Chương 12: Xuân Quang Vừa Tiết

"Mẹ, ta đã trở về!" Tô Nhu mở cửa ra, đi vào rồi lên tiếng gọi.

Lâm Thiên Vũ trên tay cầm lấy món lễ vật, đi theo vào , căn phòng này đúng tiêu chuẩn kiểu nhà ba gian, gian phòng trang trí thập phần ngăn nắp mà sang trọng, trong phòng khách treo một bộ sơn thủy đồ, bên kia đặt một bộ so pha, chính giữa một cái bàn trà, phía trước là chiếc bàn để Tv, sàn nhà nổi lên hoá văn của đá cẩm thạch.

"Trở về rồi ak? Lớn tiếng như vậy để làm gì?"

Cửa phòng bên gian trái được mở ra, một giọng nữ mềm mại dễ nghe vang lên, theo thanh âm dép lê càng ngày càng gần, rốt cục một thân ảnh tịnh lệ xuất hiện trước mặt của Lâm Thiên Vũ.

Tại thời khắc dáng người tịnh lệ đó xuất hiện, trái tim đang bình tĩnh của Lâm Thiên Vũ, rõ ràng không bị khống chế mà mãnh liệt nhảy lên, hắn thấy được một người xứng đáng với cách gọi nữ nhân cực phẩm !Đây là một người làm cho người ta khó bề đánh giá tuổi tác, tựa hồ là bộ dáng thành thục của phụ nữ bốn mươi, nhưng dung nhan lại là kiều nộn giống như phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi. chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại, nhan sắc như hoa, da trắng trẻo nuột nà, khí như U Lan, toàn thân tràn đầy một loại cảm giác xinh đẹp như mộng ảo.

"Thiếu phụ cực phẩm này , thật là mẫu thân của Tô Như sao?"

Lâm Thiên Vũ âm thầm hít thật một hơi thật sâu, trong nội tâm không khỏi bay lên một cổ nghi hoặc, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Tô Nhu, tựa hồ đang muốn hỏi đây thật sự là nhạc mẫu của ta sao?

Tô Nhu cũng phi thường thông tuệ, mặc dù Lâm Thiên Vũ không nói gì, nàng lại có thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của Lâm Thiên Vũ, khuôn mặt kiều nộn chợt ửng hồng lên rồi hướng hai người giới thiệu nói:

"Đây là mẹ của ta? Mẹ, đây là Thiên Vũ.".

"A di tốt!" Lâm Thiên cười nói.

"Ngươi tốt!" Con ngươi như bảo thạch lưng linh của thiếu phụ thành thục kia đảo qua một vòng , rồi lại nhìn nhìn Tô Nhu, lại nhìn nhìn Lâm Thiên Vũ, khóe miệng hiển hiện một tia nụ cười thản nhiên, hướng Tô Nhu trêu ghẹo nói: "Đại cô nương của Tô Như của ta rốt cuộc cũng hoài xuân ak!".

Nghe thấy mẹ của mình nói như thế, hai gò má của Tô Nhu lập tức bay lên hai rạng mây ửng hồng, dậm chân: "Mẹ!"

"Khanh khách , đại nha đầu nhà ta còn thẹn thùng!" Mỹ phụ kia phát ra tiếng cười như chuông bạc, toàn thân run lên. Đôi đào tiên(🍑 minh hoạ cho cái đh chưa đừng được thấy đào để biết 🤣) tạo ra sóng bà đào mãnh liệt, làm cho người ta chú mục.

"Mẹ, mẹ còn cười còn nữa,con liền không để ý tới mẹ." Khuôn mặt của Tô Như ửng hồng giống như một quả táo chín làm nhỏ người ta chỉ muốn cắn một cái, khóe mắt vụng trộm liếc Lâm Thiên Vũ đang ở bên cạnh.

"Tốt, tốt! Mẹ không cười, không cười!" Mỹ phụ kia muốn nhịn cười , nhưng trên đường vòng cũng trên khoé miệng lại là bán rẻ nàng, hướng Lâm Thiên Vũ nói ra: "Thiên Vũ, a di họ Ninh, cháu có thể gọi ta là Ninh a di, cháu ngồi đi."

"Cảm ơn Ninh a di!" Lâm Thiên Vũ nhẹ gật đầu, ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh.

