Trong một căn phòng ở nội viện, có tiếng người đang bàn cãi qua lại .
-Vị tiểu huynh đệ xem giá này có được chưa ?
Lạc La nở nụ cười hiền hòa thỏa thuận với những người đang đứng trước mặt ông . Trong phòng lúc này có tất cả năm người, trước mặt Lạc La là hai thiếu niên chừng mười chín hai mươi tuổi và một thiếu nữ mười sáu tuổi . Bên Lạc La thì có Lâm Mộ, hắn vừa mới đi ra khỏi phòng Trần Hoàng thì tới gặp Lạc La nên cũng tình cờ tham dự vào phần tranh luận này .
-Ngươi cho rằng một ít ngân lượng có thể đổi lấy vật này sao ?
Người thiếu niên nọ lên tiếng, hắn là người lớn nhất trong ba người ở đây .
-Vị huynh đệ này, hãy lệ độ một chút .
Lâm Mộ đang ngồi nhưng nghe cách đối đáp của tên thanh niên nọ liền đứng lên phản bác, Lạc La dù gì cũng tuổi tiền bối của tất cả bọn họ ở đây, mà tên thiếu niên này lại xưng hô như ngang hàng, thật là phách lối .
-Ngươi có tư cách mở miệng sao ?
Lâm Mộ nghe thế không khỏi nóng người, nhưng thấy Lạc La giơ tay ra hiệu thì hắn ngồi xuống không nói nữa . Lạc La nhíu mày, nếu ba người này không phải là dược đồng của một luyện dược sư thì ông đã một chưởng đập chết tên thiếu niên trước mặt, quả thật khó coi .
-Thế tiểu huynh đệ muốn như thế nào ?
Tên thiếu niên thấy thế liền muốn thể hiện uy quyền .
-Được rồi, vị tiền bối này có thể cho ta đi gặp người bị thương được không ?
Thiếu nữ duy nhất trong phòng nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang tên thiếu niên nọ, nàng tuy là đi chung với hai dược đồng nhưng khí chất khác hẳn, không hống hách hay thô lỗ .
-Cô nương đây là ?
Lạc La ánh mắt chuyển qua thiếu nữ đánh giá .
-Ta đang theo học y sư, nên có thể xem qua tình trạng của bệnh nhân, biết đâu người bị thương không cần đến loại vật liệu này .
Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp, nàng một thân y phục trắng, tóc buộc đuôi ngựa, đang độ tuổi phát dục nên hai tên đi cùng lúc nào cũng dùng ánh mắt nóng bỏng để nhìn nàng .
-Nếu thế, thì theo Lượng cô nương đi .
Tên còn lại lên tiếng . Lạc La cũng không nhìn tên còn lại, mà trực tiếp hướng thiếu nữ dẫn đường, tên đang đứng thấy mình bị cắt ngang thì cũng không tiếp tục nói mà chỉ cười cười rồi đi theo, dường như hướng thiếu nữ ấy là chủ sự của chính mình, Lâm Mộ thấy thế cũng đứng dậy đi theo .
-Lạc La sư phụ, không phải chúng ta đã có một y sư rồi sao ?
Lâm Mộ không khỏi thắc mắc, bên cạnh Trần Hoàng không phải đã có một y sư đoán bệnh và đưa ra phương pháp điều trị rồi sao, người ta còn phái cả đồ đệ của mình đến hái dược liệu nữa, Lạc La sư phụ làm sao để cho đệ tử của một y sư khác vô xem tình hình, điều đó chả phải là làm mất mặt của người bên mình sao ? Không lẽ là do hai tên dược đồng ?
-Chuyện khá là rắc rối, ngươi đừng hỏi ta nữa được không tiểu tử ?
Lạc La kiên nhẫn dừng lại trả lời, chính ông cũng không muốn rắc rối đến thế này, Hồng Nhi là do Hương Hy đưa vào, không phải đệ tử của một y sư nào cả, và thương tích của Trần Hoàng cũng là do Lục Miêu lo liệu, nghĩ đến Lục Miêu thì từ nãy đến giờ ông không thấy nó đâu hết . Thật quái lạ, nó bỏ đi lúc nào không hay .
