Chương 83: Ghé Thăm

Một ngày mới đã đến, Trần Hoàng cả đêm tu luyện nhả ra trọc khí, xuống giường rửa mặt ra dùng điểm tâm với sư thúc . Nhớ ngày nào hai năm trước, vào mỗi sáng đều được Hương Hy làm điểm tâm cho dùng, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật .

Sau khi dùng điểm tâm xong, Trần Hoàng tiếp tục rảo bước đến nhà của Hương Hy, vì còn hai ngày nữa Lan di đưa Hồng Nhi tới và Lạc La sư thúc sẽ đưa mọi người về nội viện . Đám Lâm Mộ sáng nay đã hỏi rất nhiều về vụ việc hôm nọ .

Hai vị sư phụ cũng hỏi Lạc La nên ông đành kể lại mọi chuyện và tránh né là mình đã hạ con Phong Độc Hạt, thay vào đó là Thanh Lan đến trợ giúp đánh bại . Đám người cả buổi sáng cứ mãi bàn tán vụ con Phong Độc Hạt cho đến trưa Trần Hoàng mới có thời gian đi đến nhà của Hương Hy .

Đã thật lâu hắn không tản bộ ở những con đường đông đúc người qua lại như thế này, thật ra trong khu luyện tập cũng có gặp người qua lại nhưng không khí hết sức căng thẳng không được thoải mái như ở đây, chỉ cần sơ xảy một tí là có thể bị thương nặng nhẹ tùy mức độ . Cái không khí ở đây thật bình yên .

Trần Hoàng đang thong thả đi dạo đâu hay biết sau lưng hắn có một cặp mắt đang theo dõi từng cử chỉ hành động của mình .

-Tiểu tử này đang đi đâu ?

Hắc Miêu đứng trên cành cây nhìn về phía Trần Hoàng đang di chuyển, chuẩn bị động thân bám theo nhưng chợt khựng người lại, đằng sau lưng gã dường như có một cặp mắt nữa nhìn chằm chằm vào, cặp mắt đó rất lạnh lẽo toát ra sát ý .

Kiểu như hắn dám nhúc nhích thì lập tức làm thịt hắn . Hắc Miêu trơ mắt nhìn Trần Hoàng khuất bóng .

Sau khi Trần Hoàng đi, cảm giác lạnh lẽo từ đằng sau lưng của Hắc Miêu giảm từ từ rồi biến mất, người hắn giờ đã ướt hết, hắn chưa từng trải qua cảm giác gần kề cái chết đến như thế .

Phải chăng tấm lệnh bài của vị đại nhân kia hắn cũng không kịp rút ra thì đã bị diệt sát !!!

Trần Hoàng đi một hồi đã tới nơi ở của Hương Hy, hắn lịch sự gõ cửa . Bên trong có người chạy ra mở cửa .

-A, Hoàng huynh !

Hương Hy nghe tiếng gõ cửa lập tức chạy ra, nàng đã ngóng trông Trần Hoàng suốt .

-Nè nè, làm gì mà chạy lẹ thế ?

Hương Ly đằng sau đi tới giọng trách móc muội muội mình .

-Đâu, muội đi bình thường mà .

Hương Hy hai má hơi đỏ lên vì bị nói trúng tim đen .

Trần Hoàng toan tính đưa tay lên xoa đầu Hương Hy nhưng được nửa đường thì chợt khựng lại, vì hắn cảm thấy nếu hạ cái tay xuống thì lập tức không còn cần thiết dùng cái tay này nữa ....

Đằng xa xa trong căn phòng trước mặt ba người, Diêu Long dáng vẻ gầy guộc đang đưa chén trà lên nhâm nhi, hai mắt ông híp lại nhìn ra bên ngoài .

“Tiểu tử đáng chết này lại muốn táy máy tay chân với nữ nhi của mình trước mặt mình sao ? Đừng có mơ !!!”

-Hương Ly tỷ có mạnh không ?

Trần Hoàng hỏi thăm Hương Ly .

-Mạnh nha, ta lúc nào cũng mạnh, chỉ có muội muội của ta là mạnh yếu thất thường .

Nói rồi nàng lém lỉnh liếc muội muội mình khiến Hương Hy ngẩn ra một hồi rồi hai bên má lại càng đỏ khi hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó .

-À cho đệ hỏi, Diêu Long thúc có ở nhà không ?

