Đêm hôm trước, Nhạc Nhạc tận lực cùng các nàng chuyện phiếm thâu đêm, nói về mấy chuyện lặt vặt thường ngày, khiến các nàng càng thêm thân thiết. Trời vừa sáng tỏ, Nhạc Nhạc liền đứng dậy xem xét thương thế của Yến Vô Song, thấy nàng đã tỉnh, đang mở to hai mắt không biết nghĩ gì, chợt thấy Nhạc Nhạc đi đến, bèn vội nhắm lại. Nhạc Nhạc cười nói: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không đói sao, nhìn thấy ân nhân cứu mạng mà không thèm chào lấy một tiếng, đây là đạo lí gì chứ!"
Trầm mặc hồi lâu, nàng mới mở to hai mắt, ôn nhu nói: "Huynh không trách ngày đó ta không từ biệt mà bỏ đi chứ?"
"Ngày đó là ngày nào?" Nhạc Nhạc thoáng chút hồ đồ, khóe mắt khẽ nheo lại, nhìn nàng cười trừ.
Yến Vô Song thấy được nụ cười mê người của Nhạc Nhạc cũng an tâm hơn nhiều: "Nghe nói, các huynh đánh bại Bá Vương Kiếm Điền Thăng, nhưng sau đó hắn lại truy đuổi theo muội, may mà được nhóm người cầm loan đao đó cứu giúp. Muội đi theo bọn chúng nhưng ai ngờ chúng cũng chẳng hảo tâm gì, rất may mắn là huynh đến kịp." Nàng đưa ánh mắt đáng thương ngước nhìn Nhạc Nhạc, rồi cất giọng yếu ớt nói tiếp: "Từ nhỏ cha mẹ của muội mất sớm, muội đi theo một lão võ sư ở sơn thôn để học nghề. Sau đó, người cũng bệnh chết, muội bèn lang bạt giang hồ một mình từ lúc mười ba tuổi cho tới nay. Ngoại trừ công phu bảo mệnh là ngày càng tiến bộ, các võ công khác của muội toàn là thứ bát nháo vô dụng, không sao dùng được. Hàng ngày muội buộc phải đề phòng đám nam nhân háo sắc, nghĩ lại cuộc sống lúc đó thật mệt mỏi." Khóe mắt của nàng chợt ứa ra từng giọt lệ nóng, dáng vẻ thê lương ấy thật khiến cho nam nhân nhìn mà sót tận tâm can.
Nhạc Nhạc cũng có thể lý giải nổi cô đơn và bất lực khi mất người thân từ lúc nhỏ, bèn cười khổ nói: "Ta từ nhỏ cũng mất đi phụ mẫu, rất may sau này lại gặp được một vị sư phụ tốt, nàng được bao nhiêu tuổi rồi?"
"Muội mười sáu tuổi rồi, lăn lộn trên giang hồ cũng được ba năm rồi, bất quá suốt ngày chỉ lo chạy trốn giữ lấy cái mạng nhỏ này… "
"A a, ta cũng mười sáu tuổi, sanh vào ngày rằm tháng năm theo Thiên Nông Chánh Lịch, nghe nói người sinh vào ngày này thì suốt đòi không phải lo lắng gì về chuyện cơm ăn áo mặc, không ngờ cha mẹ lại mất sớm. Tuy nhiên, xét cho cùng cũng là mệnh tốt, mọi việc đều gặp quý nhân giúp đỡ. Thầy tướng số còn nói, sau này ta chắc chắn sẽ nổi danh, ta tin lời hắn nói vì hắn đã nhận tiền của ta trước rồi[1]!" Nhạc Nhạc ngồi xuống bên giường, nhắc lại chuyện cũ với Yến Vô Song.
Yến Vô Song trợn mắt nhìn, lát sau mới thốt nên lời: "Muội …. muội cũng là sinh vào ngày đó. Muội cũng nghe thầy tướng số nói, nếu sau này gặp được người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, thì người đó chính là duyên phận từ kiếp trước," nàng chợt ửng hồng hai má nói tiếp, "đúng là xảo hợp nha, muội cũng rất tin vào lời của thần tướng số, vì hắn cũng nhận tiền của muội mà[2]!"
"Ha ha, lí do này quả thật không sai!" Hai người cùng cười lớn, nhanh chóng quên hết những buồn rầu lúc trước.
"Ca, chuyện gì mà vui quá vậy, uội nghe với!" Nguyên các nàng khác bị tiếng cười nói của hai người làm cho tĩnh giấc, liền khoác áo ngoài đi đến, gò ngực nửa kín nửa hở, xuân ý dạt dào, khiến cho Yến Vô Song vừa nhìn đã đỏ mặt, do không quan với việc nhìn thiếu nữ lộ nét xuân thì, phơi bầy thịt da trắng nõn giữa ban ngày ban mặt. doc truyen tai . Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL
"Vô Song và ta có cùng ngày sinh nhật đó nghe, chúng ta cũng có nhiều điểm giống nhau, các nàng nói xem, chuyện như vậy không vui sao được? Có được một người cùng chia sẻ nỗi buồn, trong lòng ta cảm thấy thoải mái lắm. "
"Ạ ạ, ca ca sao lại đem nỗi khổ của Vô Song muội ra làm chuyện đùa được chứ, huynh định lừa chúng muội ha! "
"Hừ hừ, các nàng không tin thì có thể hỏi Vô Song mà, lo thu dọn trước đi nghe, ta đi gọi điểm tâm, chúng ta ăn ngay trong phòng" Nhạc Nhạc nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn vị cô nương, tiếng nói cười ồn ào vang lên không dứt.
