“Ta còn đang thắc mắc, vì sao vừa bước đến gần đây liền ngửi thấy mùi hôi thối và tử khí nồng nặc. Hóa ra là từ căn phòng của Tiểu Nghi. Tam muội à, cố nén bi thương, ta xem tình trạng của nó có vẻ không sống được mấy ngày nữa đâu.”
Một giọng nói của nữ nhân vang đến, giọng điệu mang đầy sự châm chọc cùng khinh miệt. Nương theo âm thanh đó, từ ngoài cửa bước vào chính là một quý phụ.
Thân mặc hồng y đỏ tươi, phục sức trên người cực kì chói mắt. Nhìn xem đống trang sức nặng trịch đeo trên đầu bà ta, Hoắc Lê cũng cảm thấy đau cổ thay.
“Bịch!”
Hình ảnh cơ thể đầy vết bỏng, máu chảy thấm đẫm cả vạt áo của tỳ nữ Vân Xảo đập vào mắt mọi người. Tỳ nữ thân cận của Vương Uyển chạy đến đỡ dậy, một luồng ánh sáng bảy màu rơi vào người Vân Xảo. Ngay lập tức, những vết thương kia lấy tốc độ nhìn bằng mắt thường đang dần dần khôi phục.
“Ôi chao, xem ta này, thật là vô ý vô tứ quá đi mất! Không ngờ ở đây còn có mấy đứa nhỏ, Tiểu Lê, con không bị cảnh vừa rồi dọa chứ?”
Nữ nhân kia liền lên tiếng hỏi han nàng, bày ra bộ dáng cực kì ngạc nhiên. Nhưng đáy mắt lại hiện rõ sự đắc ý đến cùng cực của nàng ta.
“Ầy, xem ra lại là một trận khẩu chiến ác liệt đây! Hà Yên này cũng thật là, nội viện của Hoắc gia không thể yên tĩnh chủ yếu cũng là vì bà. Bớt nói một lời cũng không chết, bà ta ham ăn ham nói như thế làm gì chứ?”
Hoắc Lê thầm mắng mười tám đời tổ tông của Hà thị, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc nào.
Nàng chỉ lặng lẽ quan sát nét mặt của hai vị di nương. Nếu như thực sự không ổn thì liền rút lui, dù sao nghe bọn họ cãi nhau cũng nhức cả đầu.
“Hà di nương, người đây là muốn tuyên chiến với chúng ta sao? Đánh chó còn phải nể mặt chủ! Vân Xảo là người của Vương thị, là tỳ nữ hồi môn của nương ta! Không phải là tỳ nữ được mua về của Hoắc gia mà người tùy ý có thể đánh mắng.”
Hoắc Vũ Đồng không nhìn được cảnh mẹ mình bị chịu thiệt nên liền lên tiếng đáp trả.
Hà Yên không nói gì, chỉ là một ánh mắt liền khiến cho Vũ Đồng cảm giác cực kì khó thở. Thân thể giống như bị một ngọn núi đè lên trực tiếp.
“Đủ rồi!”
Vương Uyển nói, giọng nói mang đầy sự khó chịu. Cảm giác không thoải mái trên người của Hoắc Vũ Đồng cũng giảm đáng kể. Bà ta đi đến phía trước, che chắn cho con gái.
Hà Yên cười nhếch mép, tiếp tục châm chọc:
“Quả nhiên mẹ nào con nấy. Mẹ không phải dạng người tốt lành gì, đứa con sinh ra cũng chỉ là tiện nhân, thứ yểu mệnh!”
Dường như câu nói đó đã chọc trúng chỗ đau của Vương Uyển. Hoắc Lê có thể cảm thấy không khí xung quanh trở nên trầm trọng hơn, tựa như sắp bùng nổ trận chiến đẫm máu nào đó.
Những luồng khí bảy màu trong không khí dần dần tụ lại trên người Vương thị, hình thành một lớp màn mỏng. Hà Yên cũng không chịu thua thiệt, một lớp khí đỏ rực như lửa cũng xuất hiện.
Linh lực dao động, khiến cho nội tạng trong cơ thể Hoắc Lê nhốn nháo cả lên.