Trần Hoàng thấy Hương Hy mặt đỏ đỏ lại càng dễ thương nhưng hắn không quên mục đích khi đến đây .

-Có, cha ta đang ở trong phòng . Nào nào, đệ vô đây .

Nói rồi Hương Ly dẫn đầu đi vô trước, Trần Hoàng cùng Hương Hy theo sau .

-Diêu Long thúc mạnh chứ ạ ?

Vô tới trong phòng, thấy Diêu Long đang nhâm nhi chén trà, Trần Hoàng vội vàng chấp tay chào .

-Nhờ phúc của ngươi, ta luôn mạnh !

Diêu Long nhấp môi xong liền trầm giọng trả lời Trần Hoàng, khiến hắn chột dạ vài chỗ . Hương Ly thì che miệng cười, nhìn muội muội ngốc của mình lại sắp sửa nói thêm vài câu cho Trần Hoàng .

-Cha ...

-Im lặng !

Hương Hy mở miệng tính nói đỡ, nào ngờ Diêu Long quát lên làm nàng nín bặt, căn phòng không khí trở nên căng thẳng, chỉ có Hương Ly vẫn thản nhiên .

-Là tiểu tử bất tài, đã kéo Hy muội vào chốn nguy hiểm, mong Diêu Long thúc trách phạt .

Trần Hoàng lập tức quỳ xuống, hắn biết hôm nay đến đây một là nhận lỗi với Diêu Long, hai là chịu sự trách phạt của ông vì đã vô tình kéo Hương Hy vào chốn nguy hiểm .

-Nếu cha trách phạt huynh ấy thì hãy trách phạt luôn con .

Hương Hy thấy Trần Hoàng quỳ xuống thì lập tức đến bên cạnh quỳ kế bên hắn . Nàng biết nguy hiểm mà Trần Hoàng mang đến là không phải cố ý chỉ là một sự việc bất ngờ không đáng có xảy ra mà thôi .

-Khá lắm khá lắm, cùng nhau quỳ để nhận trách phạt chung à !

Diêu Long bất ngờ khi thấy tiểu tử kia quỳ xuống xin lỗi nhưng cảnh tiếp theo làm ông giận không tả được, con gái ông cũng quỳ xuống xin ông chịu trách phạt cùng hắn .

-Muội mau đứng dậy, chuyện này là do ta làm nên ta sẽ chịu một mình .

Trần Hoàng thấy Hương Hy quỳ như thế liền muốn đỡ nàng đứng dậy .

-Không, là do muội muốn đi theo huynh nên mới bị như thế cái này không phải do huynh .

Hương Hy đẩy hai tay Trần Hoàng ra, vẫn một mực quỳ ở kế bên hắn .

-Đủ rồi đủ rồi, đứng dậy đi !

Diêu Long thấy hai tiểu tử này đẩy qua đẩy lại, không ai chịu để người kia bị thiệt, lòng ông chợt nhói lên một cơn đau, hình ảnh này gợi lại cho ông về người đầu ấp tay gối với mình, đó là mẫu thân của Hương Ly và Hương Hy .

Hai người từng quỳ với nhau chịu khổ để bên gia tộc của mẫu thân Hương Hy chấp thuận sự kết đôi này và họ đã thành công . Một lần nữa ông lại thấy chính mình và phu nhân quá cố qua hình ảnh hai tiểu tử này, lòng ông chợt động .

-Xin Diêu Long thúc trách phạt và nhận lời xin lỗi của con, nếu không con sẽ không đứng lên .

Trần Hoàng nói xong thì cúi đầu xuống .

-Con, con cũng vậy .

Hương Hy nói theo Trần Hoàng và hành động theo hắn khiến Hương Ly đứng đó quan sát lấy tay che miệng cười . Diêu Long lại lần nữa mặt đen lên, là con gái mình nuôi dưỡng bấy lâu nay, hôm nay lại vì một tiểu tử mà lại ngang bướng thế này .

Nhưng ông phải kiềm chế lại, không thể xử lý tên chết bầm đã cướp mất con gái ông ngay trước mắt nàng như thế được .

-Ta sẽ nhận lời xin lỗi của ngươi còn về phần trách phạt . Ngươi có dám chắc chắn là sẽ nhận mọi hình phạt mà ta đưa ra không ?

Diêu Long nhìn chằm chằm vào Trần Hoàng .

-Chắc chắn !

Trần Hoàng ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Diêu Long đáp một cách chắc nịch khiến ông hài lòng .

