Đúng như những gì Trần Hoàng nghĩ, Lộ Dung Khắc sở dĩ dễ dàng dâng lên gốc dược liệu kia là có nguyên nhân . Hắn đã vô tình đụng độ Viêm Hồn của Lục Miêu và khả năng hấp thụ linh hồn của Trần Hoàng cho nên mong chóng đoán được tình hình trong căn phòng .
Đằng sau là một vị sư phụ không rõ tu vi ra sao, trong phòng lại thêm hai cao thủ về linh hồn, quả thật cái chức luyện dược sư của hắn khó mà trấn áp được, theo như quy tắc hành tẩu của hắn thì không nên đem rẳc rối không đáng có về phía mình, cũng nhờ vào nguyên tắc đó mà hắn mới an nhàn từ khi bắt đầu hành tẩu đến giờ, vấn đề còn lại là quản thúc tốt hai tên dược đồng này .
Tại một nơi nào đó trong sâm lâm của Phong Ưng Thành ngoại viện, có hai bóng đen đang đứng trên một tảng đá, cả hai đều thân y màu đen, đội nón có vải che xung quanh, không thể nào thấy được khuôn mặt .
Nhưng qua hình thể thì có thể thấy được một người cao to và một người dáng thon gọn .
-Thế nào, ngươi báo lại với ngài ấy chưa ?
-Rồi .
-Ngài ấy nói gì ?
-Cứ theo dõi và xây dựng một thế lực, lấy Đằng gia làm gốc .
-Chả lẽ ngài ấy không muốn ra tay sao ?
-Có thể là vậy, vì một khi ngài ấy ra tay thì sẽ kinh động đến những cao tầng trong Phong Quốc .
-Được rồi, ngài ấy có nói khi nào bắt đầu không ?
-Không biết, ngài ấy chỉ nói có vậy .
-Con Hổ đó từ khi đi vào vòng xoáy không gian thì không thấy đi ra nữa, thật khó trong việc nắm tung tích .
-Ngươi có chắn chắc đó là Viêm Hồn Hổ ?
-Ý người là sao ? Ngươi đang nghi ngờ ta ?
-Ta chỉ muốn ngươi xác định thật tốt thông tin, vì chúng ta chỉ là những con cờ thí của bọn hắn, ta cũng chỉ muốn giữ cái mạng quèn này .
-Hừ, không sai vào đâu được, với những gì ta nhìn thấy về tiểu tử đó thì không sai, Viêm Hồn Hổ nhất định ở cùng với hắn .
-Trừ khi ngươi chứng minh cho Đằng Thanh thấy được con trai hắn bị tiểu tử kia sát hại thì may ra kế hoạch mới tiến triển được .
-Khốn khiếp thay là linh hồn của tiểu tử họ Đằng kia bị đốt không còn xót lại bao nhiêu, nếu sưu hồn thì sẽ thấy được một ít nhưng hắn sẽ không còn sống nữa, trừ khi ....
Thấy người đối diện mình ngưng nói mà gật gật đầu liên tục . Người cao to tò mò hỏi .
-Ngươi đã nghĩ ra kế hoạch ?
-Ừm, về thôi .
Hai bóng người chợt mờ ảo và biến mất .
Quay trở lại Phong Viện Tự nội viện, Trần Hoàng đang trong thời gian điều dưỡng cơ thể để chuẩn bị cho việc chữa trị .
Y sư Nhân Hà trong lúc điều chế dược liệu gặp phải việc khó khăn, nàng quên mất gốc Ôn Mạch Liễu này là dược liệu cấp ba, phải luyện dược sư dùng hỏa diễm của chính mình mới có thể điều chế được nó, ngọn lửa bình thường thì không được mà nếu có được thì sẽ mất rất nhiều thời gian, nàng cũng không muốn ở lại một chỗ lâu .
Vào lúc này Hương Hy đã đề nghị đưa gốc Ôn Mạch Liễu cho bên nàng điều chế, y sư Nhân Hà nghe vậy thì cũng không nói nhiều liền giao việc này cho Hương Hy .
Sau nửa canh giờ thì gốc Ôn Mạch Liễu đã được điều chế xong và chỉ cần phối hợp với các dược tài khác là có thể bắt đầu chữa trị . Nhân Hà nghỉ dưỡng để chuẩn bị tinh thần cũng như sức lực thật tốt cho việc chữa trị .
