Chương 43: Chương 43

“Bọn họ chuyển đi lúc nào? Đi đâu vậy?”

Lão bộc cao thấp đánh giá cậu vài lần, “Tiểu huynh đệ, ai sai ngươi tới?”

“Là lão gia nhà ta. Lão gia nhà ta trước kia là môn sinh của Liên lão thái gia – Liên Văn Tương, đặc biệt sai ta mang theo chút lễ mọn đến thăm hỏi Liên gia a.”

Lão bộc xua tay nói, “Lễ vật ngươi cầm về đi, làm khó lão gia nhà ngươi có tâm, còn nhớ đến lão thái gia nhà ta. Lão thái gia nhà ta bệnh nặng, chỉ sợ thời gian không còn nhiều, đã cho lão gia và Nhị gia theo người về quê cũ rồi.”

“A!” Tiểu Cửu hoảng sợ. Cậu tuổi còn nhỏ, không trải qua sự tình gì, nghe xong lão giả nói cũng không biết nên làm sao, có chút băn khoăn, qua một lúc lâu mới hỏi, “Lão thái gia bị bệnh nặng lắm sao? Vậy, vậy những người khác trong nhà đều mạnh khỏe cả chứ? Nghe nói đại lão gia đã được tha về rồi đúng không?”

“Ừ.” Lão bộc lau nước mắt, thở dài, “Bất quá không được, không được. Ai…”

Tiểu Cửu vội la lên, “Cái gì không được? Đại lão gia cũng không được?”

Lão bộc nói, “Đại lão gia khá tốt, nhưng nói ra rất dài dòng. Ta ở Liên gia làm nô bộc nhiều năm như thế, Liên phủ trên dưới đều là người tốt, đáng tiếc trải qua chuyện này… Ai.”

Lão bộc cho tiểu Cửu vào phòng, pha cho cậu chén trà nóng, tỉ mỉ nói về tình hình Liên phủ gần đây. Tiểu Cửu thế mới biết lão Văn Tương chỉ sợ thật sự thời gian không còn nhiều, bởi vậy một lòng muốn về cố hương, ‘lá rụng về cội’. Mà Liên phủ Đại lão gia, tức phụ thân Liên Ngu Sơn, nửa tháng trước đã trở về nhà, cuối cùng mang đến chút an ủi cho lão Văn Tương đang bệnh nặng. Đáng tiếc Liên phu nhân đã hoàn toàn điên rồi, ngay cả trượng phu của mình cũng không nhận ra, cả ngày điên điên khùng khùng, ngơ ngác ngây ngốc.

Lão bộc cuối cùng nói, “Tiểu thiếu gia nhà ta đến nay vẫn bặt vô âm tín (không có tin tức), lão thái gia, lão gia và nhị gia đều lo lắng muốn chết. Từ nhỏ thiếu gia đã yếu ớt, không chịu nổi giày vò khổ cực, cũng không biết giờ đã xảy ra chuyện gì… Ai, kỳ thật phu nhân điên rồi cũng tốt, nếu tỉnh táo sẽ lại lo lắng tiểu thiếu gia, bằng không chỉ sợ càng khó qua… Ai, đúng là hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên (người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm). Người Liên gia tốt như thế, tại sao lại gặp loại sự tình này? Thật sự là ông trời không có mắt a…” Lão bộc một bên thở dài rơi lệ, một bên nói đâu đâu cảm thán.

Tiểu Cửu rời khỏi Liên phủ khi đã qua giờ hợi, phố xá trên đường bắt đầu sầm uất, đám người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, phi thường náo nhiệt.

Tiểu Cửu rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, tuy rằng thương cảm nửa ngày nhưng ở trên đường vòng vo vài vòng liền quên mất phiền não, chơi đùa trong thành, xem hết pháo hoa do Sùng Minh cung bắn ra mới hồi cung.

Cầm theo cung bài Liên Ngu Sơn đưa, thuận lợi trở lại Duệ Kỳ cung, thấy trong điện thậm ẩn ẩn có ánh nến liền vội vàng chạy vào.

“Ôi…” Đầu cậu đâm sầm vào một người, còn không kịp kêu đau, liền bị bịt ba.

“Hư! Ngươi tiểu tử này, nhỏ giọng chút.”

Tiểu Cửu thấy rõ người đến là Hỉ công công, vội vàng ngậm miệng xoa xoa đầu, thầm nghĩ: nhìn không ra Hỉ công công gầy teo như vậy, không ngờ lồng ngực cũng rắn chắc như thiết bản (tấm sắt) a…!

