Dịch: LapTran - Edit: Vinatel
“Cái đuôi này của ngươi trông rất thật, thật sự rất là giống với…” Ngô thiên hạo đánh giá Khả Lạp, ánh mắt có chút nghi hoặc, dần dần, biểu tình ôn nhu như bị đứng đĩa, tay trái đột nhiên kéo mạnh, một cổ kình phong đập vào mặt Khả Lạp, sau đó nàng đã kịp ngửa đầu tránh thoát, nhưng khung xương giả dạng hiến tế Thú nhân trên đầu lại bị quét rơi, khi ngẩng đầu lại, đã không còn mặt nạ để che.
Vương tử ôn nhu Ngô Hạo Thiên như heo bị giết gào lên: “Đậu mthật là ngươi, mả bà, ngươi là con Thú nhân kia hả!”
Tiếng kêu của hắn mang theo mười phần khí lực, mặc dù ở trong vũ hội rất ầm ĩ, nhưng xung quanh không ít người nghe thấy được.
“Trời móa, là Thú nữ Khả Lạp của Võ Đạo viện kìa.”
“Ai mời nàng tới? Đậu đen, lão tử thế nào mà lại ở chung một cái vũ hội với Thú nhân đần độn?”
“Ai mời nàng nha, khẳng định là hoá trang tự mình trà trộn vào tới!”
“Thật mẹ nó không biết xấu hổ, chỉ có điểm B, thế nhưng dám can đảm lẫn vào vũ hội nhân loại.”
“Nghe nói Thú nhân dâm tiện nhất, chắc là muốn thừa dịp tối lửa tắt đèn, tìm ai uống say nhào lên chứ sao.”
“Ha ha, lão Ngô Cương mới vừa rồi đi tán tỉnh Thú nhân, hắn phạm sai lầm a, ngày mai hắn mà nuốt trôi được đồ ăn tính ta thua.”
m thanh ồn ào bốn phía lớn dần, một truyền mười, mười truyền trăm, rất mau liền truyền khắp toàn bộ vũ hội, vô số người hướng bên này nhìn xung quanh.
Trên sân khấu âm nhạc nhanh chóng ngừng lại, Mã Thản vừa mới cùng Lôi Lôi tán tỉnh vui vẻ, tuy rằng không thể thật sự làm cái gì, sảng khoái cũng là tốt, đột nhiên lại bị đánh gãy khiến tâm tình của hắn không thoải mái.
“Ngô Hạo Thiên, ngươi làm cái trò gì?” Mã Thản cau mày.
“Con Thú nữ này hoá trang trà trộn vào vũ hội,” Ngô Hạo Thiên vẻ mặt nổi giận đùng đùng, chỉ vào Khả Lạp bên cạnh: “Lão tử vừa rồi dĩ nhiên còn ngồi ở bên cạnh ả, cũng không biết bọ chét trên người ả ta có bò lên mình không!”
Bốn phía người đều cười vang lên: “Chẳng những có bọ chó, còn có dòi đấy, lão Ngô ngươi chạy nhanh tìm một chỗ tắm rửa đi, không tắm sạch ngày mai không cho ngươi vào Võ Đạo viện.”
“Cười cái rắm! Đây là thời điểm cười sao?” Ngô Hạo Thiên dậm chân quát: “Chỗ nhân loại chúng ta tụ họp lại để thứ đê tiện này xổng vào đây, các ngươi cho rằng bị chà đạp cũng chỉ có lão tử? Các ngươi cũng cùng nó lấy đồ ăn từ cùng một bàn đấy, các ngươi sạch sẽ lắm sao?”
Hắn một bên rống, một bên nổi giận đùng đùng hô: “Đây là hoạt động do ai tổ chức? Để Thú nhân cùng chúng ta khiêu vũ?”
Lôi Lôi bên người Mã Thản lại không đáp ứng.
“Chuyên này là sao nha, kế hoạch này có chuyện gì?” Mã Thản vừa lúc thừa dịp Lạc Lan không có ra mặt, tranh thủ lại vớt chút ngon ngọt.
“Ê!” hắn chỉ vào Khả Lạp: “Ngươi làm thế nào có thể trà trộn vào được?”
Khả Lạp không nói gì, Ô Địch cũng đã xuất hiện ở phía sau nàng, tuy đồng dạng không nói một lời, nhưng trong mắt Ô Địch lộ ra ánh nhìn dường như muốn nuốt người, so với thường ngày hoàn toàn bất đồng.