**
-Sư phụ, sao họ lại có thể điều chế một gốc dược liệu cấp ba chỉ trong nửa canh giờ ?
Ngân Lượng sau khi biết gốc Ôn Mạch Liễu cần phải có luyện dược sư mới điều chế được thì nàng không khỏi lo lắng, chả lẽ phải đi mời luyện dược sư đến nữa sao ?
Nhưng sau khi sư phụ nàng đưa gốc dược liệu cho tiểu cô nương kia thì nửa canh giờ sau đã được điều chế xong, theo như nàng suy tính thì hẳn bên phía họ có một luyện dược sư của hỏa quốc chăng ? Nên họ cũng không tỏ ra kính sợ Lộ đại sư kia ?
-Có những thứ ngươi không nên biết nhiều .
Nhân Hà nói xong câu đó liền nhắm mắt tịnh dưỡng . Ngân Lượng nghe được câu nói của sư phụ thì ngầm hiểu ra ý vị ......
Sau ba ngày, y sư Nhân Hà bước tiến đến phòng Trần Hoàng . Trong phòng đã có sẵn Lâm Mộ, Hương Hy và Hồng Nhi .
Ngân Lượng cũng đi theo sư phụ của mình, nàng thấy ba người trong đây thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hôm nay trên tay của tiểu cô nương lại có thêm một con Phong Thố .
Cũng là nữ nhi nên nàng cũng rất yêu thích những con vật dễ thương, hai mắt nàng sáng lên, đi lại chỗ Hồng Nhi đang vuốt vuốt Phong Thố .
-Cho ta sờ nó một cái được không ?
Nàng đưa ra lời đề nghị, Hồng Nhi ngừng động tác lại nhìn lên phía nàng rồi lại đưa Phong Thố lên trước mặt mình, nhìn nhìn chằm chằm vào mắt nó như đang muốn trao đổi .
Ngân Lượng thấy thế cũng không khỏi nhíu mày, chỉ là một sủng vật thôi mà, có gì phải làm thế ?
“Nha đầu, ngươi không được đưa ta cho nhân loại kia vuốt !!!”
Lục Miêu sau khi nghe được Ngân Lượng nói thế thì liền truyền âm cho Hồng Nhi .
“Sao thế, huynh trong bộ dáng này nhìn rất dễ thương đó, cho tỷ ấy sờ một tí thôi”
Hồng Nhi ngây thơ đáp lại . Nhưng chưa kịp nghe Lục Miêu trả lời thì nàng đã đưa nó cho Ngân Lượng .
-Tỷ vuốt một cái thôi nha, huynh ấy không thích nhân loại cho lắm .
Nàng ngây thơ nói ra nhiều điều khiến Ngân Lượng càng khó hiểu và bực dọc hơn, nhìn con Phong Thố trước mặt không còn thiện cảm nữa nên nàng cũng không muốn đụng chạm và nhìn Hồng Nhi bằng ánh mắt có vẻ khó chịu .
-Ngân Lượng qua đây phụ ta một tay .
Không biết xử lý tình huống như nào thì sư phụ đã gọi nàng lại, chỉ là một sủng vật thôi mà, sao lại kiêu căng đến vậy .
Hương Hy sau khi nghe Hồng Nhi nói vậy thì cũng thở dài, tiểu muội muội này cũng quá ngây thơ a . Trần Hoàng thì không khỏi nhịn cười, hắn rất vui khi nhìn Lục Miêu bị coi là sủng vật, đáng đời cái bản tính kiêu ngạo đó .
-Tâm trạng của ngươi có vẻ vui ?
Ngân Lượng thấy Trần Hoàng đang nín cười thì không khỏi cau mày hỏi .
-A, sắp được đi lại rồi, nên tiểu đệ vui .
-Ừm cũng đúng, ngươi khỏe lại rồi thì chớ có mà gây chuyện, không phải lúc nào cũng may mắn gặp được người tận tâm như sư phụ ta .
-Ngân Lượng, chú ý quan sát ta từng bước .
Trần Hoàng đang cười cười thì cũng nghiêm túc lại, hắn biết sắp tới giai đoạn quan trọng, bảy thành kinh mạch trong cơ thể đã bị nát chỉ còn lại ba thành, hiện tại vừa chữa thương vừa luyện công không biết liệu có xảy ra gì bất trắc không .