-Lượng cô nương sao có thể so sánh với y sư khác, cho dù là đang học việc thì sau này cũng sẽ thành một y sư danh chấn ngũ quốc, bệnh nhân của các ngươi được nàng qua khám thì không phải là đón được một điều may mắn sao ?
Tên ban nãy ngông cuồng tiếp tục nói ra những lời tâng bốc .
-Dương Sử huynh nói quá rồi, phiền huynh giữ im lặng một chút có được không ?
Thiếu nữ dường như mất kiên nhẫn với tên thiếu niên này, từ đầu đến cuối toàn nói lời tâng bốc và ngông cuồng, nàng cũng biết ý đồ của hai tên này, sư phụ nàng vì thiếu một ít dược liệu nên trên đường đi tìm tình cờ gặp được một vị luyện dược sư và hai dược đồng cũng đang tranh thủ hái dược liệu, năm người chạm nhau .
Sư phụ của nàng có thói quen đeo khăn che mặt nên đã vô tình gây tò mò cho vị luyện dược sư kia và thế là hắn cứ bám theo, đến việc hái dược liệu nàng cũng bị tên đó kiếm cớ đuổi đi để hắn có cơ hội ở riêng với sư phụ, trong lòng nàng như lửa đốt, rất muốn mau chóng giải quyết xong việc ở đây rồi chạy về, nhưng sư phụ luôn dặn “cứu người là việc quan trọng nhất của một y sư”, cho nên nàng muốn xem tình hình của bệnh nhân như thế nào, có đến mức quá tệ không mà phải sử dụng dược liệu cấp ba để bồi bổ .
Dược liệu cấp ba đó là Ôn Mạch Liễu, nó giúp cho những kinh mạch được ôn dưỡng một cách tốt nhất sau khi đã tham gia một trận chiến hay bị thương tích gì đó nghiêm trọng đến kinh mạch, gân cốt, dùng nó sẽ giúp kinh mạch như được gội rửa lại một cách thần kì .
Dương Sử bị nói thế mặt cũng đỏ lên, tên đồng bạn của hắn thì nhếch mép cười, cả hai tên đều biết là vị luyện dược sư đó muốn tạo điều kiện cho mình chiếm lấy vị học trò của vị y sư kia nên hai bọn họ không muốn vụt mất cơ hội thể hiện mình . Nhưng tên ngông cuồng Dương Sử đã làm quá lố .
Lâm Mộ thấy thế cũng thỏa mãn được phần nào, chỉ dựa hơi vào vị luyện dược sư kia mà hống hách lên giọng này nọ, nếu không có Lạc La thì Lâm Mộ đã muốn đôi co với tên này .
Đi một hồi thì cũng tới được phòng của Trần Hoàng, Dương Sử nóng nảy đi lên trước đá cửa bước vô thì tên đồng bạn của hẳn đã nắm vai kéo hắn ra phía sau, từ từ đi lên gõ cửa một cách lịch sự .
“cộc cộc cộc” .
-Bọn ta đến để thăm khám cho người ở trong, không biết có tiện không ?
Lạc La ngay từ đầu đã nhìn rõ ra hai tên này, chỉ là muốn lấy lòng thiếu nữ kia, một tên thì ngu ngốc, tên còn lại thì có dùng đầu não một chút . Lâm Mộ thấy hành động của Dương Sử thì cũng không nhịn được muốn lên ngăn cản, may thay là tên còn lại đã ra tay.
Trần Hoàng với mởi tỉnh lại chưa nghỉ ngơi nhiều, hắn không muốn ai tới quấy rầy tiểu đệ đệ này nghỉ ngơi, với còn đồ đệ của vị y sư và Hương Hy đang ở trong chăm sóc Trần Hoàng .
-Là ai thế ?
Cửa hé mở ra, Hương Hy thấy trước mặt mình là Lạc La sư thúc, Lâm Mộ và ba người tranh chấp dược liệu lúc thì không khỏi suy nghĩ, họ đến đây làm gì ?
-Vị cô nương này, chúng ta lại gặp mặt rồi .
Tên gõ cửa nở nụ cười thân thiện với Hương Hy .
-Ừm .
Hương Hy chỉ lạnh nhạt gật đầu coi như đáp lễ .
