Chương 10: Mỹ Nhân Dư Hương

"Chính là vô lại vì nàng!" Lâm Thiên Vũ cười xấu xa, chậm rãi đi tới sau lưng Tô Nhu , hai bàn tay bắt lấy đôi vai trơn trượt của Tô Nhu, miệng phun thổi hơi thở cực nóng lên đôi tai trong suốt của nàng, trong miệng chậm rãi nói.

"Ngươi xấu" bên tai cảm nhận nhiệt khí thổi tới, lại để cho Tô Nhu cảm giác ngứa ngáy lại tràn đầy cảm giác khác, trên khuôn mặt trắng nõn kiều nộn nổi lên hiện một vòng rặng mây đỏ, thẹn thùng dậm chân, oán trách nói.

"Tục ngữ nói nam nhân không xấu nữ nhân không thương, ta hư hỏng như vậy, mới khiến cho đại mỹ nhân như nàng vậy nhớ thương ta ah!" Lâm Thiên Vũ duỗi đầu lưỡi ra liếm lấy vành tai trong suốt của Tô Nhu.

Chỗ mẫn cảm bị xâm nhập, Tô Nhu thân thể lập tức cứng đờ, nhưng lập tức tim đập liền vội kịch gia tốc "thình thịch,thình thịch" nhảy không ngừng, tâm hoảng ý loạn: "Ai, ai nhớ thương ngươi? Ai sẽ nhớ thương ngươi cái này bại hoại."

Lâm Thiên Vũ gặp Tô Nhu không có phản kháng, ngược lại bộ dạng như "để mặc cho quân hái ", không khỏi nuốt nuốt nước bọt; hắn liền cười hai tiếng "hắc,hắc", cũng không tiếp lời nói, hai bàn tay chậm rãi đè lên kiều đồn của nàng rồi cho cả người Tô Nhu nằm trobg lồng ngực của hắn, cố ý thở hổn hển hỏi: "Tiểu Nhu Nhu, ngươi rốt cuộc có hay không lập gia đình."

Chóp mũi cảm nhận hương vi dương cương nam tính của hắn,khí lực toàn thân của nàng dần dần biến mất, đôi đào tiên ép chặt trên lồng ngực của Lâm Thiên Vũ, giọng điệu cũng có chút thở gấp: "Không, không nói cho ngươi."

"Không nói cho ta cũng vậy không quan hệ, dù sao ta đã trở về, ngươi chính là của ta." Lâm Thiên Vũ dùng tay vuốt ve khuôn mặt phấn bóng loáng non mịn của nàng.

"Ngươi thực bá đạo." Tô Nhu thẹn thùng nhỏ giọng nói khẽ.

"Ngươi không thích ta bá đạo sao?" Lâm Thiên Vũ đưa bàn tay di chuyển về phía trước, giữ lấy đôi đào tiên của Tô Nhu, xoa nhẹ trên đó qua lớp áo, hàm răng cắn nhẹ lấy vành tai của Tô Nhu rồicười xấu xa nói.

"Hừ tốt lắm, Thiên Vũ đừng làm rộn, sẽ có người thấy bây giờ." Tô Nhu thẹn thùng nói.  

Chính là Lâm Thiên Vũ tay kia lại tiếp tục xoa đào tiên của nàng, rồi 1 tay theo dáng người kiều diễm xuống kiều đồn to tròn vễnh lên, mượt mà nhục cảm mười phần của nàng.

"Chẳng lẽ ngươi cái này y tá trưởng còn có thể sợ những tiểu y tá kia sao?" Tay của hắn theo đùi đẹp với vào trong chiếc quần y tá của nàng, nàng mị nhãn hàm xuân, môi khẻ nhếch, tay của hắn đang đặt trên nơi mật huyệt của nàng, vuốt ve xoa nắn lấy chỗ đó, chỗ đó cũng đã không thể ức chế mà ướt át hẳn lên.

"Đừng, không muốn không muốn ah!" Ngón tay của hắn rõ ràng thăm dò vào mật huyệt qua lớp vải vóc, lúc này có hai người y tá thực tập đi đến.

Tô Nhu cực lực khống chế mình, Lâm Thiên Vũ chết tiệt này vậy mà không chút nào thu liễm tiếp tục dùng ngón tay thăm dò liên tục mật huyệt của nàng, nàng lại cũng vô pháp ức chế, đùi ngọc khẽ run, xuân triều tràn lan ra, nàng hung hăng tại tại trên mu bàn tay của Lâm Thiên Vũ bấm một cái rồi nói: "Tốt lắm, Lâm tiên sinh bệnh tình của ngươi đã được khống chế, ta còn có việc, ngươi có chuyện gì nói với các nàng a!"

"Ta nhớ ngươi làm sao bây giờ?" Lâm Thiên Vũ vẽ lên nụ cười xấu xa trên khoé miệng và nói.

"bại hoại, nếu như nghĩ tới ta hãy cùng ta về nhà." Tô Nhu kiều mỵ liếc Lâm Thiên Vũ , oán trách nói.

"Được a! Chỉ cần thúc thúc a di không cầm chổi đuổi ta đi, ta từ nay về sau tựu lại ở trong nha Tiểu Nhu Nhu ngươi rồi." Lâm Thiên Vũ giữ tay ngọc của Tô Nhu, nhỏ giọng nói.

"không có ai đuổi thì ta đuổi" Tô Nhu lấy tay của Lâm Thiên Vũ ra, ném cho hắn ánh mắt đe doạ, rồi nhấc chân ngọc ly khai nơi này.

