-Nói như thế, vậy ở đây chúng ta có thể gặp các Nguyên Tố Giả khác ??
Trần Hoàng hai mắt sáng lên, hắn mong được ra bên ngoài thế giới để ngắm nhìn nó ra sao, hắn muốn thấy những người sử dụng nguyên tố khác mình nữa .
-Đúng như thế, nhưng trước mắt ta cùng Hương Hy và Hồng Nhi sẽ đi hái dược liệu .
-Hả ? Ngươi nói Hồng Nhi ?
Trần Hoàng lại thêm một phen ngạc nhiên, Hồng Nhi muội làm sao mà được vào trong đây, rồi làm sao nàng biết chuyện của hắn ?
-Ngươi cũng biết Hồng Nhi có huyết thống của Lôi Xà, nha đầu đó thường ở trong những sâm lâm rậm rạp nên rất thuận tiện nếu có nàng theo hái thuốc .
-Còn việc nàng được đưa vào đây thì ngươi cũng nên tự hiểu, ta không muốn giải thích nhiều, sau khi đầy đủ dược liệu ta sẽ quay lại .
Nói xong, Lục Miêu như cái bóng vụt qua cửa sổ biến mất, căn phòng trở lại sự yên lặng vốn có của nó . Trần Hoàng thì vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, nào là sư thúc Lạc La có gì đó bất ổn ? hay Cửu Minh có ý đồ gì với mình không ?
Rồi hắn chợt nhớ tới, ban nãy Lục Miêu nói có cách giúp mình tu luyện Phong Xà Bộ đại thành, mà chưa nhắc tới ? Chẳng mấy chốc, một canh giờ đã trôi qua, cửa phòng mở ra . Trần Hoàng cũng tỉnh lại .
Lâm Mộ đi tới chậu gỗ đựng nước, hai tay đưa qua hai bên dưới vai kéo cơ thể Trần Hoàng ngồi dậy, lần đầu tiên mà Trần Hoàng để cho người khác kéo cơ thể mình một cách mà chính hắn cũng không thể phản kháng được, mặc cho họ có làm gì đi nữa .
Nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thấy sự ngu ngốc của mình khi ở trong cái động kia, lỡ như không may, cơ thể hắn ngã xuống khi chưa ra khỏi động thì sao ? cái lão già đó sẽ lập tức chiếm xác của hắn ?
Trần Hoàng không khỏi rùng mình khi đưa ra nhiều cảnh tượng có thể xảy ra với mình, coi như đó là một bài học đầu tiên của hắn .
Từ lúc Trần Hoàng tỉnh lại đã là hơn ba tuần, ngày nào Lâm Mộ cũng giúp hắn ngâm mình và cho ăn, cứ như mẫu thân chăm tiểu tử .
-Lại phiền huynh rồi .
Cứ đến giờ cho hắn ngâm mình, Lâm Mộ lại nghe câu này, khiến hắn đôi lúc cũng bực tức vị đệ đệ này .
-Ngươi mà kêu phiền nữa thì lập tức ta đi gọi Hương Hy vô giúp ngươi .
Lâm Mộ trợn mắt lên, giọng nghiêm túc .
-Ây, ây huynh đừng làm thế, đệ không nói nữa là được chứ gì .
Nghe đến Hương Hy vô giúp hắn ngâm nước thì mặt Trần Hoàng không khỏi nóng lên .
-Tiểu tử có phúc phần mà không biết hưởng .
Lâm Mộ vừa cởi từng lớp vải trên người Trần Hoàng vừa đùa, đến lúc hắn nâng Trần Hoàng lên để vô chậu gỗ thì cửa phòng đột nhiên mở to ra .
-A Trần Hoàng huynh, huynh còn nhớ muội không .
Không khí trong phòng bỗng nhiên tĩnh lặng một cách kì quái và ngượng ngùng khi giọng nói của thiếu nữ cất lên, phải nói là Lâm Mộ hắn đang bế Trần Hoàng và trên cơ thể Trần Hoàng chỉ còn đúng một cái quần cộc để che đi chỗ cần che, cơ thể của hắn thì không có gì gọi là quá ốm yếu, nhưng người xông vào lại là Hồng Nhi ……..
-AAAAAAAAAAAAA, muội xin lỗi !!!