"Nha đầu, con ngồi nói chuyện với Thiên Vũ, mẹ đi làm ít đồ uống đến , Thiên Vũ ngươi uống gì?" Ninh Lệ Hà nói ra.

Lâm Thiên Vũ đang muốn hướng Tô Nhu chứng thực mấy vấn đề? Vì vậy liên tục gật đầu nói ra: "cháu uống gì cũng được?"

Ninh Lệ Hà đi vào trong phòng bếp, lấy ra hai túi cà phê hoà tan, đặt ở trên khay rồi lấy đường và hộp sữa mang ra.

Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn Ninh Lệ Hà rời đi, lúc này mới hướng Tô Nhu hỏi: "Nhu bảo bối, a Di là mẹ ruột của nàng sao? Thấy nhìn thế nào cũng chỉ hơn nàng vài tuổi?"

Tô nhu đáng yêu mị nhãn như nước liếc Lâm Thiên Vũ, nũng nịu nói ra: "Đương nhiên là mẹ ruột của em rồi! Đây là di truyền của gia đình nhà em!"

"Cái này di truyền tốt! Từ nay về sau chờ anh già rồi, nhu bảo bối vẫn giữ nguyên vẻ trẻ trung, xinh đẹp, thật tốt!" Lâm Thiên Vũ vuốt mũi của Tô Nhu một cái, cười nói.

"Không được véo mũi nữa, làm mũi sưng lên bây giờ." Tô Nhu nhíu cái mũi, nghe thấy người yêu khen ngợi, trong nội tâm nàng ngọt ngào đâỳ hưng phấn , ánh mắt mê ly nhìn Lâm Thiên Vũ, ngây thơ nói: "Chờ anh già rồi, em sẽ không cần anh nữa."

"Em dám!"

"Hừ hừ! Em có cái gì mà không dám chứ, nha! Đừng cù loét nữa! Nhột nhột ha ha nhột lắm .em không dám, không dám "

Lâm Thiên Vũ đưa tay tới bên hông Tô Nhu mà cù loét nàng. nhưng cù loét lại biến thành vuốt ve rồi, tâm hồn của Tô Nhu không khỏi có chút rung động, cái tay đang nghịch ngợm bên hông kia, làm cho nàng cũng không thể ức chế tâm thần run rẩy, một tia cảm giác tê dại đột nhiên xuất hiện.nàng thẹn thùng nhìn xem Lâm Thiên Vũ, mà có vô lực xô đẩy đôi tay của hắn , đôi mắt đẹp quyến rũ động lòng người thẹn thùng vô hạn.

"Nhu bảo bối, nơi này của em thật mềm, thực trơn trượt!" Lâm Thiên Vũ chậm dãi vuốt ve, thanh âm tràn đầy hấp dẫn.

Mặc dù cùng Lâm Thiên Vũ xác định quan hệ, Tô Nhu không hay nghe những lời tâm tình làm say lòng người, khuôn mặt lại ửng hồng lên, thoạt nhìn tràn đầy hấp dẫn. Lâm Thiên Vũ chính là phải nuốt nước bọt liên tục, nếu không Lâm Thiên Vũ biết rõ giờ phút này là đang ở trong nhà của Tô Nhu, trong phòng bếp còn có một người nhạc mẫu, hắn là tuyệt đối sẽ không buông tha miếng thịt béo ở trong tay này, nhịn không được đem nàng xử lý tại chỗ.

Tô Nhu cũng không biết trong nội tâm của Lâm Thiên Vũ đang mãnh liệt kiềm chế, sau khi bình ổn lại tâm hồn của mình, dùng ánh mắt hờn dỗi liếc nhìn Lâm Thiên Vũ rồi nói: "em không thèm quan tâm anh nữa, chỉ biết khi dễ em, em đi lên lầu đây, hừ!".

Nói xong Tô Nhu cũng không chờ Lâm Thiên Vũ trả lời, liền đi tới cầu thang lên lầu ở phía trước.

  Lâm Thiên Vũ trông thấy Tô Nhu lên lầu, trong nội tâm cũng muốn đi lên cùng nàng thân mật một phen, nhưng nghĩ đến mình lần đầu tới nơi này, nếu cứ như vậy mạo muội đi vào phòng con gái nhà người ta, nhất định sẽ ở lưu lại ấn tượng xấu trong nội tâm của Ninh Lệ Hà , hắn cố nén xúc động muốn đi lên, trong nội tâm âm thầm nói thầm: "Từ nay về sau ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta, hừ hừ! Đã không thể đi lên, thì dùng ánh mắt hấp diêm nàng vậy 🤣!"