-Cha, con cũng muốn chịu phạt cùng huynh ấy .

-Không, một mình ta là được rồi, muội không được .

Hương Hy nghe Trần Hoàng sẽ chịu mọi hình phạt do phụ thân mình đưa ra thì lập tức muốn xin chịu phạt ngay .

-Được rồi, cả hai sẽ cùng chịu phạt, giờ đứng lên được chưa ?

Diêu Long ngán ngẩm hai tiểu tử này, ông mau chóng đáp ứng .

Hương Hy không nói gì nhiều liền kéo Trần Hoàng đứng lên . Trần Hoàng cũng ngẩn ra khi nghe Diêu Long nói câu đó một cách nhẹ nhàng, ông cũng muốn phạt Hương Hy giống mình sao ?

-Xong rồi xong rồi, giờ đệ và muội xuống bếp đi chợ làm đồ ăn thôi .

Hương Ly thấy mọi chuyện đã ổn thỏa liền bước lên chỉ dẫn hai cái người gây chuyện đi làm việc .

-Muội đi chợ, huynh đi chặt củi nha ?

Hương Hy mặt tươi vui quay qua Trần Hoàng hỏi ý kiến .

-Hay ta và muội cùng đi chợ nhỉ ?

Trần Hoàng quay về thực tại, trả lời Hương Hy.

-Được đó, chúng ta đi thôi .

Nói rồi Hương Hy kéo tay Trần Hoàng đi ra khỏi phòng, khiến hắn chưa kịp chào Diêu Long và Hương Ly .

-Đáng ghét thật !

Diêu Long uống một hơi xong chén trà để mạnh bạo xuống bàn . Hai tiểu tử này vừa nãy còn bênh nhau hối lỗi các thứ, mới vừa được tha liền thay mặt !

-Cha này, lúc nãy con thấy cha có phần cảm động ?

Hương Ly nhìn thấy biểu hiện của Diêu Long như thế liền tiến tới xoa bóp hai bên vai cho ông .

-Hai tụi nó, làm cha nhớ tới chính mình và mẫu thân của tụi con khi còn trẻ .

Diêu Long thở dài ra, những nếp nhăn trên trán giãn ra, ông như hồi tưởng lại một kỷ niệm rất đẹp .

-Con thấy cha đã ưng cho muội muội, sao ở ngoài còn tỏ vẻ khó chịu ?

-Hương Hy còn quá nhỏ với lại tiểu tử chết bầm kia còn chưa đủ sức bảo vệ mình thì làm sao bảo vệ được Hương Hy của ta ?

-Nhìn nữ nhi mà ta chăm sóc ngày đêm, nay lại vì một tên tiểu tử chết dẫm mà ngang bướng trước mặt ta, con coi có tức không ?

Diêu Long vừa nói vừa nhăn mặt, ông rất là bực tức .

-Cha chỉ là không muốn ai cướp nữ nhi của mình đi mà thôi, không sao không sao, con sẽ ở bên chăm sóc cho cha mà .

Hương Ly nở nụ cười tươi, nói những lời an ủi Diêu Long, khiến ông phần nào cũng đỡ bực tức .

Ở trong căn nhà nhỏ trong Đằng gia .

-Ngươi nói sao ? Có người theo dõi ngươi ?

Người cao to ngạc nhiên khi nghe Hắc Miêu nói lại tình huống ban nãy gặp được Trần Hoàng .

-Đúng thế, chắc chắn là ả ta .

-Làm sao ngươi nắm chắc ?

-Vì không có ai phát hiện ra hành tung của ta ngoài trừ ả .

-Sao ả không giết ngươi ?

-Ta nghĩ là do đợt tấn công lần trước có lệnh bài của đại nhân đỡ hộ nên ả không ra tay .

Hắc Miêu hai mắt híp lại như đang suy nghĩ điều gì . Người cao to kế bên cũng im lặng không nói nữa .

-Ta cần ngươi bẩm báo lại với đại nhân, chúng ta cần thêm nhân lực, chỉ dựa vào Đằng gia e rằng nhiệm vụ này khó mà hoàn thành .

Hắc Miêu nói ra điều mình suy tính, theo như cảm nhận của hắn, hai lão già ở Đằng gia sẽ không giúp được gì nhiều trong kế hoạch sắp tới, liền phải cầu viện trợ từ vị đại nhân kia .

Được rồi, ta sẽ bẩm báo với đại nhân . Nói xong cả hai lặng lẽ biến mất .