Chương 49: Chương 49

“Liên công tử, hoàng hậu nương nương đến.”

“Cái gì!?” Liên Ngu Sơn vừa mới tắm rửa xong, tiểu Cửu nâng y đến nhuyễn tháp nghỉ ngơi, cầm bố khăn sạch sẽ lau tóc cho y. Một cái tiểu thái giám tiến vào bẩm báo, làm Liên Ngu Sơn hoảng sợ.

“Hoàng hậu nương nương đến đây?”

Tiểu thái giám kia vội trả lời, “Vâng. Nương nương ở ngay ngoài cung, đặc biệt cho nô tài vào thông báo.”

Chức vị của Hoàng hậu đứng đầu hậu cung, quản lý tất cả mọi chuyện trong hậu cung, tới gặp Liên Ngu Sơn lẽ ra không cần thông báo, nhưng Duệ Kỳ cung không thể so với chỗ khác, là cung điện do chính tiên hoàng ngự ban cho hoàng đệ là đại thần quan Vân Ly, không có sự cho phép của ông, người khác không được quấy nhiễu. Tuy bay giờ Duệ Kỳ cung tạm thời thay đổi chủ nhân, nhưng Hoàng Thượng lại hạ lệnh không cho người bên ngoài tiến vào, cho dù là hoàng hậu, bọn thị vệ bên ngoài cũng không dám lơ là chức vụ.

Liên Ngu Sơn không biết hoàng hậu vì sao bỗng nhiên muốn gặp mình, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, nói với tiểu thái giám, “Thỉnh nương nương ngồi đợi ta ở đại sảnh một chút, để ta chỉnh sửa đã.”

Từ tháp thượng cố hết sức đứng dậy, cho tiểu Cửu tìm quần áo thích hợp để thay, sửa lại dung nhan một chút.

Lúc Liên Ngu Sơn đi ra, Từ Nguyệt Tình đang ngưng thần nhìn một bức tranh sơn thủy tả ý đồ (tranh vẽ nước chảy xuống từ núi theo kiểu chấm phá) trên tường. Bức tranh toát ra vẻ khoan thai đạm nhiên, Yên Vũ Giang Nam (sóng nước Giang Nam), chu thoa y (thuyền nhẹ áo tơi), tiêu diêu mỹ cảnh (cảnh đẹp tiêu dao, không bị ràng buộc). Theo thi từ tươi đẹp đề bên cạnh bức tranh có thể thấy được người làm thơ ấy là người phương nào.

“Thảo dân tham kiến hoàng hậu nương nương.” Liên Ngu Sơn quỳ xuống hành lễ. Thân hình y lúc này so với hai tháng trước đã to hơn rất nhiều; khi đó miễn cưỡng có thể bám vào gốc cây mà quỳ xuống, bây giờ phải cố hết sức mới quỳ được.

Cũng may Từ Nguyệt Tình nhanh chóng tiến lên phía trước ngăn y lại, thấp giọng nói, “Liên công tử không cần đa lễ, thân mình ngươi không tiện, mau mau bình thân.”

Liên Ngu Sơn do dự một chút, tiểu Cửu bên cạnh đã người nhanh nhẹn đỡ y lên.

Từ Nguyệt Tình không ngờ y thật sự gặp mình, vốn tưởng rằng lần này có thể sẽ gặp nhuyễn đinh tử (sự chống đối); nhưng chẳng biết tại sao khi nhớ đến bóng dáng ôn trữ như ngọc (ấm áp, yên tĩnh như ngọc) dưới tàng cây ngày ấy, nàng đã cảm thấy y sẽ không cự tuyệt mình.

Quả nhiên, thấy thủ vệ đông đảo bên ngoài, Từ Nguyệt Tình cũng không tự tìm phiền toái, trực tiếp cho tiểu thái giám tiến vào thông báo, lướt qua thị vệ của hoàng thượng vào nội điện.

“Liên công tử, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Từ Nguyệt Tình khách khí cười nói, ánh mắt lại không thể khống chế nhìn về phía bụng y đã không thể giấu được kia. Cũng may bây giờ thị lực của Liên Ngu Sơn không bằng lúc trước, thấy không rõ biểu tình của Từ Nguyệt Tình, bằng không chỉ sợ ngượng ngùng khôn kể.

Từ Nguyệt Tình thấy thân thể của y rõ ràng mập mạp rất nhiều so với lần trước, nhưng sắc mặt không tốt bằng khi đó. Nguyên bản dung nhan vốn không xuất chúng (hơn người), da thịt mất đi sự mượt mà trong suốt ngày xưa, nhìn qua có chút tái nhợt ảm đạm. Mắt đen to tròn, bởi vì mất đi thị lực nên giờ phút này trở nên mông lung, không còn sáng rỡ. mà đôi môi đầy đặn trơn bóng không biết có phải do vừa uống thuốc không mà mất đi màu hồng vốn có, hơi nhợt nhạt. Chỉ có một người nồng đậm phong độ của người trí thức là vẫn ôn trữ hinh nhiên (sự ấm áp tĩnh lặng còn nguyên không mất đi), làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh.