Nhạc Nhạc cùng các nàng dùng điểm tâm xong, lại tiếp tục lưu lại thắt chặt ái tình với họ, khiến Tiên Vu Thác phải kêu đi gọi lại gã đến mấy lần mới mời gã đi được. Nguyên hôm nay có một tràng tỷ võ chiêu thân, Tiền Vu Thác nói gã chưa tìm được bà vợ xinh đẹp nào, nên cứ níu kéo mong Nhạc Nhạc giúp gã đi áp trận, tìm giúp gã một tiểu thư nhà nào đó xứng đáng để ra sức. Nhạc Nhạc lại bảo, trước hết phải xem gã có bản lĩnh thượng đài hay không cái đã. Tiên Vu Thác liền làm mặt dầy đáp: "Hặc hặc, nếu ta đánh không lại, thì nhường cho Nhạc Nhạc ca thì nhất định là ổn liền! Dù sao ta cũng còn rảnh ngày hôm nay để đi chơi, ngày mai là đã phải đi rồi. Thời gian này coi như là tiêu khiển!" Nhạc Nhạc kéo theo Quan Thái lúc này cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Ba người mang theo vũ khí, hòa vào dòng người, nhằm hướng lôi đài đi tới.
Buổi luận võ chiêu thân hôm nay do Trữ gia của Nhữ Dương thành chủ trì. Trữ gia có đến mấy chục tiệm buôn châu ngọc ở Phong Nguyệt quốc, mặc dù đang là thời loạn thế, nhưng sinh ý rất tốt. Trữ gia gia chủ là Trữ Kì ái mộ võ lâm hiệp sĩ, trong nhà cũng chiêu mộ được không ít cao thủ. Dưới sự ảnh hưởng của y, ái nữ duy nhất Trữ Huyền cũng yêu thích võ nghệ vô cùng. Nàng cũng thích kết giao với nhân sĩ giang hồ, do đó lần này nhân dịp nhân sĩ giang hồ tề tựu về hoàng thành, bèn tổ chức chiêu thân lôi đài, mong có thể tuyển được một đấng lang quân vừa ý đẹp lòng.
Ngay từ mấy hôm trước, dưới sự cố ý tuyên truyền của Trữ gia, rất nhiều nhân sĩ võ lâm gấp rút tụ về chờ đợi lôi đài ngày hôm nay. Hết nói về tài sản phong phú của Trữ gia, lại nói đến nhan sắc của Trữ Huyền tiểu thư. Vẻ đẹp của nàng vốn được liệt vào hàng nhất nhì ở Nhữ Dương thành, lại được mọi người hữu ý vô tình tán hưu tán vượn, khiến cho đợt tỉ võ chiêu thân lần này càng thêm náo nhiệt. Trời vừa tờ mờ sáng, hàng trăm võ lâm nhân sĩ đã tụ tập trước lôi đài.
Khi bọn Nhạc Nhạc đến nơi, xung quanh đã có hơn ngàn nhân sĩ võ lâm người mang đầy binh khí, cộng thêm bách tích hiếu kỳ, sự náo nhiệt không còn gì hơn nữa.
Nhạc Nhạc quay sang hỏi: "Tiên Vu Thac, nói thật cho ta hay, ngươi học được mấy thành Toái Tinh kiếm pháp của gia gia rồi?"
Tiền Vũ Thác thấy Nhạc Nhạc hỏi có phần trịnh trọng, liền thành thật trả lời: "Bình thường ta không dám lơ là khổ luyện, nhưng học kiếm pháp đã hơn mười năm rồi, chỉ mới đạt được ba thành kiếm pháp của gia gia" Ngay sau đó gã liền thấy không ổn, liền nói thêm : "Kì thật hiện giờ ta cũng học được năm thành kiếm pháp của gia gia, so với ngươi tuy còn kém một chút, nhưng đối với những nhân vật võ lâm bình thường, ta hoàn toàn có thể thủ thắng! "
"Ta chỉ thấy ngươi cùng Lạc San đánh qua một lần, ngươi lại không đánh hết một phần lực, cho nên cũng không rõ ngươi nông sâu ra sao. Nhớ kĩ, khi thượng đài tính mệnh quan trọng hơn, không được sính cường, bằng không nếu ngươi có chuyện gì, Yên nhi sẽ không tha cho ta đâu. Ai chà, để câu dẫn nữ nhân thì đâu cần phải đánh tới đánh lui làm gì chứ! Cái ả Trữ Huyên này đầu óc chắc bị ung thối hoắc rồi, hễ một người nào đó giỏi võ công thì gả ngay cho hắn à? Nhưng nếu hắn vừa dài vừa xấu, mặt rỗ nách hôi rình thì …. hà hà …. nữ nhân mà chọn cách tỉ võ chiêu thân thì rõ ràng là trong đầu có vấn đề rồi !" Nhạc Nhạc luôn cho rằng, cho dù một người có thủ đoạn inh, khi đeo đuổi mĩ nữ mà lại dùng đến vũ khí, thì đạt được nữ nhân cũng không có ý nghĩa gì.