Cậu cũng không biết, Hỉ Hoàn thân người thân cận bên cạnh hoàng thượng, không chỉ không phải thái giám mà còn có võ công thứ nhất thứ hai thiên hạ.

“Tiểu Cửu, ngươi vừa rồi đi đâu vậy?”

“Ta, ta…” Tiểu Cửu vò vò góc áo, không dám trả lời.

Ánh mắt Hỉ Hoàn vô cùng lợi hại a. Liếc mắt một cái là nhìn ra cậu chạy ra ngoài cung chơi. Hai ngày trước Hoàng Thượng cho Liên công tử một cái lệnh bài, nói vậy chính là cậu đã lấy để ra cung đi.

“Ngươi đi ra ngoài chơi, còn công tử thì ai lo? Để y một người ở trong cung mà ngươi cũng yên tâm sao!?” Hỉ Hoàn đè thấp cổ họng, nhẹ giọng quở trách cậu.

“Không phải, là công tử cho ta đi… Công tử nói có việc, phái ta đi lo liệu…” Tiểu Cửu đỏ hốc mắt, ủy khuất nói.

“Việc gì?” Hỉ Hoàn kỳ quái.

“Này, này…”

Tiểu Cửu từ nhỏ ở thần điện lớn lên, chính là chỗ túc mục nghiêm cẩn a. Cho dù có thông minh đỉ nữa thì sao có thể là đối thủ của Hỉ Hoàn được, hai ba cái liền bị Hỉ Hoàn hỏi ra hết.

Hỉ Hoàn nói, “Được rồi, không trách ngươi. Vừa rồi lúc Hoàng Thượng tới, Liên công tử cònđang ngủ, không có việc gì, bất quá ta cũng phải chiếu theo lệ thường hỏi một chút. Ngươi đi xuống đi, chơi một ngày cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cho ngươi nghỉ một ngày mà chơi năm mới; công tử ta sẽ cho người trông nam cho.” ảNói xong, Hỉ Hoàn đi đến bên ngoài nội thất, nghe thấy bên trong là lời nói nhỏ nhẹ, mới đem ánh nến ngoại điện lặng lẽ tắt, mang theo tiểu Cửu lui ra.


Vân Lạc ôm Liên Ngu Sơn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y. Liên Ngu Sơn nằm trong lồng ngực của hắn, tựa đầu để ở hõm vai hắn, theo nhịp hô hấp chậm rãi mà mà phần bụng nhô cao cũng nhẹ nhàng phập phồng theo, đẩy đẩy vào bụng Vân Lạc.

Vân Lạc ôn nhu nói, “Mệt mỏi sao? Vừa rồi đúng là không nên cho ngươi đi xem pháo hoa. Sớm biết thế ta đã không đến, càng không cần mang ngươi đi xem a.”

Liên Ngu Sơn cúi đầu cười, “Ngươi không đến, ta cũng sẽ tự ra sân xem thôi. Duệ Kỳ cung tuy ở góc lệch pháo hoa trên trời thì ở đâu cũng có thể xem mà.”

Vân Lạc nói, “Khó trách ngươi lại đem tiểu thần thị Cửu nhi kia đuổi đi. Ngươi đã biết ta sẽ không để cho ngươi ở trời đông giá rét đi ra ngoài chơi đùa phải không?”

“Nhưng ngươi vẫn mang ta đi nhìn mà.”

Vân Lạc hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.

Kỳ thật hắn bất quá sau yến tiệc mừng năm mới đến xem y. Liên Ngu Sơn bởi vì thân thể không khoẻ, giấc ngủ luôn rất rất ngắn, bị pháo hoa ồn ào ngoài cung đánh thức, lại gặp Vân Lạc đến đây liền nói muốn đi xem pháo hoa. Vân Lạc lúc đầu đương nhiên là không chịu, nhưng dù sao cũng là năm mới, hắn cũng không nhẫn tâm bỏ qua ý muốn của tiểu thư ngốc, liền ôm theo y len lén lao lên lầu các góc tây nam, xem pháo hoa hơn nửa canh giờ. Sau khi trở về Liên Ngu Sơn liền mệt mỏi, nằm trong lồng ngực Vân Lạc, động cũng không muốn động.

Tay Vân Lạc đang để trên lưng y liền chuyển qua trên bụng, tính tính ngày, lẩm bẩm, “Đã sáu tháng rồi a…”

Liên Ngu Sơn bỗng nhiên giật giật, thấp giọng kêu, “Lạc nhi.”

“Ân?”

Liên Ngu Sơn lặng yên một lát, chậm rãi nói, “Hoàng hậu… là người thế nào?”