Chương 6: Phạm Đặc Tây

Dịch: LapTran - Edit: Vinatel

“Trị liệu cho hắn một chút.” Karida bổ sung một câu, hai Thánh Đường chiến sĩ cũng ngẩn người, nhưng vẫn là cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của Karida, bàn tay dùng sức cũng nhẹ lại chút.

Một lời xuống địa ngục, một lời lên thiên đường.

Trong phút chốc, lão vương đem những thứ muốn mắng chửi nuốt trở về.

“Hiệu trưởng đại nhân, ta sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài, ngài chính là nữ thần của ta!” Vương Phong cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài, sự việc thay đổi quá nhanh thật sự là rất kích thích.

Cuộc sống như vở kịch, quả nhiên toàn dựa vào kỹ thuật diễn.

Sau khi Vương Phong bị đưa đi, mật thất lại yên tĩnh, Lam Thiên ở một bên nhịn không được nói, “Điện hạ, ngài thật sự tin tưởng hắn?”

Karida nhìn thoáng qua Lam Thiên, không quan tâm ý kiến, “sự việc ở Ma Dược viện không thể để như thế, đối với bên ngoài tuyên bố đây là một sự cố, đưa hắn chuyển đến Phù Văn viện, hắn hiện tại thực sự không thể chết được.”

“Mở rộng chiêu sinh”, dùng cái thuật ngữ này rất sâu sắc, xác thật không thể vì một cái pháo hôi của kẻ thù mà cho người khác mượn cớ từ đó ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.

Giết hay không, hoàn toàn dựa vào tâm tình của nàng.

Ba ngày sau, ở cửa học viện thánh đường Rose, bên cạnh bồn hoa hình tròn, ánh mặt trời, hoa tươi, tươi mới không khí, tất cả đều hòa hợp ấm áp, bên người tràn đầy còn tiếng cười nói vui vẻ nữa.

Vương Phong cảm giác như cách xa một thế hệ, hắn xuyên việt đến một thế giới tương tự như Ngự Cửu Thiên mà hắn đã tạo ra, chủ nhân thân thể cũng tên là Vương Phong, là tử sĩ đến từ Cửu Thần đế quốc, bị bắt khi đang tiến hành kế hoạch, bằng vào sự ứng biến trong tình huống lúc đó cùng khả năng miệng lưỡi của mình, Vương Phong rốt cuộc không có trở thành nỗi sỉ nhục lớn của những kẻ xuyên việt.

Hắn còn sống, đương nhiên chỉ là tạm thời, hắn có thể cảm giác được sự theo dõi, lấy sức chiến đấu cặn bã bây giờ, tùy tiện một người ở nơi này có thể chà đạp hắn một vạn lần.

Ngẫm lại ba ngày trước, trong cái tầng hầm âm u ẩm ướt lộ ra mùi máu kia, lại nhìn cảnh sắc hài hòa tươi đẹp nơi thánh đường Rose này.

Ta khinh cái xã hội cấp thấp đầy tàn ác và dã man này!

Hôm nay là ngày thánh đường Rose có tân sinh nhập học, một đám người trẻ tuổi sáng lạn như ánh mặt trời, tràn đầy sức hút cùng nhựa sống.

Mama nó, đôi chân này có chút đẹp nha, còn sống thật là tốt.

“A Phong, ngươi không có việc gì liền tốt quá, ta nghĩ rằng hiệu trưởng đại nhân đẹp nhất, thiện lương nhất, nàng sẽ không trách cứ ngươi.” Một tên béo đi đến cạnh Vương Phong nụ cười rất hài hoà dễ gần.

Đẹp? Thiện lương? Không trách cứ?

Chỉ thiếu chút nữa đem da của lão tử lột ra toàn bộ, bị gãy mất ba cọng xương sườn, tuy được ma dược cùng khu ma sư trị liệu, hắn phải nghỉ ngơi đến hai ngày mới đi được, nếu không phải hắn giả vờ diễn xuất, thì trong mắt Karida hắn còn không bằng một con chó a.

Mập mạp này ở trong trí nhớ của đời trước tên Phạm Đặc Tây, cân nặng hơn hai trăm ký, có Hổ hồn, là bạn tốt Vương Phong ở thánh đường Rose, cũng nhờ vào kế hoạch mở rộng mới có thể gia nhập Thánh Đường, nếu dựa vào tư chất của hắn thì tám đời nữa cũng không có duyên với nơi đây, đời trước chọn hắn để dùng làm lá chắn, bởi vì tên mập mạp này rất ngốc nghếch.

Học viện thánh đường, được xây dựng sau chiến tranh, trong khắp Blade Alliance, các thành bang thành thị chính, người muốn trở thành “anh hùng” nhất định phải thông qua nơi này.

Vào thánh đường, chưa chắc có thể trở thành anh hùng, nhưng nếu không vào được thánh đường, thì nhất định không thể trở thành anh hùng.