Tiên Vu Thác thao thao nói: "Ta sao đi so với huynh được, tùy tiện quơ tay bốc đại một lão bà của huynh thì tệ lắm cũng là một nhất đẳng mĩ nữ. Ta mà cũng có một lão bà như vậy, há còn đi liều mạng truy cầu nữ nhân sao? Nếu tiểu thư kia thật sự xinh đẹp, ta sẽ lên đánh. Còn ả nhìn không vừa mắt, thì chúng ta đi.
Bất quá nếu ta đánh không lại, Nhạc Nhạc ca nhất định phải thượng đài, ngọc tốt không được truyền cho người ngoài hưỡng, A Thái, võ công ngươi cũng khá, ngươi có muốn lên không?"
Quan thái lắc đầu đáp: "Ta bây giờ vẫn còn chưa có muốn kiếm lão bà, đợi ta giải quyết xong hết mọi chuyện rồi mới tính, có nữ nhân bên người toàn là rắc rối, ta thật không nghĩ sao các người suốt ngày chỉ nghĩ tới việc cưới vợ."
"Hà hà, ngươi chưa bao giờ thử qua chỗ hay của nữ nhân, đương nhiên là không hiểu rồi. Đợi khi ngươi biết rồi, ngươi sẽ biết nó giống như uống rượu vậy.
Người ta nói nó ngon như thế nào, ngươi nghĩ đến bể đầu cũng chả ra. Nhưng chỉ cần nhấp qua một ngụm, thì sẽ biết cái vị cay chát đó nó tuyệt vời như thế nào!" Nhạc Nhạc lắc đầu ảo não, làm bộ dạng như một vị tiên sinh, giáo huấn Quan Thái về sự tương đồng giữa mỹ nữ và rượu ngon. Tuy nhiên, Quan Thái lại lắc đầu nhanh hơn, càng nghe càng hồ đồ.
Lúc này, một trung niên dáng người phúc hậu bước ra từ phía sau lôi đài. Y tuổi khoảng bốn mươi, trên mặt mang một nụ cười hoan hỉ, sắc diện sáng sủa, thân thể rất thư sinh, nhưng giọng nói không hề nhỏ chút nào. Y vừa bước lên đài, tiếng ồn ào bên dưới liền im đi rất nhiều. Y cất tiếng nói: "Bổn nhân là Trữ gia gia chủ Trữ Kì Hữu. Hôm nay đặc biệt vì tiểu nữ Trữ Huyền mà mở lôi đài kén rể, chỉ cần đáp ứng được điều kiện mọi ngươi ai cũng có thể thượng đài."
Sau khi nói xong điều kiện dự thi, y tiếp: "Huyền Nhi mau mau ra đây, để các vị võ lâm anh hùng thấy mặt" Theo lời y, một nữ nhân xuất hiện phía sau lôi đài. Nữ nhân dáng người cực đẹp, da trắng như ngọc, chỉ trang điểm phớt qua, người vận một bộ quần áo võ sĩ màu vàng kim, dáng vẻ đơn giản mà nhanh nhẹn, nhu mì mà không kém phần anh khí, có thể gọi là nhất lưu mĩ nữ.
Tiên Vu Thác hưng phấn nói: " Nhạc Nhạc ca, nàng này cũng không tệ lắm, dáng người điện nước đầy đủ, mặt tiền mặt hậu đều dư dã, thân thể mềm mại như bột, da thịt nõn nà miết vào là chảy nước, dang mạo quả là đẹp. Ca, không được cản ta, ta phải thượng đài, ta tới đây."
Nhạc Nhạc thấy Trữ Huyền như vậy bèn khẽ gật đầu, dung mạo đúng là không tệ, nhưng không có cái khí chất khiến cho người ta vừa thấy đã yêu. Cho nên, trong đầu Nhạc Nhạc không hề có ý truy cầu, thấy Tiên Vu Thác hăm hở tiến lên lôi đài như vậy, liền ngăn lại nói: "Ngươi gấp làm gì, nếu là của ngươi, thì trước sau gì cũng thuộc về ngươi, nếu không phải của ngươi, cho dù bây giờ ngươi thượng đài cũng không tới lượt ngươi đâu. Đi, chúng ta lên trước đứng xem, coi tình hình thế nào rồi thượng đài cũng không muộn!"