Ầy, vốn trước kia đã nghe được rằng hai vị di nương như nước với lửa, oan gia ngõ hẹp. Không ngờ lần đầu được gặp đã thấy cảnh này, còn nghiêm trọng hơn những gì nàng nghĩ.
“Thu Hương, ngươi đưa hai đứa nhỏ về phòng khác. Tiểu Lê, nếu không còn việc gì, con có thể đi rồi.”
Vương Uyển bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại bán đứng bản thân nàng ta. Tiện nhân Hà Yên này, lại dám động vào “vảy ngược” của nàng, lần này nếu không lột một lớp da của ả, vậy thì nàng liền không là con cháu Vương gia.
Hoắc Lê hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:
“Hai vị di nương, mâu thuẫn cá nhân của hai người, tiểu bối như ta không dám ý kiến gì nhiều.
Nhưng Tiểu Lê chỉ muốn nhắc nhở hai vị một điều, mọi việc đều đặt Hoắc gia nhân lên đầu. Nếu như bất cứ ai trong số hai vị làm tổn hại đến hậu duệ của Hoắc gia... Hậu quả, các người phải tự rõ.”
Hà Yên cùng Vương Uyển đều bị thu hút bởi lời nói của Hoắc Lê. Nhất là sau khi nói xong, Hoắc Lê còn dùng ngón tay gõ vào ngọc bội khắc chữ Hoắc đang đeo ở hông.
Hành động tuy nhìn qua thật nhẹ nhàng, nhưng lại lần nữa gióng hồi chuông cảnh cáo trong lòng của hai vị di nương, để họ phải kiểm soát tốt hành động của bản thân.
Hoắc Lê cáo từ rồi rời khỏi viện tử, bước chân gấp gáp. Bỏ lại sau lưng bãi chiến trường của hai vị di nương kia. Ôi chao, sắp đến giờ mở ra hội buôn bán ở Vạn Bảo lâu rồi. Nàng sợ nếu đến chậm, đồ mà bản thân muốn sẽ bị người khác lấy mất.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngài chậm đã. Đồ vật mà ngài muốn đã được nô tỳ đánh tiếng với quản lí của Vạn Bảo lâu. Chỉ khi ngài đến mới bắt đầu mở bán vật đó.”
Vệ Ly chạy nhanh để đuổi kịp Hoắc Lê. Nghe đến đây, tốc độ của Hoắc Lê liền giảm đáng kể. Ôi, nếu đã được đãi ngộ cao như thế, cần gì phải gấp gáp đến mức mất cả hình tượng chứ.
Hai chủ tớ bọn họ chỉ mới đi tới cửa chính thì đã gặp mặt quản gia. Hoắc Lê tươi cười chào hỏi cho có lệ, nhưng lại bị quản gia chặn lại.
“Tứ tiểu thư, lão gia dặn dò, nếu không phải chuyện cấp bách thì ngài tuyệt đối không thể rời khỏi Hoắc gia. Hiện tại trong thành, tình hình rối ren, không phù hợp để ngài rời khỏi.”
Quản gia nói, sau đó còn lấy ra cả ngọc bài của phụ thân, bên trong ghi giống như những điều như lão ta nói. Khóe miệng của Hoắc Lê có chút giật giật, gấp gáp cả buổi vậy mà kết quả lại như thế. Thật không cam lòng mà!
Nhưng rất nhanh chóng, Hoắc Lê điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân. Không thể trực tiếp mua cũng không sao, bảo người khác mua giúp bản thân là được. Dù sao Hoắc gia có nhiều người, tiền không thiếu, cũng không sợ bảo vật bị người khác giành mất.
“Vậy liền nhờ quản gia sai người mua cho ta những vật này tại hội buôn bán của Vạn Bảo lâu. Cần phải đảm bảo đầy đủ mọi thứ.”
Hoắc Lê lấy ra một tờ giấy rồi giao cho lão gia, sau đó quay trở lại viện tử của bản thân cùng Vệ Ly. Bắt đầu một ngày nhàm chán của bản thân.