-Đệ vẫn không rõ nó là nguyên tố thú nào sao ?
Lâm Mộ tò mò về thân phận của Tiểu Woong, khi tối hôm bữa đã được nghe Trần Hoàng kể sơ qua mọi chuyện .
-Lệ Ngọc muội còn không biết, làm sao mà đệ biết được ?
-Ơi, nó là nguyên tố thú gì cũng được, có quan trọng đâu .
Lệ Ngọc nói xong thì quay qua nựng Tiểu Woong đang bám vô vai mình .
-Quoong quoong quoong .
Tiểu Woong thích thú kêu lên .
Kể từ ngày Tiểu Woong ra đời cũng đã được một tuần . Lục Miêu và Lạc La cũng đã biết chuyện, Lạc La đương nhiên không rành về nguyên tố thú nên đành chịu, ông khuyên bảo Trần Hoàng là coi chừng nó cẩn thận, càng ít người biết càng tốt .
Về phần Lục Miêu nó cũng không biết nốt, nhưng ngay cái lúc lão giả đã nhận biết ra nó và còn kêu “Viêm Hồn Hổ không có diệt tộc” thì chắc chắn lão giả đó cũng là một nguyên tố thú thượng cổ vì chỉ có nguyên tố thú thượng cổ mới biết được chuyện này . Suy ra vật lão đưa cho Trần Hoàng chắc chắn là đồ tốt, kể cả quả trứng .
Từ lúc Trần Hoàng giao Tiểu Woong cho Hương Hy chăm sóc thì hắn mới biết là Tiểu Woong thứ gì cũng có thể hấp thụ được, thịt nguyên tố thú hay những loại thực vật, ngay cả cái ghế gỗ nó cũng có thể gặm được, đúng là đồ ăn tạp ......
Sau một tuần thích ứng với các hoạt động thường ngày của đám Trần Hoàng, Tiểu Woong đã được đi theo cùng Trần Hoàng .
-Muội nói phải . Giờ chúng ta đi bắt một con nguyên tố thú để làm bữa tối cho Tiểu Woong đi .
-Quoong quoong quoong .
Tiểu Woong nghe đến bữa tối liền phấn khích, nó được đám Trần Hoàng rất nuông chiều .
-Huynh cứ chiều nó thế này, hư mất đấy .
Kể từ ngày có Tiểu Woong ba người bọn họ lại có thêm thành viên mới, Lệ Ngọc và Lâm Mộ rất yêu thích và nuông chiều nó, hễ nó thích gì thì liền làm cho . Trần Hoàng thấy như thế sợ chiều tiểu tử hư mất nên hắn là người phải ngược lại, cân nhắc từng cái rồi mới quyết định có làm theo hay không .
Mà để ý từ lúc Tiểu Woong nở ra đến giờ, vẫn không biết nó là giống đực hay cái .
-Sao mà hư được, nó còn nhỏ mà .
Lâm Mộ lên tiếng phản bác, hắn và Lệ Ngọc coi Tiểu Woong như một hài tử của riêng mình .... Sau thú triều thì mối quan hệ của Lệ Ngọc và Lâm Mộ hình như đã được kéo gần hơn rất nhiều, họ thân thiết hơn trước và quan tâm nhau hơn .
-Thiệt tình .
Trần Hoàng cũng ngán ngẩm lắc đầu, hắn không thể ngăn cản hai người này .
Ở ngoài viện tự, trong Đằng Gia không khí vô cùng căng thẳng .
-Ý của ngươi là có kẻ muốn mượn thế lực của Đằng gia ?
Trong một căn phòng lớn, tụ tập nhiều người quan trọng của Đằng gia . Họ đang bàn bạc một vấn đề gì đó . Đằng Thanh với vị trí là gia chủ nhưng vẫn xếp ngồi dưới hai lão giả râu tóc bạc phơ .
-Đúng vậy thưa nhị trưởng lão .
Từ lúc nghe được Hắc Miêu muốn mượn thế lực của Đằng gia làm việc riêng cho hắn, Đằng Thanh đã từ chối thẳng thừng nhưng sau đó Hắc Miêu liền chen thêm một câu “Sẽ cứu được Đằng Liễu và truy ra hung thủ” khiến Đằng Thanh đã suy nghĩ rất nhiều .
Nhi tử của ông đã nằm trên giường khá lâu, khó có cách chữa trị . Ông cũng mời luyện dược sư về thăm khám, vị luyện dược sư đó đã chuẩn đoán là cơ thể không bị sao, chỉ có linh hồn bị tàn phá nặng nề, không thể hồi phục được ý thức, chỉ có cách là bồi bổ linh hồn ngồi đợi vận may xem ý thức của bản chủ có quay lại được hay không .