Ba người vận khởi hộ thể chân khí, một tầng quang lệ nhàn nhạt xuất hiện quanh người. Họ tiến cách lôi đài ba trượng thì dừng lại, đây là vị trí quan sát tốt nhất. Trên lôi đài, Trữ Kì Hữu đã nói xong, hai cha con lui vào một bên nghỉ ngơi, đợi mọi người thượng đài.
Người đầu tiên nhịn không được thượng đài là một đại hán xấu xí, đầu trọc, tuổi khoảng hai năm hai sáu, tay cầm một thanh cương xoa hình tam giác. Trữ Huyên vừa thấy hình dáng của người, liền khẽ rùng mình, đôi hàng chân mày nhăn lại. Hình dáng này quá xa so với vị lang quân trong tưởng tượng của nàng. Ninh Kì Hữu khẽ bảo nàng không cần gấp, nam nhân tốt luôn xuất hiện sau cùng, đại hán này tuy là thô lỗ, nhưng phù hợp với điều kiện ban đầu do Trữ gia đưa ra:
nam tuổi từ mười lăm đến ba mươi, chưa thành gia thất, không có khuyết tật, không có ác danh.
Thấy con cá đầu tiên đã có người câu, người thứ hai dĩ nhiên cũng can đảm hẳn lên. Một thân ảnh tà tà phóng lên lôi đài nhìn rất đẹp mắt. Đứng vững trên lôi đài, người này tay cầm trường thương, sắc mặt vàng vọt, dù tướng người không cao lắm, nhưng dáng vẻ so với đại hán trọc đầu kia nhìn còn khá hơn. Trường thương rung lên, mũi thương vẽ lên một vòng, bên dưới mọi người đều lớn tiếng khen hay.
Hai người không nói lời nào đã lao vào động thủ. Cả hai đều sử dụng trường binh, múa lên vun vút bạt gió. Hán tử đầu trọc dù có chiêu thức trầm trọng, không hoa mĩ, nhưng thực sự hữu hiệu. Chỉ xuất ra vài chiêu chậm chạp, nhưng có thể đánh bay từng lớp mưa thương. Qua lại hơn trăm chiêu, trường thương bị đánh bay, người nọ bị đại hãn đầu trọc hung hăng bổ trúng một xoa, mặc dù còn lưu lại gương mặt, nhưng hán tử mặt vàng thân thể phun huyết không ngừng, sắc mặt tái nhợt rời khỏi lôi đài, được bằng hữu giúp liệu thương.
Đại hán đầu trọc chiến thắng một trận, bắt đầu có chút đắc y, mở miệng cười lớn, đưa mắt nhìn Trữ Huyền mãi không thôi, tựa hồ nàng đã là vợ của hắn vậy.
Dáng vẻ này của hắn khiến không ít người nổi giận, dưới đài lập tức xuất hiện một thanh niên sử đao, sắc mặt trắng trẻo, thân hình cao lớn, khí thế bất phàm. Nhìn thấy ý, lúc này Trữ Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm không ít.
Quan Thái thấy thanh niên sử đao này, liền vô cùng hưng phấn, nhưng khi thấyy thanh niên sử ra vài chiêu, thì thất vọng lắc đầu, "Người này giỏi lắm chỉ chống đỡ được ba mươi chiêu. Thứ đao pháp của hắn chỉ để dọa người, thật không hiểu hắn luyện đao kiểu gì nữa!"
Quả đúng như Quan Thái nói, đánh được khoảng hai mươi chiêu, thanh niên sử đao đã bị một xoa của đại hán trọc đầu kích trúng đùi, mất một mảng thịt lớn, máu trào ra như suối, đau đớn hét to hạ đài. Gã đầu trọc càng thêm hung hăng, một tay cầm xoa, bộ dạng như thiên thần tại thế. Nhưng đây là theo hắn nghĩ, còn người khác thì chỉ thấy một vẻ cuồng vọng đắc ý, ánh mắt miệt thị chúng nhân.
Một đạo hắc ảnh thượng đài, người này bất quá chỉ mới mười năm mười sáu tuổi, trên tay là một thanh hổ xỉ đại đao kì dị, thân đao đen xì, vừa nặng vừa lạnh.
Diện mạo của y lãnh tuấn, ánh mắt toát ra sát khí oai hùng, lạnh lùng nhìn hán tử đầu trọc nói: "Ta nghĩ người vừa rồi sử đao thật làm mất mặt đao pháp, đao pháp thật sự không phải sử dụng như vậy!"
[1] Nhận tiền của ngươi mà không nói một vài câu vuốt mông ngựa mới là lạ
[2] Nam cầu tài, nữ cầu duyên, nói sao cũng trúng mà. Người đâu mà mê tín đến thế cơ chứ !
-----
Đại đao hình răng cưa mang theo hàn quang lạnh lẽo cùng sát khí kinh hồn, chẳng mấy chốc đã bức đại hán trọc đầu không còn đường chống đỡ. Phần răng cưa trên sống Hổ Xỉ đao cứa vào mặt gã trọc, một vòi máu phún ra.