“Còn một tên nữa! Đựu, là tên Thú nhân nam kia!”
“Đây quá khôi hài, tới hai Thú nhân trà trộn vào mà lại không có ai phát hiện.”
“Chúng ta đi.” Khả Lạp đối với Ô Địch trầm giọng nói.
“Đứng lại!” Mã Thản đôi mắt đều nheo lại tới: “Ngươi điếc à? Ta vừa rồi hỏi ngươi ngươi còn không có trả lời đâu, ngươi rốt cuộc làm thế nào trà trộn vào được!”
Khả Lạp không đáp, muốn xoay người rời đi, nhưng hai bên trái phải đã lập tức bị tường người che kín.
“Thú nữ muốn đi nơi nào?”
“Nhân gia hỏi ngươi đây, ngươi điếc sao?”
Khả Lạp vào ra không được, không khí tức khắc khẩn trương, lại đột nhiên nghe được có cái thanh âm ở sau lưng mọi người vang lên.
“Ta, Vương Phong ta mang vào đó, có vấn đề gì?”
Lời này nói ra một cách đầy kiêu ngạo, bốn phía tức khắc lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người hướng nơi đó xem qua.
Chỉ thấy đám người trong sân nhảy tách ra một lối cho Vương Phong đi ra, trời đậu nha, hình như đây là lần đầu tiên lão Vương được lên sân khấu từ khi tới cái địa phương quỷ quái này, đây mới là phương thức xuất hiện chính xác của nhân vật chính chứ.
Bá khí tuôn trào!
“Người này ai, chưa từng thấy qua a.”
“Không quen biết.”
“Mama mi, khẩu khí này, làm ta sợ nhảy dựng, lão tử còn tưởng rằng là hiệu trưởng Karida tới đây!”
Bốn phía cười vang, Mã Thản cũng cười nói: “Gia hỏa này thoạt nhìn mi thanh mục tú, đâu có giống đầu óc bã đậu? Ngươi dám mang vào, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Lão tử chính là kim chủ của buổi vũ hội này, nói trắng ra là, ngươi, ngươi, ngươi, còn có các ngươi, đều đang ở trên địa bàn của lão tử ăn không uống không, làm sao vậy, không muốn chơi liền cút đi, lão tử mua đơn, thích mời ai liền mời!” Lão Vương làm càn nói.
“Đây là kế hoạch Lôi Lôi, ngươi là là thằng ngốc từ chỗ nào ra, hôm nay không nói rõ ràng, đừng nghĩ có thể đi ra khỏi cửa!” Mã Thản ánh mắt mang theo sát khí.
“Lôi Lôi chỉ có cái kế hoạch mà thôi, hỗ trợ tiền là phó đội trưởng của chiến đội lão Vương Phạm Đặc Tây bỏ ra, cũng chính là chiến đội Lão Vương của ta bỏ ra, làm sao vậy, các ngươi nãy giờ ăn ké uống ké còn không thỏa mãn sao?” Vương Phong trực tiếp nói ra tới, một bên Phạm Đặc Tây có chút sốt ruột, nhưng là bị Ôn Ny kéo lại.
Lôi Lôi sắc mặt trở nên rất khó xem, rất thất vọng nhìn Phạm Đặc Tây, Phạm Đặc Tây cũng là khó chịu a, nhưng Ôn Ny tay rất có lực hắn lại không dám dùng sức.
Lúc này đám người có người nhận ra Vương Phong, tên này Mã Thản có ấn tượng, là tên luyện dược ngu xuẩn làm nổ phòng học của Ma Dược viện, vốn dĩ tưởng có bối cảnh, thì ra là chỉ là thằng đần.
Mã Thản cười cười, “Ngươi chính là tên ngu xuẩn làm nổ viện Ma Dược kia, xem ra lại phát bệnh, đây là hoạt động do Tự trị hội của Thánh Đường chủ sự, cho ngươi bỏ ra chút tiền là vinh quang của ngươi, khi nào đến phiên Thú nhân tới, ngươi lại tính làm cái thứ gì, bảo hai tên Thú nhân quỳ xuống nói xin lỗi, sau đó cút đi, không cần lãng phí thời gian của mọi người!”
Mã Thản giang hai tay, toàn trường một trận hoan hô, hiển nhiên mọi người tương đối vừa lòng đối với cách Mã Thản xử lý, mà những tiếng hoan hô và âm thanh chửi bậy rót vào trong lỗ tai Khả Lạp cùng Ô Địch không thể nghi ngờ đã là khiến họ chết lặng, bọn họ dự đoán được sẽ là như thế này.