-Ta là Mạch Ba, là dược đồng của một vị luyện dược sư nhị phẩm, còn đây là Lượng cô nương là đệ tử của một y sư và đây là đồng bạn của ta, tên Dương Sử .
Hắn không vì sự lạnh nhạt của Hương Hy mà bỏ qua phần giới thiệu về ba người . Lúc mới gặp hai nàng đang hái thuốc, Mạch Ba đã thấy hai thiếu nữ này so với Lượng cô nương thì phải hơn chứ không kém, một người thì non nớt ngây thơ trên vai có một tiểu Phong Thố, người còn lại thì chỉ cần nhìn vào ánh mắt là thấy sự lạnh lùng và cao ngạo đôi lúc còn một thứ gì đó dụ hoặc rất khó nói, khí chất phải nói là có thể so ngang với vị sư phụ y sư của Lượng cô nương .
Lúc đó do tranh giành nên hắn không tiện tìm hiểu hai người, nên mới nghĩ ra cách đẩy qua trao đổi để có thêm thời gian thu thập thông tin, nhưng vừa theo hai nàng đi trao đổi thì đến ngay nơi này và phải trao đổi qua một vị sư phụ trong Ưng Phong Tự này thì hắn không hề nghĩ tới .
Cái áp lực mà Lạc La mang lại cho hắn thì không có, nhưng Mạch Ba đủ hiểu, là một vị sư phụ trong Ưng Phong Tự này thì không phải dạng vừa, cũng may là hai bọn họ dựa hơi của vị luyện dược sư kia nếu không thì sẽ không còn cơ hội đứng đây mà tìm hiểu thêm về hai vị cô nương trước mặt này .
-Ta là Hương Hy .
Hương Hy nghe Mạch Ba giới thiệu xong thì cũng lịch sự nói ra tên của mình .
-Sư thúc, họ đến đây làm gì thế ?
Vừa trả lời xong tên thì nàng hỏi Lạc La, không để cho tên kia có cơ hội bắt chuyện tiếp .
-Lượng cô nương này là đồ đệ của một y sư, nàng ta muốn xem bệnh cho Trần Hoàng, để xem có cần phải lấy gốc Ôn Mạch Liễu điều trị không .
Hương Hy nghe Lạc La giải thích thì nhìn qua thì nhìn qua Lượng cô nương, nhìn về tổng thể nàng thấy rõ ràng tên Dương Sử nhìn Lượng cô nương kia rất khác thường và tên Mạch Ba này thì không rõ lắm có ý đồ gì, chỉ mỉm cười với nàng, nhưng tổng thể hẳn là hai tên này sẽ nghe theo Lượng cô nương .
Nói cách khác, Lạc La không muốn dây vào luyện dược sư của Hỏa Quốc, rất là rắc rối nếu động đến đám luyện dược, nếu hai tên này không phải dược đồng thì nàng cũng không muốn ra tiếp và chào hỏi . Hiểu được tâm tình của Lạc La, Hương Hy cũng thuận theo mà làm .
-Vậy phiền Lượng tỷ tỷ xem cho Hoàng huynh của ta .
Lượng cô nương nghe vậy cũng gật đầu bước vào trong .
Trong phòng, Trần Hoàng đã được Lâm Mộ đặt lên giường, đang nằm để Hồng Nhi bón đồ ăn . Lượng cô nương khi thấy cảnh này thì không khỏi nhíu mày, bệnh nhân này cũng là bị thương tật nặng lắm đây, cả người hình như đã bi tê liệt, không nhúc nhích được, phải có người bón cho ăn .
Mạch Ba và Dương Sử cũng nhíu mày, bọn hắn không ngờ tới là tình trạng của tên cần Ôn Mạch Liễu lại thê thảm đến vậy, nếu thế thì gốc dược liệu đó sẽ không giữ được, vì Lượng cô nương với nhân đức của một y sư sẽ thấy chết mà không cứu .
Bọn hắn cũng đang cần những dược liệu cấp ba và bốn để cho vị luyện dược sư kia thử nghiệm cấp độ của bản thân, xem có thể tấn chức không . Nhưng tình hình trước mắt thì có vẻ không thuận tiện cho lắm .