Quan Thái lộ vẻ tán thưởng, cất tiếng khen ngợi:
- Đao pháp của Thiếu niên này quả thực không tệ. Tuy chân khí còn kém, nhưng sát khí ngùn ngụt, không quá mười chiêu nữa tên trọc kia tất bại!
Nhạc Nhạc cười nói:
- Nếu A Thái nhìn nữ nhân mà có nhãn thần như vậy thật tốt, ta thấy không cần dùng mười chiêu, chỉ cần chừng bảy chiêu là xong!
Đúng như Nhạc Nhạc nói, vừa qua bảy chiêu, hắc y thiếu niên nọ thét lớn một tiếng, đao quang vừa chớp, hai tay gã trọc đã đứt lìa. Gã rú thảm một tiếng, ngã lăn ra đất dãy dụa, chỉ được một chút sau đã ngất đi. Hắc y thiếu niên thắng trận, liền nhìn lướt qua nơi Trữ Huyên đang ngồi, thấp giọng nói vài câu gì đó, rồi phi thân bay đi. Sắc mặt Trữ Huyên biến đổi mấy lần, giận dữ hừm một tiếng, thừ người nhìn theo hắc y thiếu niên vừa đi mất. Nhạc Nhạc cũng vừa kịp nghe câu gã nói với Trữa Huyên:
- Võ công giỏi thì thì lấy ngay làm chồng, ta thấy đầu óc ngươi có vấn đề rồi!
Nhạc Nhạc gật đầu nói:
- Anh hùng thường có ý kiến giống nhau[1], tiểu tử này thật có ý tứ!
Trên đài đột nhiên không còn ai, khiến nhiều người cảm thấy chưng hửng. Sau đó, lại có vài người nghệ cao gan lớn thượng đài, đả đấu liên miên, chẳng mấy lúc đã đến giữa trưa. Tuy có không ít cao thủ, nhưng tuyệt đỉnh cao thủ lại không có một ai. Tiên Vu Thác rốt cuộc nhịn không được, thấy Nhạc Nhạc cũng không ngăn cản, liền phi thân thượng đài. Gã vận cẩm y phất phới, tay cầm bảo kiếm tuyệt đẹp, mặt trắng như ngọc, tuấn tú cao quý, mắt sáng có thần, khiến Trữ Huyên vừa nhìn thấy mà tim đã thầm loạn nhịp.
Có người sớm nhận ra liền thét lớn:
- Đó là Tiên Vu thế gia Tiên Vu Thác. Y cũng đến đả lôi đài, xem ra chúng ta không có hy vọng gì rồi!
- Đúng ha, Toái Tinh kiếm pháp của Tiên Vu thế gia, đúng là danh tiếng lẫy lừng. Ai da, ta không nên thượng đài!
Trữ Kỳ và Trữ Huyên nghe thấy dưới đài tiếng bàn luận cùng la hét ầm ỷ, liền vô cùng vừa ý. Tiên Vu thế gia không những phú xưng địch quốc, lại còn nổi danh võ lâm thế gia. Tiên Vu Dã còn là cao thủ hiếm có tại Phong Nguyệt quốc, nếu như được cùng kết thân với Tiên Vu thế gia, còn lo gì không thể an thân trong chiến loạn!
Kiếm pháp cuủa Tiên Vu Thác quả thực không tệ. Sau khi lên đài, mới ba chiêu năm thức đã đánh rớt hán tử sử côn xuống đài. Kiếm pháp ưu mĩ, tư thế phong lưu của hắn khiến cho Trữ Huyên càng lúc càng vui. Tiểu tử Tiên Vu Thác cũng tranh thủ liếc mắt đưa tình với nàng. Hai người thầm thầm lén lén đầu mày cuối mắt thế nào đều không thoát được đôi mắt của Nhạc Nhạc dưới đài. Gã mắng thầm “Cũng xứng đôi đấy”. Suýt chút nữa gã buột miệng mắng gian phu dâm phụ, nhưng rất may là Nhạc Nhạc cũng có phẩm chất cao thượng, biết giữ lời tích đức. Thậm chí khi nãy có người dẫm lên chân hắn, bàn chân đau buốt, nhưng hắn cũng không hề cất lời chửi rủa.
Toái Tinh kiếm pháp của Tiên Vu Thác quả thật không phải tầm thường, liên tiếp đánh bại năm người khiêu chiến. Tên tiểu tử này ngày càng trở nên đắc ý, Trữ Kì cũng nhẹ nở nụ cười, định tuyên bố Tiên Vu Thác được chọn làm con rễ của Trữ gia, bỗng từ dưới đài lại có một người phóng lên. Người này tay không tấc sắt, trang phục thuần chất thư sinh, khoảng ba mươi tuổi, để ria mép, hai mắt xanh lè. Y vừa lên đài, không ít người phía dưới đài đã hô lớn :
- Thư sinh này chính là Thanh Nhãn thư sinh của Vạn Lí Minh, võ công cũng rất lợi hại!