Đằng Thanh nghe có cách chữa trị cho con mình thì lập tức lấy được tinh thần, truyền xuống cho gia tộc cấp bách đi tìm những thứ bồi bổ được cho linh hồn nhưng kết quả đáp lại hắn chỉ là những dược tài cấp thấp, không đủ dược lực để bồi bổ .
Đã thế Đằng Thanh đổ không ít tiền tài vào đi qua Hỏa quốc để tìm dược liệu bồi bổ linh hồn, nhưng đoàn người chưa đi được bao lâu thì liền gặp cướp bóc, chết hơn phân nửa và số tài sản đó cũng đã bị cướp .
Ngay trong lúc tuyệt vọng thì Hắc Miêu xuất hiện đưa ra những điều kiện và cách thức hợp lý để cứu Đằng Liễu, đồng thời truy tung ra hung thủ, Đằng Thanh rất động lòng nên đã mở ra cuộc trao đổi này giữa những người đứng đầu của Đằng gia . Trên hắn còn có hai vị trưởng lão .
-Tại sao hắn muốn mượn và nếu mượn được thì Đằng gia ta sẽ có lợi những gì ?
Nhị trưởng lão giọng già nua lên tiếng, người ngồi kế bên ông là đại trưởng lão, từ đầu đến cuối, ông không mở mắt ra hay là nói bất kì câu nào .
-Vấn đề này thì ...
-Nếu cái lợi đó không mang tính tổng thể thì Đằng gia không nhận, vả lại không ai rõ là bọn chúng muốn mượn thế lực của chúng ta làm việc gì, lỡ đắc tội phải nơi không thể đắc tội thì ngươi phải xử lý làm sao ?
Nhị trưởng lão nói ra một tràng dài, ông đã biết cái lợi đạt được chỉ có một mình Đằng Thanh, ngoài ra trong Đằng gia sẽ chẳng được lợi gì cả, vả lại không nắm rõ được lai lịch mà người muốn mượn thế lực của gia tộc khiến ông không an tâm .
-Đúng là mấy lão thành tinh .
Hắc Miêu lẩm bẩm nói .
-Ta thấy mọi thứ không thuận tiện cho lắm .
Người cao to đứng kế bên Hắc Miêu lên tiếng .
-Nếu không được thì chúng ta phải ra mặt thương lượng thôi, nhưng trước tiên chúng ta phải có vật gì đó của ngài ấy trấn áp bọn hắn .
-Ồ, ngài ấy cũng đã lường trước việc này, nên có giao cho ta một lệnh bài .
Người cao to nói xong thì tay lấy ra một tấm lệnh bài, trên đó có viết một chữ “Đế” .
-Sao ngươi không nói sớm hơn ?
Không khí trong căn phòng trầm xuống, Đằng Thanh bị nói trúng tim đen nên không thể phản bác, đúng là hắn làm việc này là muốn cứu sống Đằng Liễu và tìm ra hung thủ, hắn đã quên việc một gia chủ phải làm là đặt an toàn và lợi ích của một gia tộc lên hàng đầu, vì quá thương con nên Đằng Thanh cũnng bị tình cảm che mất đi lý trí .
-Xin thứ lỗi, ta là người muốn mượn thế lực của Đằng gia .
Hắc Miêu cùng người cao to bước từ sau lưng Đằng Thanh ra .
-Hửm, sao lại có hai người lạ mặt trong phòng này ? Đằng Thanh ngươi quả thật hồ đồ !!!
Nhị trưởng lão tức giận, hai tên kia cách ăn mặc giống y người của Đằng Gia nên ông ta không hề nhận ra, khí tức thì không bộc phát ra ngoài .
-Ta ... ta
Đằng Thanh lắp bắp không nói được . Nhị trưởng lão liền muốn đứng dậy đem hai người kia tống ra ngoài nhưng đại trưởng lão ngồi bị động từ nãy đến giờ đưa tay lên ngăn cản .
-Sư huynh, ngươi đây là ?
Nhị trưởng lão vẫn chưa hiểu ý của đại trưởng lão .
-Cứ để họ trình bày xem sao .
Đại trưởng lão giọng ồn ồn nói ra .
Đằng Thanh thở ra một hơi, Đại trưởng lão đã nói thế, chắc chắn đã có ý định gì đó .
-Bọn ta muốn mượn thế lực của Đằng gia để bắt lấy một vật, vật này là gì thì xin phép không nói được, về phần lợi ích thì có thể giúp hai vị đây có tiến triển trong tu luyện .
Hắc Miêu nhếch mép cười . Hắn nhìn ra hai lão giả gần đất xa trời này đang mong muốn điều gì . Tới tuổi này rồi chỉ có thể là tiến cấp để kéo dài tuổi thọ, không thì nằm đó đợi đại hạn kéo tới . Cho nên Hắc Miêu hắn đưa ra món hời này thật là độc chiêu .