Thời gian kế tiếp của Lâm Thiên Vũ trôi qua phi thường nhàn nhã, không có việc gì lại khiêu khích Tô Nhu một phen, bất quá cái kia thị trưởng phu nhân đại khái thời gian này đều bận rộn, đều không có đến đây, cái này thật ra khiến Lâm Thiên Vũ hết sức buồn bực, hắn vốn còn muốn cùng Trương Vân lại đến tạo thêm điểm kích thích ? Cho thị trưởng mang nón xanh, cạc cạc! ! Ai không nghĩ ah.

Hôm nay, Lâm Thiên Vũ rốt cục xuất viện, đương nhiên bên cạnh của hắn không thể thiếu có giai lệ xứng đôi, lúc này bên cạnh hắn là chính là y tá trưởng của bệnh viện, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi Tô Nhu.

Lúc này Tô Nhu trên người mặc bộ váy liền áo màu xanh da trời, bọc thân hình đẩy đà mà không mất thon thả của nàng, vòng eo nhỏ xíu, đôi đào tiên cao ngất như muốn phá áo mà ra, kiều đồn tròn mà vểnh lên, đôi tất chần trong suốt bao lấy đôi chân ngọc thẳng tuột mà mịn màng cho thấy nét gợi cảm, một đôi dép màu đen cao gót phối hợp cũng thập phần hoàn mỹ, tóc của nàng vén đến sau đầu,cho thấy thành thục cao quý trang nhã.

Đương nhiên nếu như lại phối thêm một bộ kính mắt thì càng hoàn mỹ.

"Sách sách, không hổ là lão bà của ta, nhìn thật là xinh đẹp." Lâm Thiên Vũ ôm lấy chiếc eo thon thả của Tô Nhu, ngửi mùi thơm xử nử nhàn nhạt toả ra rồi nói .

Tô Nhu nhíu cặp lông mày lá liễu liễu lại, quệt mồm nói ra: "Chỉ biết nịnh nọt, đến nhà của ta, xem mẹ ta có cầm chổi mà đuổi ngươi hay không"

Lâm Thiên Vũ cười hắc hắc nói ra: "Ta đây là phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở , nàng cam lòng đuổi ta sao!"

"Hừ! Khoác lác, thực tự kỷ." Tô Nhu vừa cười vừa nói.

"Ta đây không phải tự kỷ là sự thật"

"Không quản dù sao chính là tự kỷ."

Tô Nhu cũng không phải là gia đình giàu có, cũng không có xe, Lâm Thiên Vũ bởi vì là lần đầu tới nơi này, cũng không có mua xe, hai người đành phải ngồi xe công cộng , vừa lên xe công cộng, phía trên chen chúc rất nhiều người, Lâm Thiên Vũ quyết định tranh thủ thời gian đi mua 1 chiếc xe.

Xe chuyển động, làm đám người bên trong cũng chuyển động theo, Lâm Thiên Vũ đem Tô Nhu   ôm vào trong lòng, Tô Nhu hơi run rẩy, ngay sau đó liền buông lỏng tinh thần tùy ý để Lâm Thiên Vũ ôm, nàng cảm giác mình đã tìm được chỗ dựa vào, nàng ngửi thấy hơi thở nam tính đậm đặc, thân thể mẫn cảm của nàng liền mềm yếu xuống. thân thể hai người cơ hồ kề sát, ôm lấy vòng eo mềm mại nhỏ xíu của Tô Nhu, cái cằm dựa vào bờ vai nàng, ngửi hương thơm từ tóc, cảm thụ được đôi đào tiên cao ngất mà co giãn, từ trên nhìn xuống dưới vừa vặn theo cổ áo trông thấy khe rãnh sâu hút giữa đôi đào tiên của nàng, hai trái đào tiên trắng nõn, tất chân ôm đùi đẹp dưới váy, kích thích huyết mạch của hắn một cách mãnh liệt, lập tức cự long của hắn khẻ vương mình đội quần lên cao.

Tô Nhu bị ái lang ôm trong ngực, cảm thụ được mãnh liệt dương cương khí tức của hắn, đột nhiên cảm giác phía dưới có một đồ vật cứng rắn chạm tới bụng của mình, nàng cũng đã hai mươi sáu tuổi, lại công tác trong bệnh viện, đương nhiên biết rõ cái kia là chuyện gì xảy ra, vừa thẹn lại sợ, càng thêm thẹn thùng không dám ngẩng đầu.

Nhưng Lâm Thiên Vũ lại cảm thấy không có gì, ngược lại nhếch khóe miệng lên, cười xấu xa nói: "Tiểu Nhu Nhu, ngươi thật là mê người, lão công lại bị ngươi dụ hoặc ak, từ nay về sau lấy ngươi còn không tinh tận nhân vong ah!"

Tô Nhu da mặt mỏng, thẹn thùng không nói gì, chỉ phải làm bộ không có nghe thấy Lâm Thiên Vũ nói, thân thể y ôi tại trong lòng ngực của hắn. Xe chợt nhanh chợt chậm, Tô Nhu cùng Lâm Thiên Vũ thân thể ma xát lấy nhau, hắn ₫i loạn trên toàn thân của nàng, nàng rõ ràng cảm giác hắn cách váy đều có thể làm cho nàng vừa thẹn lại sợ, ướt át lầy lội xuân triều tràn lan.

----oOo----