- Ừ, võ công của Thanh Nhãn hộ pháp còn cao hơn Thanh Cung hộ pháp nhiều. Đây mới thật sự là cao thủ. Lần này Tiên Vu Thác có lẽ không may rồi, trận này rất đáng xem đây!
Nhạc Nhạc ở dưới nghe mọi người bàn luận, thấy thân pháp tuyệt diệu của Thanh Nhãn thư sinh, lại biết y là người của Vạn Lí Minh, ánh mắt sắng quắc lóe lên tia nhìn âm độc lạnh lùng. Quan Thái đứng cạnh đó cũng nói:
- Ta thấy Tiên Vu Thác không hay rồi, tên Thanh Nhãn thư sinh này quyền thuật rất kỳ diệu. Ta cũng không nhìn rõ chiêu nào là hư, chiêu nào là thật. Nếu cứ thế này thì trong vòng trăm chiêu, Tiên Vu Thác sẽ không còn lực hoàn thủ!
Nhạc Nhạc gật đầu đồng ý với cách phân tích của hắn. Trên đài lúc này Trữ Huyên còn lo âu hơn. Anh chàng tiếu diện lang quân sắp với tới tay này nếu bị người ta đánh bại thì không biết phải làm sao nữa. Cái tên thư sinh xấu xa đáng chết này! Những lời ác độc nhất của nàng thi nhau trút cả lên người của Thanh Nhãn thư sinh.
Toái Tinh kiếm pháp của Tiên Vu Thác quả nhiên bị gã sử quá nghiêng về chữ “Toái”, rồi, nó quá nhanh, một bức Tinh Tọa đồ giản đơn vài nét chấm phá bị gã dùng hai ba lần liền biến thành một thứ đồ án liên tục, chiêu công chưa xuất, đã nhanh như thiểm điện, chưởng ảnh đánh loạn thật giả khó đoán. Gã mệt đến toát mồ hôi, trong đầu thầm phát thệ, từ nay về sau phải dụng tâm luyện kiếm. Đột nhiên bên tai gã nghe tiếng Nhạc Nhạc truyền âm tới:
- Tiểu cữu tử, giả đò trúng độc đi. Lão tử tới giúp ngươi kiếm vợ. Con mẹ nó, lão tử làm thịt hắn nhậu với củ riềng mới được.
Tiên Vu Thác bèn tận dụng chút chân lực tối hậu, vẽ ra một Tinh Tọa đồ cực đẹp với khí thế ngút trời. Thanh Nhãn thư sinh tạm hoãn thế công, gia tâm phòng bị. Nhưng Tiên Vu Thác đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn, triệt kiếm bay ngược về phía sau hai trượng, loạng choạng trên đài. Các nếp thịt trên mặt méo sệch đầy vẻ thống khổ, mồ hôi lạnh toát ra dầm dề. Mọi người dưới đài đều ngỡ ngàng im lặng. Tiên Vu Thác kêu thảm “Ta trúng độc rồi”. Trữ Huyên kinh hoảng hét lớn “A”, muốn chạy tới xem xét tình trạng của gã, nhưng bị cha nàng giữ lại, ra dấu cho nàng không nên kích động.
Nhạc Nhạc mắng thầm: “Tên quỷ sứ này thật có tài diễn kịch, đã làm ra bộ dạng như vậy, lại còn toát mồ hôi lạnh ròng ròng! Khà khà, tưởng mồ hôi gì chứ, mồ hôi mệt thì có, má ơi! Ả Trữ Huyên đó cũng quan tâm tới hắn ghê. Nhưng một khi ta lên đài, hà hà, xem ra ta nên học tập theo tên nhóc hắc y kia, chửi đại một câu ngươi là đồ ngốc rồi bỏ đi. Đúng là chủ ý hay!
Hơn ngàn người không biết xảy ra chuyện gì, yên lặng chờ xem. Bỗng nhiên, một bạch y thiếu niên phóng người lên đáp xuống giống như từ trời cao. Người ấy tuyết y phấp phới, y sam nhẹ bay, mặt ngọc mắt sao, tuấn mĩ lạ thường. Khóe môi của y nhếch lên, nụ cười trễ nải, phong lưu tiêu sái, như tiên đồng hạ phàm, từ trời cao đáp xuống. Mặc dù chỉ ở trên cao khoảng năm trượng, nhưng rất lâu y mới hạ xuống tới đài. Mọi người đều biết, khinh công nhanh thì rất dễ, chậm mới cực khó. Chỉ một chiêu thức nhẹ nhàng hời hợt ấy, đã khiến mọi người trong lòng chấn động.
Người ấy chính là Nhạc Nhạc. Nhưng có người còn đang thắc mắc vì sao gã lại từ trời cao bay xuống? Câu hỏi đó rất hay! Nguyên gã thừa lúc mọi người đang mải xem Tiên Vu Thác biểu diễn, gã “vù” một tiếng, phi lên trên trời cao.