Nơi bọn họ ở chính là trong Cực Quang thành, phía bắc là Cửu Thần đế quốc, phía nam dựa vào Blade Alliance ba thế lực lớn, phía đông là Hải tộc, phía tây là đế quốc Mạn Đà La của Bát bộ chúng, vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, trong chiến tranh năm đó, chủ sở hữu lúc đầu của Cực Quang thành bị diệt tộc, sau cuộc chiến lại bị thế lực khắp nơi tranh giành, cuối cùng trở thành một tòa thành thị tự do, được xưng là thành thị tự do dân chủ nhất Cửu Thiên đại lục.

Phi!

Hai người đang tại thánh đường Rose, người bình dân muốn thay đổi giai cấp chỉ có thể tiến vào đây, mà quý tộc cùng phú hào thì muốn thông qua thánh đường để củng cố quyền thế, tài phú cùng mạng lưới quan hệ của bản thân, phát triển mấy trăm năm đã khiến hệ thống thánh đường thẩm thấu đến từng góc của Blade Alliance.

Thánh đường Rose có lịch sử đã lâu, năm đó cũng có chiến tích huy hoàng. Chỉ là hai mươi năm qua do bị phán quyết mà các thánh đường trong thành chèn ép có chút chật vật. Hiệu trưởng mới quyết định cách tân, tất cả học viện Thánh Đường khác trong Blade Alliance quyết định đi theo con đường đào tạo tinh anh, chỉ nhận đệ tử thiên phú tốt nhất, tốt nghiệp khó mà vào cũng khó. Mà thánh đường Rose đã thực hiện một sự đổi mới, dễ vào nhưng khó tốt nghiệp.

Nói trắng ra chính là “mở rộng chiêu sinh”, thậm chí có thể giúp nhau tiến vào, không ít thành viên bảo thủ của Thánh Đường đều cho rằng đây “khinh nhờn” vinh dự của Thánh Đường, nhưng mà tân hiệu trưởng Karida vẫn như cũ làm theo ý mình.

Nếu không, loại như Vương Phong cùng Phạm Đặc Tây sao có thể gia nhập được.

Nghe nói năm nay vấn đề gia nhập này càng thêm nghiêm trọng. Hiển nhiên Karida cũng là một người ưa thích thiên hạ đại loạn nha, nếu như ở trong tay nàng mà không phát triển được tốt, thì liền sẽ bị huỷ trong tay nàng.

Nữ nhân như vậy không thể trêu vào.

“A Phong, ngươi không có việc gì liền tốt rồi, giữa trưa ta còn muốn đưa cơm cho Lôi Lôi.” Vừa nhắc đến nữ thần của chính mình, Phạm Đặc Tây liền lộ ra bộ dáng si mê.

Vương Phong trợn trắng mắt, “A Tây phát, liếm cẩu là không có lối thoát đâu.”

Lôi Lôi, là nữ sinh được chú ý nhất trong khóa 97 của bọn họ, thuộc viện võ đạo, thân hình chữ S, là Hormone biết đi nha, theo trí nhớ hắn có được, Phạm Đặc Tây chỉ là một cái bánh xe dự phòng của nàng, có lẽ ngay cả bánh xe dự phòng cũng không có đạt đến.

“Liếm cẩu là cái gì, A Phong, ta cảm thấy ngươi gần đây rất kỳ quái, còn có trước kia ngươi toàn kêu ta là A Tây, đột nhiên nhiều một chữ phát, ta vẫn cảm giác lạ lạ?”

Vương Phong vỗ vỗ Phạm Đặc Tây, “Huynh đệ, phát là từ cảm thán ở quê ta, ý là khen ngươi rất có tiền đồ, sẽ có một ngày phát dương quang đại.”

Phạm Đặc Tây nhếch miệng cười, đôi mắt đều bị thịt che hết rồi, thật sự là trong nội tâm hắn vẫn luôn nghĩ mình rất tuấn tú, những người thô thiển thì làm sao mà nhận ra được, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, là mã tầm mã, là huynh đệ của ta.

(Tác giả: Phát hiện không ít huynh đệ thực quan tâm tên vai chính, cho rằng Khô Lâu tại phương diện này không hề tài hoa, Vương Phong, Vương Mãnh, Vương Tranh, Vương Chung, Vương Động…… Nhìn nhìn, này đều gì a,…… Kỳ thật, nhịn thật lâu, ta muốn nói một bí mật, kia vẫn là ta mới vừa học tiểu học năm nhất thời điểm, lúc ấy ta kêu…… “Vương Thiếu Lỗi /wángshǎolěi/”, có phải hay không có điểm soái khí, sau đó đồng học lão sư đều thói quen nói sai thành “xiǎo”, không có biện pháp, ta liền như vậy tùy ý đổi thành “Hiểu /xiǎo/”, nhưng mà thường xuyên lại bị viết thành “Tiểu /xiǎo/”, sau đó ta lại đổi thành “Tiểu”, các ngươi nói, ngây thơ bất lực ta đã trải qua này hết thảy, ta có thể đem vai chính tên khởi thành như vậy, có phải hay không rất tuyệt……)

(Beta: Nguyên gốc Vương Phong gọi Phạm Đặc Tây là “a Tây bát”, vẫn chưa biết có ý đồ sâu xa gì không nhưng xét về cách đọc là chơi chữ, nên dùng “phát”, phát phì, mạn phép chuyển thành “a Tây phát”.)