Từ Nguyệt Tình thật sự nhìn đoán không ra chỗ hơn người ở Liên Ngu Sơn. Dung mạo đương nhiên không cần nói, khí chất tuy rằng không tồi nhưng đường đường Đại Vân quốc sao lại không có người tài khí chất hoa hơn? Tài hoa cũng coi như thượng thừa nhưng chưa chắc đã đứng nhất. Lời đề trên bức tranh thủy mặc kia tuy là vô cùng thích hợp với tranh, nhưng lại quá mức bình thường, Kia phó mưa bụi nước từ trên núi chảy xuống tuy rằng từ bức tranh ý tẫn thập phần đúng chỗ, nhưng quá mức bình đạm an nhiên (bình thường yên ổn), ngược lại làm cho Từ Nguyệt Tình vốn xuất than phú quý cảm thấy được có chút buồn tẻ vô vị.

Người bình thường như thế, Từ Nguyệt Tình không rõ vì sao Hoàng Thượng đối với y tình hữu độc chung (cả đời chỉ yêu một người) như thế. Cho dù Liên Ngu Sơn từ nhỏ trí tuệ hơn người, đã gặp qua là không quên được, tiên hoàng cũng từng thừa nhận y là người thông minh, nhưng tính cách như thế chẳng lẽ không phải nhạt nhẽo lắm sao?

Từ Nguyệt Tình đương nhiên không biết chỗ tôt của Liên Ngu Sơn, bất quá đó cũng không phải trọng điểm làm nàng đến đây.

Từ Nguyệt Tình cùng Liên Ngu Sơn hàn huyên hai câu, lại tán dương bức tranh của y, Liên Ngu Sơn khiêm tốn vài câu, sau đó hai người không nói gì nữa.

Từ Nguyệt Tình tính cách thẳng thắn, không uyển chuyển đối đáp; trong hậu cung, trừ bỏ một vị hoàng hậu là nàng cũng không có các tần phi khác; hoàng thái hậu Chiêu Dương hầu lại là nam tử lạnh lùng, đến nỗi Từ Nguyệt Tình vào cung lâu như thế, nhưng lại không học được cái gì là các loại thủ đoạn tranh đấu, tranh giành tình cảm, cầu vinh…

Liên Ngu Sơn lại càng không cần nói. Từ Nguyệt Tình không nói lời nào, y đương nhiên cũng không thể nói gì hơn. Nhưng trong lòng y hiểu được, hoàng hậu tìm đến y tất nhiên là có việc. Sau một lúc lâu, y nói nhỏ, “Nương nương, ngài có cái gì nói thỉnh cứ việc nói thẳng, thảo dân không khỏe, sợ không thể tiếp lâu.”

Từ Nguyệt Tình không ngờ y nói chuyện trực tiếp như thế, lại không biết Liên Ngu Sơn so với nàng lại càng không quanh co uyển chuyển, bật thốt lên, “Hoàng Thượng muốn viết chiếu thư, lập ngươi làm hầu.”

“Cái gì?” Liên Ngu Sơn sửng sốt.

Từ Nguyệt Tình chậm rãi nói, “Trước đó vài ngày, Hoàng Thượng có nói cho ta biết, hắn đã viết chiếu thư, chờ sau khi ngươi sinh xong liền phong ngươi làm Cảnh Dương hầu, nhập chủ đông cung.”

Cảnh Dương hầu, Cảnh Dương hầu…

Liên Ngu Sơn còn nhớ rõ, đây là tước vị mà tiên hoàng đồng ý phong cho y ở Tân Châu. Giờ phút này đột nhiên nghe được, dường như đã qua ngàn năm vạn năm.

Liên Ngu Sơn nghiêm nghị nói, “Nương nương yên tâm, ta đối với địa vi ở đông cung không hề vọng tưởng, khi gặp Hoàng Thượng ta sẽ từ chối.”

Từ Nguyệt Tình vội hỏi, “Liên công tử, ngươi hiểu lầm ý tứ của ta. Ta cũng không ngại ngươi nhập chủ đông cung, mặc dù địa vị của ta trong cung cũng… Tóm lại, ta không phải ý tứ này.”

Liên Ngu Sơn mờ mịt.

Từ Nguyệt Tình nắm chặt đến muốn xé nát khăn gấm, nhưng nghĩ đến mình là hoàng hậu của một nước, vội vàng dừng lại động tác nhỏ; trấn tĩnh một chút, có chút chua xót nói, “Hoàng Thượng thích ngươi, trong lòng chỉ có một mình ngươi; ta nhìn ra được. Nghe nói ngươi cùng Hoàng Thượng từng bởi vì ta mà không thoải mái; kỳ thật không cần thiết phải thế. Ta cùng Hoàng Thượng đại hôn lâu như thế, nhưng Hoàng Thượng vẫn không, không… Ta cùng Hoàng Thượng, chúng ta… Chúng ta chỉ phu thê trên danh nghĩa, chưa bao giờ ở chung một phòng.”

Một câu cuối cùng tuy rằng Từ Nguyệt Tình nói mơ hồ không rõ, nhưng Liên Ngu Sơn lại nghe được hiểu được, không khỏi trong lòng chấn động!