Lúc Nhạc Nhạc còn chưa rơi xuống đất, đã cất giọng lạnh lùng quát:
- Tự xưng là hảo hán của Vạn Lí Minh đầy chính nghĩa, hóa ra lại là kẻ ti bỉ tiểu nhân, chuyên âm thầm hạ độc. Người của Vạn Lí Minh tất cả đều một dạng giống ngươi mà! Nghe nói Đường chủ Thanh Long đường tại Lạc Thành, bởi vì giết cả nhà người ta, cưỡng dâm vợ con người ta, bị cừu nhân đến tận Thanh Long đường chém giết. Thiệt đúng là chuột cùng một ổ, ngoài mặt thì quân tử khiêm tốn, bên trong thì nam trộm nữ điếm, toàn là thứ vô lại.
Loading...
Con người đều có niềm tin vào cái đẹp, dù có là kẻ mù cũng truy cầu cái đẹp. Trong mắt thế nhân, cái đẹp là cái đúng, cái đẹp là sự thật! Nhạc Nhạc lần này tiến vào trường dưới hình thức của cái đẹp. Gã dùng khinh công phiêu hốt như tiên, lại dùng lời nói chính nghĩa, kết hợp khuôn mặt tuyệt mĩ. Mọi người căn cứ vào “sự thật” trước mắt, nên tin tưởng từng lời nói của Nhạc Nhạc, lập tức kết tội Thanh Nhãn thư sinh là kẻ tiểu nhân hạ độc, một chút thương lượng cũng không có.
Mặt Thanh Nhãn thư sinh toát đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, vừa định giải thích, há miệng thốt “Ta…” một tiếng thì Nhạc Nhạc đã ngắt lời:
- Ta? Ta biết ngươi muốn nạp mĩ nữ này làm vợ, ta biết ngươi muốn mưu đoạt tài sản Trữ gia, ta cũng biết ngươi phụng mệnh lệnh Minh chủ Vạn Lí Minh. Nhưng ngươi không nên hạ độc, hơn nữa ngươi lại hạ độc trước mặt anh hùng hào kiệt trong thiên hạ, đây quả là sự vũ nhục đối với thiên hạ anh hùng!
Thiên hạ anh hùng dưới đài đồng thanh lên tiếng:
- Không sai, đây quả là sự vũ nhục đối với chúng ta. Giết chết Thanh Nhãn, đả đảo Vạn Lí Minh!
Thanh Nhãn thư sinh vừa khẩn cấp, vừa tức giận, vừa nóng nảy, điên cuồng hét lớn:
- Ta không có!
- Ngươi không có, ngươi không có cái gì? Không có lừa gạt anh hùng thiên hạ phải không? Ngươi không cam tâm phải không? Ngươi muốn giết người diệt khẩu phải không? Hừ, có thiên hạ anh hùng ở đây, sao có thể để Vạn Lí Minh các ngươi điên cuồng như thế? Ta phải thế thiên hành đạo, giết chết ngươi trước, vì dân trừ hại!
Nhạc Nhạc quát lớn trong bộ dạng “chính nghĩa rạng ngời”.
“Ngươi!” Thanh Nhãn thư sinh chưa nói dứt lời, Nhạc Nhạc đã rút Truy Tâm kiếm ra, phóng tới đầy sát khí.
Nhạc Nhạc luôn muốn phá bỏ thanh danh Vạn Lí Minh, sao có thể để hắn nói hết câu được, nên vừa xuất thủ đã dùng tuyệt chiêu “Manh mục chi quang”. Truy Tâm kiếm trong tay gã dường như cảm thụ được tên của chiêu thức, nên hóa thành từng đợt quang mang cuồng loạn, như mặt trời chói rực, hào quang rạng ngời. Nó lúc thì xoay tròn, lúc thì chập chờn biến dạng giống như có sinh mệnh. Xoay tròn thì nhằm đánh vào mắt của địch nhân, che mất tầm nhìn. Chập chờn biến dạng thì lấp lánh như cuồng xà, không ngừng uốn éo trên không, chấn nhiếp tâm thần của địch.
Dù Thanh Nhãn thư sinh luôn phòng bị Nhạc Nhạc, nhưng hắn chưa từng nghĩ là có một chiêu số như thế. Mắt của hắn có màu xanh là do luyện huyễn chưởng. Nhãn thần theo đó cũng mẫn cảm hơn gấp bội so với người thường. Nhưng khi gặp phải chiêu “Manh mục chi quang” này của Nhạc Nhạc, hai mắt ấy liền đau đớn giống như bị kim đâm. Hắn kêu thảm một tiếng, ôm chầm lấy hai mắt, từ khóe mắt chảy xuống hai dòng máu tươi. Kế đó, hắn cảm thấy ngực nhói đau, toàn thân trở nên cứng ngắc lạnh như băng. Hắn phát hiện màu đen đã lan từ mắt qua tay, giờ đã hoen ố luôn lòng ngực. Nơi ấy, chỗ trái tim, đang có một dòng dịch thể nóng hổi trào ra. Cặp môi bợt bạt của hắn há rộng, như muốn thở lần cuối, cũng có thể là để nói câu gì đó cuối cùng, nhưng chưa kịp đã ngã xuống.
