Vân Lạc muốn hỏi phụ thân vì sao lại làm vậy, rồi lại cảm thấy không cần thiết, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn hỏi.
“Phụ thân, thân thể y thế nào rồi?”
“Không tốt, y sắp không thấy gì nữa rồi. Hai ngày nay, ta không dịch dung khi xem bệnh cho y, y cũng không nhận ra được.”
“Cái… cái gì!?” Vân Lạc chấn động.
“Cơ thể y vốn vốn hư hàn (lạnh lẽo yếu ớt), ngũ tạng suy nhược, bây giờ lại nghịch thiên sinh con, thân thể phải gánh quá nặng, đương nhiên thập phần nguy hiểm.”
“Y, y…” Vân Lạc chỉ cảm thấy cả người run rẩy, trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi vô danh đáp úp.
Vân Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Vân Lạc, “Lạc nhi, nhân sinh một đời, cái gì là là quan trọng nhất? Giang sơn xã tắc tất nhiên trọng yếu, nhưng nếu không có ái nhân làm bạn, cũng bất quá chỉ là một hồi đại mộng (giấc ngủ mê) mà thôi.”
“Phụ thân…”
“Ta cùng với phụ hoàng ngươi yêu nhau cả đời mà vẫn cảm thấy không đủ. Nếu hắn ỏ cầu Nại Hà đợi ta, ta chẳng câu mong gì hơn nữa!” Vân Dạ cầm lấy đàn mộc vân sơ (cây lược khắc hình mây làm bằng gỗ đàn hương) trên bàn, không chút để ý chải sơ vài cái, khẩu khí vừa chuyển, “Ngươi cùng Liên Ngu Sơn ân ái mấy ngày đã thỏa mãn, cũng coi như là phúc khí của ngươi. Tương lai trong hậu cung này sắc màu rực rỡ, mỹ nữ vô số, ngươi muốn ân sủng ai thì ân sủng người đó, muốn có bao nhiêu nhi tử thì sinh bấy nhiêu nhi tử; một Liên Ngu Sơn nho nhỏ kia, khối thịt trong bụng y kia, trong thâm cung này có là gì.”
Sắc mặt Vân Lạc tái nhợt, lặng yên đứng nghe. Hai tròng mắt tối đen tựa hồ không chút gợn sóng, nhưng dưới ánh đèn chập chờn lại ánh lên vẻ khác lạ.
Liên Ngu Sơn nhẹ nhàng mở mắt ra, trước mắt đều mơ hồ, như có một tấm màn đen phủ trùm lên tất cả, không có cái gì rõ ràng.
Gần đây loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng. Trong lòng Liên Ngu Sơn hiểu được, đại khái không lâu nữa, y sẽ không nhìn được cái gì nữa.
Một tia sáng hiện lên trong mắt, trước mắt dần sáng lên, Ngu Sơn đoán có lẽ trời đã sáng.
Nhớ tới tối hôm qua, coi đây chỉ là một giấc mộng. Nhưng trong lòng y rõ ràng, đây không phải là mộng.
Tuy rằng y thấy không rõ, nhưng ôm ấp của người nọ quá quen thuộc, cả đời y cũng khó quên.
Khi mình ở trong ngực hắn tỉnh lại, trong lòng chờ kinh hỉ ra sao, nhưng không ngờ chờ y chỉ là sự sợ hãi. Y cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không nhìn được dung mạo người đó.
Y giả vờ chưa tỉnh, ôn nhu gọi cái tên đã gọi trăm nghìn lần trong lòng, người nọ vẫn ôn nhu như thế, cẩn thận đáp lại y.
Lạc nhi…
Liên Ngu Sơn trong lòng chua xót. Mặc dù đã đến này bước này, hắn vẫn đang còn có thể đối đãi với mình như vậy. Nói vậy hắn hẳn là cho rằng mình vẫn đang ở trong mộng, cho nên mới bằng lòng phối hợp đi.
Chính mình phóng túng sự nhớ mong với hắn, hắn cũng phóng túng tình cảm với mình.
Lạc nhi, ta tình nguyện đêm qua thật sự đang ở trong mộng, vĩnh viễn không cần tỉnh…
“Tỉnh rồi? Ngủ thoải mái không?”
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên cứng đờ, hướng về phía hi vọng của mình đang ngồi ở bên giường. Mơ hồ trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.
“Ngươi, ngươi…?”
Người nọ cười khẽ, đưa tay sờ trán y, “Sao vậy, còn chưa ngủ tỉnh sao? Mặt trời đã lên cao rồi.”
Liên Ngu Sơn ngơ ngác chăm chú nhìn dung nhan đang tới gần. Nụ cười chứa ý cười sủng ái mê người kia, thanh âm nghịch ngợm ngả ngớn kia, dù có hóa thánh tro y cũng không lầm.
Người nọ đỡ y đứng lên, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve bụng y, “Dù ngươi không đói bụng nhưng tiểu gia khỏa này cũng sẽ đói bụng. Ngủ lâu như thế còn không rời giường, tiểu thư ngốc này biến thành đồ lười biếng từ khi nào vậy?”
Liên Ngu Sơn thì thào gọi một tiếng, “Hoàng Thượng…”