Nhân Hà ra hiệu cho Lâm Mộ đỡ Trần Hoàng ngồi dậy, cởi bỏ y phục của hắn ra chỉ che chỗ cần che, đưa hắn vô chậu gỗ đựng đầy nước thuốc rồi kêu mọi người ra ngoài .
-Chúng ta không thể ở lại quan sát tình hình sao ?
-Không được, vì như thế ta sẽ không tập trung .
Lâm Mộ thấy Nhân Hà muốn tất cả mọi người ra ngoài thì lên tiếng hỏi, hắn sợ có việc gì xảy ra trong đây mà không trở tay kịp .
-Không sao đâu Lâm Mộ huynh, chúng ta ra ngoài thôi .
Hương Hy nghe Nhân Hà nói vậy thì khuyên Lâm Mộ ra ngoài, nàng biết là Lạc La đang quan sát tình hình nơi đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra cả, nàng ghé tai nói nhỏ gì đó với Hồng Nhi rồi kéo nàng ra ngoài, Lâm Mộ cũng đi theo .
Trong phòng chỉ còn ba người . Trần Hoàng thì đỏ hết cả mặt, hắn chưa bao giờ ở trạng thái thiếu nhiều vải trước mặt nữ nhân, mà giờ là cả hai nữ nhân .....
Nhân Hà thì không sao, Ngân Lượng cũng đỏ mặt theo, nàng nhìn lên cơ thể thiếu niêu kia, tuy mới mười ba mười bốn nhưng không quá ốm yếu, có vài phần săn chắc .
-Ngươi chuẩn bị, chúng ta sẽ làm theo những gì đã nói trước .
Trần Hoàng mặt đang đỏ cũng hít một hơi thật sâu lại kìm nén sự ngại ngùng, đây là chữa bệnh cho bản thân .
Kinh mạch tuy nát bảy thành nhưng ba thành còn lại thì tạm thời không sao cả, và ba phần đó chính là cánh tay trái và bộ phận bên dưới bụng của Trần Hoàng .... Cho nên hắn có thể hấp thụ phong khí để đẩy cái ấn kia xuống dưới bàn chân .
Trần Hoàng bắt đầu hấp thụ phong khí và đẩy nó xuống, cái ấn bắt đầu di chuyển từ từ qua những kinh mạch đã nát, Nhân Hà thấy thế cũng bắt đầu truyền Mộc Khí của mình vào cơ thể Trần Hoàng .
Phong Xà Ấn từ trên mí mắt bên phải bắt đầu đi xuống từ từ ở má rồi xuống cổ . Trần Hoàng cứ thế thuận bước đẩy, Nhân Hà ở phía sau bắt đầu lấy dung dịch làm từ Ôn Mạch Liễu hấp thụ và truyện vào cơ thể hắn . Hắn đi trước, nàng theo sau .
Ngân Lượng mặt trợn lên vì thấy một cái ấn có hình phong xà xuất hiện từ trên mí mắt của Trần Hoàng đi xuống tới cổ, nàng che cái miệng nhỏ lại, sợ làm sư phụ phân tâm .
Tên này thế mà dám trong chữa trị luyện chiến kĩ ? Thật là một tên cuồng tu, thảo nào hắn bị thương nặng đến thế .
Lúc đầu nàng nghe sư phụ bảo “ngươi chuẩn bị, chúng ta sẽ làm theo những gì đã nói trước”, nàng nghĩ là nói mình nhưng không, thì ra hắn đã nói với sư phụ của mình trước . Ngân Lượng giờ lại tò mò về Trần Hoàng nhiều hơn một phần .
Sau gần một canh giờ thì việc điều trị dừng lại vì Nhân Hà cần dưỡng sức để tiếp tục, nàng không hiểu sao Mộc khí của mình đi vào cơ thể của Trần Hoàng thì liên tục bị hút đi rất nhiều, cho dù nàng có cố gắng điều tiết nó lại nhưng không, vẫn như cũ bị hút đi rất nhanh .
Tên này đang có âm mưu gì ? Nhưng kinh mạch mà nàng chữa trị là bị nát rồi sao lại mới khôi phục đã hấp thụ nhiều Mộc Khí như vậy .
Trần Hoàng sau khi được Nhân Hà ra hiệu thì ngưng lại, cái ấn Phong Xà đã được hắn sau một canh giờ đẩy xuống ngang bụng .
Lúc đầu đẩy xuống rất nhanh nhưng không ngờ càng lúc càng chậm, khiến hắn cũng không biết làm sao .