Mọi người đều cố nhìn cho rõ chuyện vừa xảy ra. Cái chiêu “Manh mục chi quang” đó thực ra chỉ một kiếm có mục tiêu, người bàng quan chỉ nhìn thấy đẹp mắt, cũng không hề gặp phải thương tổn gì. Trong lúc họ đang sửng sốt tán thưởng chiêu kiếm tinh diệu này thì họ lại chứng kiến một thức kiếm pháp kế tiếp được xem là đẹp nhất mà từ trước đến giờ họ được thấy qua. Nó được mệnh danh là “Mân côi chi thứ” [2]. Sử chiêu này, Nhạc Nhạc thoáng trầm tư, một đóa Tử Mân Côi vô cùng ưu mĩ từ trên người gã nở ra. Gã đứng ở giữa, làm nhụy hoa. Cánh hoa màu tím đó từ nhụy hoa từ từ nở rộng. Nó là cả một quá trình, cực chậm nhưng cũng lại cực nhanh. Ở giữa bông hoa đột nhiên chồi lên mấy cái gai màu đỏ, gai màu máu hồng. Mọi người nhìn thấy máu, máu rỉ ra từ những cái gai. Bông hoa héo tàn, chỉ còn nhụy màu tím đỏ ở trung tâm. Đó chính là Nhạc Nhạc, tay cầm Truy Tâm kiếm. Kiếm đang nhỏ máu, máu từ trái tim của Thanh Nhãn thư sinh. Trái tim đó đang phún máu, phun thành vòi, thông qua hai tay đang cố giữ chặt. Nó cũng là hoa hồng. Hoa hồng đang nhỏ máu.
Tĩnh lặng, đặc biệt tĩnh lặng…
Nhạc Nhạc mừng thầm:
- Hà hà, con bà nó, ta quả thực là thiên tài, diễn kịch không tệ, khiến cho bọn chúng sợ chết khiếp hết rồi. Ối chà, không phải là ta đang gặp con nghiện đó sao, sao ánh mắt của nha đầu Trữ Huyên lại biến đổi dại dại ra thế kia. Khứa khứa, thôi hãy nhường lại cho Tiên Vu Thác thôi.
Nhạc Nhạc chuyển thân đi về phía Tiên Vu Thác, lấy từ trên người ra một chiếc bình, đổ ra một viên đại bổ đan, đưa cho gã, cất cao giọng nói cho tất thảy quần hùng bên dưới nghe rất rõ ràng:
- Đây là giải độc thần đan, sau khi phục thuốc, nhất định có thể giải được kì độc trên người ngươi!
Tiên Vu Thác nuốt “thần đan”, tinh thần chuyển sang tốt ngay, lập tức như rồng như hổ nhanh nhẹn vươn người đứng dậy. Gã vận chân khí đầy đủ nói lớn :
- Đa tạ vị đại ca đây, phá tan âm mưu của Vạn Lí Minh, ta đại diện chư vị anh hùng gửi lời cảm tạ tới người. Xin mời.
Chợt thấy Nhạc Nhạc như một đạo bạch quang, bắn vọt hướng ra ngoài đám người, vượt qua khoảng cách bảy tám trượng, hạ chân điểm nhẹ xuống một cành cây nhỏ, vọt tiếp về phía trước. Đợi khi mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy được cái bóng của Nhạc Nhạc. Mọi người chỉ còn biết thở dài than rằng “Cao nhân, thần nhân a!”
Bất quá cũng có người sớm nhận ra Vương Nhạc Nhạc, nhưng thấy trường nhiệt náo ồn ào này, cộng thêm bọn họ sớm xem Vạn Lí Minh không thuận nhãn, nên không ai dám nói ra.
Trữ Kì Hữu nhân cơ hội tuyên bố Tiên Vu Thác là người chiến thắng cuối cùng, trúng tuyển cùng Trữ Huyên thành hôn. Trữ Huyên lúc này tinh thần hoảng hốt, giống như vừa đánh mất linh hồn, một lời cũng không nói. Tiên Vu Thác làm gì chẳng rõ nguyên nhân, bất quá gã không nói ra, trong lòng thầm nhủ: “Nhạc Nhạc ca thật là có ý tứ, nói không đoạt là không đoạt. Hắn mà muốn đoạt, khi nào lại tới lượt ta. Sau khi trở về phải cảm tạ hắn thật tốt mới được. Trữ Huyên à, hắc hắc, thành hôn rồi còn lo ngươi ngang ngược không phục tùng ta sao.”
Giữa ngọ, Tiên Vu Thác được Trữ Kì Hữu mời vào trong trang, sau khi thương nghị định ngày, liền vui vẻ chiêu đãi một phen.
- Kha kha kha! Ca ca thật lợi hại, lừa hết cả đám bọn chúng!
Các nàng sau khi nghe chuyện vừa xảy ra, đều bật cười ha hả, Nhạc Nhạc được thể càng đắc ý.
[1] Anh hùng sở kiến lược đồng: anh hùng cùng chung quan điểm
[2] gai của hoa hồng