Vẫn luôn là như vậy.
Bang…
Mảnh vụn pha lê văng khắp nơi, từ trên trán chảy xuống những dòng rượu màu vàng trong đó còn trộn máu loãng đỏ bừng.
Bốn phía tức khắc an tĩnh.
Mã Thản che đầu lại, không thể tưởng tượng quay đầu nhìn về phía Vương Phong, nhưng lão Vương trên tay đã lại thêm một cái bình rượu.
Là gia hỏa này nhân lúc mình xoay người đập vào đầu của mình?
“Lão tử cho phép ngươi gọi là ba ba!” Lão Vương khí phách hăng hái, khi nói chuyện tay năm tay mười, hai lần chụp ở trên trán Mã Thản.
Mã Thản sợ ngây người, hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến Vương Phong dám động thủ, hơn nữa còn chỉ là tên phế vật bị Ma Dược viện loại bỏ!
Hắn bộc phát tức giận, máu dồn lên trên, một cỗ hồn lực mãnh liệt theo bản năng đã từ trong thân thể hắn trào ra!
Thân là Lôi Vu đại diện của năm ba ở Vu sư viện, có thể bằng vào thực học được Lạc Lan mời chào đến chiến đội làm phó đội trưởng, Mã Thản thực lực tuyệt không phải trưng bày, đối phó loại năm hai cặn bã này, chỉ dùng một ngón tay đều có thể dễ dàng nghiền chết hắn!
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nửa giây, không đợi cỗ hồn lực của Mã Thản chuyển hóa thành lôi pháp, chỗ cổ tay lại bỗng nhiên bị thiêu đốt đau đớn, giống như bị kim nung đỏ đâm vào, vô cùng chuẩn xác khiến cỗ hồn lực của hắn vừa mới xuất ra đột nhiên bị ngưng lại, hơn phân nửa lôi pháp đang vận chuyển liền mất khống chế, phần lớn trực tiếp tiêu tán, bộ phận nhỏ còn lại là tràn ra bên ngoài thân, hoàn toàn vô pháp ngưng tụ.
Theo sát đó thân dưới liền truyền đến đau nhức.
Lão Vương một chân liền chặt đứt mệnh căn của hắn, đánh nhau phải tàn nhẫn, xuống tay phải chuẩn, xem đây, bệ đỡ rìu chiến tam bản, đánh loại này tốt nhất dùng phương pháp áp chế!
Coi vậy chứ lão Vương cũng là có chút sở trường, nha nha nha mama, thế mà chỗ đấy còn có thể “phản sát thương”?
Sớm biết rằng gia hỏa này là Lôi Vu, nhưng không nghĩ tới liền mệnh căn thế mà lại mang điện!
Lão Vương chỉ cảm thấy nửa chân như bị điện giật, nháy mắt liền đã tê rần, thiếu chút nữa té ngã.
“Đu ma, còn dám giật điện ta!” Lão Vương đầu tóc đều dựng thẳng lên, nhún chân một bước nhảy qua, cầm cái ghế gỗ bên cạnh đập lên đầu hắn: “Lão tử hôm nay đánh đến ngươi kêu cha a!”
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
Cái ghế nện được vài cái liền vỡ nát, Mã Thản phát ra tiếng thét chói tai như thái giám, hạ thể, đầu đau nhức làm hắn nổi trận lôi đình, nhưng trên tay lôi pháp trước sau ném không ra, vài lần lấy hồn lực, đều bị lực lượng cổ quái kia đánh gãy, hắn lại không phải võ đạo gia, một cái Lôi Vu không dùng được lôi pháp, so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu.
“Đều mẹ nó thất thần làm gì, lên coi! Lên coi!” Mã Thản đã không rảnh lo thể diện, đối phương vung ghế không cho hắn cơ hội, hắn căn bản đã không thể bò dậy được, lại không dùng được lôi pháp, chỉ có thể ôm đầu như heo bị cắt tiết thét chói tai: “Giết chết bọn chúng cho ta!”
Người bên ngoài lúc này mới phản ứng lại Mã Thản, chủ yếu là vì không thể tưởng tượng được, thân là Lôi Vu đại diện của năm ba Vu sư viện, ai có thể tưởng tượng được rằng hắn sẽ bị một cái ghế đánh ngã?