-Tiểu hữu nói có thể giúp chúng ta tiến thêm một bước nữa trong tu luyện ?
Đại trưởng lão từ từ nói, Nhị trưởng lão thì mày nhíu chặt lại .
-Chỉ cần Đằng gia đáp ứng điều kiện của chúng ta thì việc đó ta xin bảo đảm .
Bỗng một luồng sức mạnh vô hình liền trấn áp tới Hắc Miêu và người cao to, khiến hai bọn họ phải quỳ gối xuống run lẩy bẩy .
-Hai tên Khải Tướng nhãi nhép, dám nói điều xằng bậy với bổn Vương ? Ngươi còn chưa đạt tới cấp độ của chúng ta thì làm sao giúp được chúng ta tiến cấp ? Thật dám đem bổn Vương ra làm trò đùa sao ?
Nhị trưởng lão ở cạnh bên thấy Hắc Miêu khua môi múa mép thì không nhịn được nữa, nghĩ sao hai tên tới cấp bậc của bọn lão còn chưa chạm tới mà dám cam đoan sẽ giúp hai bọn họ đột phá ? Thật là trò cười .
Dưới sự uy áp của Nhị trưởng lão, Đằng Thanh không dám ra mặt ngăn cản, đại trưởng lão cũng muốn xem hai người này lấy cái gì mà dám bảo đảm như thế ?
Hắc Miêu tay cầm lệnh bài có chữ “Đế” đưa lên . Một tia sáng phát ra làm luồng sức mạnh đang trấn áp của Nhị trưởng lão trên người bọn họ biến mất .
-Phụtttt .
Nhị trưởng lão thế mà phun ra một vòi máu, ngã ngồi trên ghế, sắc mặt uể ỏa . Đại trưởng lão mắt híp lại nhìn vô lệnh bài của Hắc Miêu, Đằng Thanh cũng bất ngờ với sự việc .
-Này, chúng ta dám đưa ra điều kiện như thế, chắc chắn có cơ sở, các ngươi có đồng ý hay không ?
Hắc Miêu từ từ đứng dậy, hắn không ngờ cái lệnh bài này ghê gớm đến vậy, chỉ một tia sáng đã làm mất đi sự trấn áp của Nhị trưởng lão và đánh lão nằm ra như thế, sức mạnh của vị đại nhân kia thật không thể đo lường, một Huyền Vương đã bị vậy, còn hắn thì sao ? Một cái hắt hơi cũng đủ tiễn hắn chầu trời rồi ?
-Tiểu hữu chớ nóng vội, là do Nhị đệ của ta cư xử không phải phép, ta thay mặt hắn xin lỗi tiểu hữu .
Đại trưởng lão đứng lên chấp tay tạ lỗi với Hắc Miêu . Đằng Thanh muốn nói gì thêm nhưng không nói ra được, Nhị trưởng lão thì thôi rồi, dù bực tức nhưng sức mạnh của đối phương quá mạnh mẽ .
-Ta chấp nhận lời xin lỗi, còn về điều kiện thì sao ?
-Cho chúng ta một tuần để bàn kĩ được không ?
-Được, một tuần sau ta sẽ quay lại .
Hắc Miêu nói xong thì quay người đi ra, người cao to cũng đi theo hắn .
-Đại ca ...
-Đằng gia ta xem như phải nhập cuộc rồi .
-Đại trưởng lão ?
-Người đứng sau hai tên này quả thật không tầm thường, nếu muốn, hắn chỉ cần đưa ngón tay lên là diệt sạch Đằng gia .
Nhị trưởng lão và Đằng Thanh không nói lời nào .
-Đằng Thanh, ngươi thuật lại mọi chuyện khi gặp hai người này xem ? Nhị đệ ngươi hấp thu viên đan dược này đi .
Đại trưởng lão đưa cho Nhị trưởng lão một viên đan dược rồi ngồi xuống nghe Đằng Thanh kể lại .
-Thì ra là thế, tất cả liên quan đến vật mà hung thủ dùng để đả thương con của ngươi .
-Truyền lệnh của ta xuống mọi thứ hãy sẵn sàng chuẩn bị cho tình huống di dời tộc nhân, chuẩn bị đầy đủ lương thực cũng như dược liệu, ưu tiên cho nữ nhân và hài nhi .
-Đại trưởng lão muốn di dời tộc ?
-Không, ta muốn chuẩn bị cho phần xấu nhất, còn về thế lực sẽ giúp hai tên kia thì ta với Nhị trưởng lão sẽ tham gia . Hai ta đã không còn sống được bao lâu, nếu cơ hội này có được thì chắc chắn phải nắm bắt để đột phá .
Đại trưởng lão giọng ồn ồn nói ra ý của mình, trong mắt lão đã bắt đầu cháy lên một dã tâm ....