Một tiếng hét to và dài, sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh, hai thiếu niên trong phòng lúc này cũng ý thức được chuyện gì đang diễn ra, Lâm Mộ khóe miệng giật giật không nói nên lời, Trần Hoàng thì thôi luôn, hắn cũng không biết phải bộc lộ cảm xúc ra sao, tiểu nha đầu này vẫn cứ vô tư như trước, không biết nên cười hay trách móc nữa .
Lâm Mộ nhẹ nhàng đặt Trần Hoàng xuống rồi ho nhẹ, liếc Trần Hoàng vài cái rồi ra ngoài . Một lúc sau đó, cửa phòng lại nhẹ nhàng được đẩy ra, Trần Hoàng hai mắt nhắm lại thư giãn từ từ mở ra .
Có hai bóng người đi vào mang theo hương thơm quen thuộc, một người đi trước, người còn lại thì lấp ló sau lưng người kia, khi có người lại gần phòng thì linh hồn của hắn cũng đã cảm nhận được một chút gì đó .
-Huynh khỏe rồi chứ ?
Giọng nói thân thuộc cất lên làm cho cơ thể Trần Hoàng run nhẹ, hắn mở mắt ra thì thấy bóng hình đó, vẫn một thân hồng y, mắt lấp lánh đáng yêu ngày nào dụ hoặc hắn nhưng có vẻ như hơi sưng, hắn đoán được là nàng đã khóc rất nhiều khi biết hắn bị như thế .
-Ta không sao, muội đừng lo .
Vừa dứt lời, Hương Hy chạy tới, ngồi xuống ôm Trần Hoàng, nước mắt nàng lại rơi .
-Đồ ngốc, huynh làm muội lo lắng lắm biết không ? tại sao lại không cho muội chữa thương cho huynh ? hức hức .
Nàng vừa ôm vừa trách hắn, nhưng đâu biết tư thế của hai người bây giờ rất là ngượng ngùng, tay còn lại của hắn cố gắng đưa lên vuốt vuốt mái tóc của nàng, hắn cúi đầu vào mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tận hưởng thương thơm biết bao năm qua mang lại yên bình cho mình .
Mở mắt ra hắn thấy bóng người phía sau Hương Hy đang quay mặt đi, một thân váy ngắn kim y nhạt, nhìn là biết tiểu nha đầu ban nãy xông bừa vào . Trần Hoàng ho nhẹ một cái, ra hiệu cho Hương Hy .
Nàng cũng nhận ra là hai người đang trong tư thế rất là kì quái nên liền buông Trần Hoàng ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt .
-Hồng Nhi muội sao biết chuyện của ta mà đến thăm thế ?
Trần Hoàng lên tiếng phá vỡ sự kì quái ngượng ngùng trong căn phòng .
-À, là muội nói cho muội ấy biết, huynh cũng biết muội ấy có huyết mạch của nguyên tố thú nên sẽ dễ dàng tìm kiếm dược liệu hơn .
Hương Hy đè nén sự ngại ngùng xuống, đáp, thật sự khi thấy Trần Hoàng ngồi đó và nhận thức được, nàng chỉ muốn buông hết tất cả mệt nhọc, lo lắng, để chạy ôm hắn vào lòng nhưng nàng quên rằng hắn không có mặc đồ và còn có Hồng Nhi ở đây .
Hồng Nhi tuy nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng là một thiếu nữ, cũng biết ngượng ngùng trước cảnh hai người thân thiết .
-Muội không sao, hai người cứ tiếp tục đi …..
Hồng Nhi quay lại, mặt nàng đỏ như trái cà chua, hai ngón tay trỏ đang đụng đụng nhau, ấp úng nói như nàng là kì đà cản mũi hai người họ .
-Nha đầu, muội nói lung tung gì thế .
Hương Hy mặt cũng đỏ lên, vội ngăn Hồng Nhi nói tiếp .
-Sư thúc còn không vào đi ?
Trần Hoàng lắc lắc đầu cười, rồi nhìn ra phía ngoài cửa chính, giọng khàn khàn nói . Ngoài trừ Hương Hy và Hồng Nhi, thì hắn còn cảm nhận được linh hồn thân quen là sư thúc Lạc La, hắn không hiểu tại sao sư thúc lại không vào ?