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Vũ dùng đôi tặc nhãn quét lên toàn thân của Tô Nhu, tận tình thưởng thức cái đẹp như hoa như ngọc, phong tư duyên dáng, phong tình vạn chủng lại dụ hoặc mê người của tiểu mỹ nhân .

Lâm Thiên Vũ trông thấy, theo Tô Nhu một chân rơi xuống trên một bậc của cầu thang, làm nổi bật lên vẻ đẹp của đôi mông qua bộ quần áo không quá rộng rãi, tại trước mặt của mình tận tình thể hiện ra, xuyên thấu qua váy liền áo, Lâm Thiên Vũ cảm giác được, bờ mông vễnh lên của Tô Như rất tròn, lại tràn đầy có giãn, giống như một trái táo chín mọng, chính chờ đợi mình đi nhấm nháp, hưởng thụ.

"Thiên Vũ ah! Chỗ này của a di không có gì hay chiêu đãi đấy, chỉ có thể mời ngươi uống chút cà phê rồi!" Thanh âm bỗng vang lên, Ninh Lệ Hà bưng một cái khay đã đi tới.

"A di, con cũng thích uống cà phê!" Thấy nàng đến , Lâm Thiên Vũ đành lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.

"Ngươi đứa nhỏ này, lại là nói ngọt!" Ninh Lệ Hà đi tới, đứng ở đối diện Lâm Thiên Vũ , xoay người rồi buông cái khay xuống.

Vì bàn trà nằm giữ bộ sô pha nên nàng phải cúi người xuống.

động tác cúi người để đặt khay xuống của Ninh Lệ Hà rất chậm, Lâm Thiên Vũ có thể rất dễ dàng nhìn qua khe hở cổ áo phía trước mà thấy khe rãnh sâu hút của đôi gò bồng đảo, áo ngực là màu lam nhạt mỏng manh, ôm lấy đôi gò bồng đảo tuyết trắng mê người, điểm chết người nhất chính là hai hạt đào đỏ hồng trên đó lộ ra phân nửa, mặc dù không phải là được nhìn hoàn toàn, nhưng nửa kín nửa hở càng thêm kích thích.

Màn xuân quang vừa lộ làm cho Lâm Thiên Vũ phải khô khốc mà nuốt nước bọt. Tiểu Thiên Vũ phía dưới cũng vương vãi thức dậy.

Ninh Lệ Hà lại không có chú ý tới xuân quang của mình vừa lộ ra ngoài.đem cà phê,đường và sữa bên trong khay ra ngoài rồi sau đó liền ngồi vào ghế sô pha đối diện với Lâm Thiên Vũ,lại không thấy con gái đâu nên, hỏi: "Nhu nhi đâu?"

"Ninh a di, nàng đi lên phòng rồi." Lâm Thiên Vũ hai chân kẹp chặt, không cho Ninh Lệ Hà xem sự thất thố của mình. Con mắt vụng trộm liếc nhìn Ninh Lệ Hà , phát hiện nàng hôm mặc 1 bộ váy liền áo có đai đeo.với chiếc áo ngắn cổ thấp không thể che hết chiếc cổ trắng nỏn của nàng , trên cổ là một dây chuyền bạch kim càng làm nổi trội chiếc cổ mịn màng.chiếc đai tôn lên dáng người ngạo nhân cùng đường công quyến rũ . Chiếc cổ áo thấp làm thấp thoáng nơi phập phồng bất định.

.

Chiếc váy bó sát kiều đồn phong mãn,với động tác xoay người làm người ta khó thể kháng cự cảm xúc mãnh liệt. bên trong váy xẻ tà là đôi tất chân dài bao lây đôi chân ngọc thẳng tắp, tiếp với tất chân là đùi ngọc trắng mịn tròn lẳng, càng có vẻ phong tình vạn chủng.

"Đứa nhỏ này" Ninh Lệ Hà lắc đầu, dừng lại một chút rồi ưu nhã bưng lên một ly cà phê, nhấp một miếng, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Thiên Vũ, ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi cùng Nhu nhi quên biết khi nào ?"

----oOo----