Sơn nghe thấy tin dữ, tâm trạng kích động, biết rõ không xong nhưng cả người lại có chút khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt đất ngày càng gần, hai tay ôm chặt lấy bụng.

Bịch! một tiếng, Từ Nguyệt Tình ngã dưới thân Liên Ngu Sơn, hai người đụng vào ghế dựa đổ trên mặt đất cùng nhau thật mạnh đụng vào đã muốn trở mình thật đích ghế dựa, ngã xuống trên mặt đất.

Từ Nguyệt Tình đau đến hô to một tiếng, tay phải bị Liên Ngu Sơn đè dưới thân, nửa người cũng bị đau, nhưng lúc này nàng không quan tâm chính mình mà vội vàng xoay người xem Liên Ngu Sơn.

Tiểu Cửu ở bên ngoài nghe tiếng hoàng hậu kêu sợ hãi, lại nghe được thanh âm mcos cái gì đó bị va đập, trong lòng cả kinh, lập tức vọt vào nội điện, lại thấy Liên Ngu Sơn ôm bụng cười té trên mặt đất, hoàng hậu ở một bên hình dáng chật vật.

“Công tử!” Tiểu Cửu quát to một tiếng, “Công tử, người xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Liên Ngu Sơn trắng bệch, không nói gì. Tuy vừa rồi Từ Nguyệt Tình cực lực đỡ lấy y nhưng trong nháy mắt y rơi xuống đất, bụng vẫn bị chấn động lớn.

“Công tử, công tử…” Tiểu Cửu kinh hoàng hô to.

Liên Ngu Sơn nắm tay cậu, “Không sao, ta… A ──!!!”

“Công tử!” Tiểu Cửu sợ hãi. Lần trước Liên Ngu Sơn thiếu chút nữa sẩy thai do bị động thai còn rõ ràng ở trước mắt, lúc này thấy Liên Ngu Sơn té trên mặt đất đau đến kêu to, sao cậu không bị kinh hoàng cho được.

Từ Nguyệt Tình cũng là chân tay luống cuống, nhổm người lên, lớn tiếng kêu, “Người đâu! Mau! Người đâu! Liên công tử, ngươi sao vậy? Người tới mau a!”

“Đau… Đau quá…” Liên Ngu Sơn chỉ cảm thấy bụng đau đớn, nắm chặt tay tiểu Cửu, mồ hôi lạnh ứa ra.

Tiểu thái giám bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy tình hình trong nội điện đều sợ ngây người.

“Mau, nhanh đi truyền thái y… Mau…” Từ Nguyệt Tình cũng bị bộ dáng của Liên Ngu Sơn làm cho sợ hãi. Tuy nàng còn đang bối rối nhưng cũng biết tình hình của Liên Ngu Sơn lúc này không ổn.

“Không. Đi gọi đại thần quan đến, nhanh đi kêu đại thần quan đến!” Tiểu Cửu kêu to với tiểu thái giám.

Khi Vân Lạc nhận được tin tức vội vàng chạy tới Duệ Kỳ cung, thấy cả tòa cung vũ đèn đuốc sáng trưng, loạn thành một đoàn.

Vân Lạc xông thẳng đến ngọa thất (phòng ngủ), lại bị hai tiểu thái giám ngăn cản.

“Hoàng Thượng, đại thần quan đang ở bên trong kiểm tra cho Liên công tử, ngài không thể đi vào.”

“Cút ngay!” Vân Lạc đẩy bọn họ ra, xông thẳng vào.

Liên Ngu Sơn phủ áo đơn, tóc xõa tung, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, tay nắm chặt sàng đan (khăn trải giường), miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau.

“Liên Ngu Sơn!” Vân Lạc bổ nhào vào bên giường, bắt lấy tay Liên Ngu Sơn.

Liên Ngu Sơn rên rỉ một tiếng, nhìn phía Vân Lạc, trong mắt hiện lên sự thống khổ.

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy được!?” Vân Lạc tâm đều đang run rẩy, ngẩng đầu quát hỏi.

“Hắn ngã sấp xuống, phải sinh non.” Một người trấn tĩnh đáp.

Vân Lạc nghe tiếng quay đầu, thấy Vân Ly đang kiểm tra cho Liên Ngu Sơn.

“Sinh non? Sao lại như vậy? Đang êm đẹp sao lại bỗng nhiên ngã?” Vân Lạc tâm hoảng ý loạn, cầm thật chặt tay Liên Ngu Sơn, “Tiểu thư ngốc, ngươi đừng sợ, không có việc gì đâu.”

“Lạc, Lạc nhi, ta hỏi ngươi, hỏi ngươi… một chuyện… Ngươi phải thành thực… trả lời ta…” Liên Ngu Sơn cố hết sức chống đỡ người mình, nhìn Vân Lạc thật sâu.

“Chuyện gì?”

“Mẹ ta… Mẹ ta còn sống sao…?”

Vân Lạc cảm thấy cả kinh. Chuyện này hắn đã giấu diếm hắn hơn mười ngày nay, vẫn kéo dài chưa nói cho y biết, hiện tại Liên phu nhân cùng lão Văn Tương đều đã hạ táng tại nguyên quán, không biết tại sao Liên Ngu Sơn lại biết.

Liên Ngu Sơn thấy hắn cúi đầu không đáp, trong lòng đã biết rõ, suy sụp quay về trên tháp, lộ vẻ đau thương gọi một tiếng, “Nương…!”

Thanh âm chưa hết, trong bụng lại là từng đợt đau, Liên Ngu Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, nắm chặt bị đan đại tú cẩm chức (chăn gấm lớn thêu hoa) dưới thân.

“Tiểu thư ngốc…” Vân Lạc lo lắng luống cuống, không biết nên khích lệ hay an ủi y, chỉ có thể trơ mắt nhìn Liên Ngu Sơn thể xác và tinh thần đều đau đớn.