-Bị phát hiện rồi, tiểu tử ngươi vô được cái động đó đúng thật là nhặt được cơ duyên .
Dứt tiếng nói thì bóng hình hơi mập mạp xuất hiện, một thân tăng y vàng sậm đi vào, Lạc La vừa đi vừa chỉ tay vô Trần Hoàng, giọng ông vui vẻ dường như đã giúp cho hắn được một hồi tạo hóa cực kì quan trọng .
-Sư thúc biết con chắc chắn con sẽ đi vô được cái động đó ?
-Đúng rồi, thế làm sao ta cho ngươi chạy lung tung được, tuy có một ít thương thế nhưng không sao không sao, có thể chữa trị được .
Lạc La đi vào phòng, ngồi xuống rót một ly trà vừa nói vừa uống .
-Lục Miêu chưa kể lại cho sư thúc sự việc sao ?
Trần Hoàng mặt hơi trầm xuống, hắn cố gắng điều tiết hơi thở một cách nhẹ nhàng và giữ bình tĩnh .
-Đúng đúng, nó nói để ngươi kể lại, ta đang đợi nghe xem tình hình trong đó ra sao mà khiến ngươi bị thương như thế ?
Đang uống dở ly trà thì Lạc La bỏ xuống, ông muốn nghe chuyện xảy ra trong đó .
Trần Hoàng thở ra một hơi, bắt đầu thuật lại mọi chuyện diễn ra .
Lúc đầu thì mọi người yên lặng nghe nhưng đến đoạn Trần Hoàng rơi vào tử lộ thì ly trà trên tay Lạc La chợt thành cát bụi từ khi nào không biết, Hương Hy cũng tự trách rằng lúc đó vì cứu mình mà Trần Hoàng ra nông nỗi thế, Hồng Nhi tuy chỉ mới gặp nhóm Trần Hoàng được một lần nhưng tình như thủ túc vì sự chân thật đến từ Trần Hoàng và Lục Miêu, nàng có phần tức giận khi nghe lại câu chuyện .
-Khốn khiếp, tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng của ngươi như thế !!!!
Khi nghe xong câu chuyện, Lạc La tức giận đứng lên .
-Sư thúc, người có gì còn giấu con không ?
Trong câu chuyện kể lại, Trần Hoàng cố ý không nói phần về thông tin của mẫu thân, hắn muốn xem phản ứng của Lạc La, nhưng mọi thứ diễn ra gần như những gì hắn dự đoán, là cái động đó đã được sắp đặt sẵn cho riêng bản thân mình .
Lạc La nghe câu hỏi của Trần Hoàng thì hơi dừng lại, ông nhìn qua phía Hồng Nhi, Hương Hy thấy thế liền nói .
-Không sao đâu sư thúc, đều là người nhà hết ạ .
Hồng Nhi lại một lần nữa cảm thấy trong lòng ấm áp đến kì lạ, những người vừa mới gặp nhau mà đã coi nhau như bằng hữu lâu năm thì có được mấy người ?
-Được rồi, ngươi cũng đã đủ lớn .
Lạc La thở dài, ông quay lưng lại phất tay hướng cửa sổ làm nó mở ra, hình bóng ông giờ đây như già thêm vài năm tuổi, ông hướng ra bầu trời kia, nó như đang gợi nhớ cho ông nhiều ký ức xa xôi, vui buồn lẫn lộn .
Trần Hoàng thấy hành động của sư thúc mình thì tim không ngừng tăng nhịp lên, sau bao nhiêu năm thì hôm nay hắn cũng được biết thông tin về xuất thân cũng như gia quyến của mình . Nhưng có một cảm giác làm hắn bất an, hắn sợ những gì mình suy đoán là đúng .
Từ lúc nhận thức được là mình không được cha mẹ nuôi dưỡng, bản thân hắn nghe rất nhiều tin đồn cũng như bàn tán của những tiểu tử cùng trang lứa xung quanh hắn rằng cha mẹ của mình một là không muốn nhìn nhận mình và hai là bọn họ đã không còn trên thế gian này …….
Ps : không biết còn đạo hữu nào theo dõi truyện của ta không nhỉ ? Có thể để lại comment cho ta có động lực viết tiếppppp