Đám người bên ngoài lúc này mới cùng nhau gào thét vây quanh, Khả Lạp cùng Ô Địch đã nhanh chóng vọt lên trước, Phạm Đặc Tây gấp đến độ dậm chân tại chỗ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đây dù sao cũng là vũ hội do Lôi Lôi chuẩn bị tỉ mỉ, hắn muốn khuyên can, nhưng lời nói còn không ra khỏi miệng, sau lưng một chân đã đá hắn văng ra ngoài, bị đám người hỗn chiến phía trước đổ ập xuống đập loạn một hồi, pháo cỡ nhỏ cũng là hoàn toàn nổi giận.
Toàn trường một mảnh hỗn loạn, tạo ra một cái vòng lớn, bốn phía vô số tiếng ồn ào ập tới, hiển nhiên, đối với một đám trẻ tuổi hừng hực ý chí thì loại sự tình này không hiến thấy.
“Đánh! Lão tử muốn đánh đến gần chết mới thôi!” Trong hỗn loạn thanh âm lão Vương lớn nhất, rõ ràng là bên ít người, khẩu khí lại lớn giống như là vây quanh mọi người, hắn nắm lấy mặt mũi bầm dập của tên Mã Thản không tụ nổi hồn lực kia, khệnh khạng tận trời quát: “Hôm nay đánh chết ai lão tử đến gánh tội!”
Một cây hồn châm có thể cô đọng lửa đỏ ở trong tay trái Ôn Ny yên lặng biến mất, cái tên Mã gì đó đã không có sức lực phản kháng.
Đánh nhau sao, thế lực ngang nhau mới có vui thú nha.
Ôn Ny tay phải mang theo bình rượu, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, một chân đạp lên trên sô pha khí phách hăng hái: “Lên nào lên nào! Nghe đội trưởng, nện chết hắn! A Tây phát ca ca thật là lợi hại, Ô Địch thật uy mãnh a, đánh bộ hạ, trên chỗ yếu hại ấy!”
…………
Hiện trường một mảnh hỗn độn, bàn ghế, chén rượu bình rượu nát đầy đất, hai bang người một hồi loạn chiến, tuy rằng Mã Thản người nhiều, nhưng loại này đánh loạn không có đội hình gì đáng nói, Thú nhân có lực lượng bẩm sinh chiếm ưu thế rất lớn, mà Phạm Đặc Tây bất đắc dĩ cũng chống trả lại, chống trả lại sẽ không mệt mỏi, thảm nhất chính là lão Vương, lão Vương toàn thân đều bị lôi pháp lọt ra của Mã Thản, nổ đến thân cháy khét lẹt.
Mà phe đối diện thảm nhất chính là Mã Thản cùng Ngô Hạo Thiên, đường đường là năm ba đại diện cho Lôi Vu, bị đá tới nỗi ngay cả một cái vu thuật cũng chưa thả ra được phát nào, bị Vương Phong đập đến toàn thân thương tích, mà Ngô Hạo Thiên hiển nhiên là bị Khả Lạp trọng điểm nhắm tới, miệng đều lệch ra.
Mắt thấy chiến đội lão Vương muốn lập ra kỳ công mới, nhưng cửa sắt bên ngoài bỗng nhiên bị đẩy ra, Lôi Lôi đi cùng với Lạc Lan, vẻ mặt xanh mét, mang theo mười mấy người xuất hiện ở cửa.
Lạc Lan tâm tình thật không tốt, đây là vũ hội dùng danh nghĩa của hắn để tổ chức, ý định là để nâng nhân khí bản thân ở trong đám học viên, về sau miễn là Tự trị hội có tuyển cử, thậm chí là có bỏ phiếu Anh Hùng Đại Tái gì đó, cũng coi như là tranh thủ giúp bản thân tăng lên vài phiếu.
Đồng thời thông qua thường xuyên tổ chức loại hoạt động này, cũng có thể làm cao tầng của Thánh Đường nhìn nhận một chút năng lực tổ chức và kêu gọi của mình, những thứ này đều sẽ trở thành lý lịch trác tuyệt ghi chép trong tương lai của mình.
Thế nào mà lại có Thú nhân trà trộn tiến vào chọc đến trời nộ người oán, thậm chí còn dẫn tới hai đám người ở chỗ này vung tay đánh nhau, đây là chuyện gì? Đây mà là tạo lý lịch cho chính mình, là đang bôi đen chính mình ở trước mặt cao tầng thì có!
“Bắt hết lại cho ta!”
Mười mấy tên đệ tử lâu năm mang phù hiệu Tự trị hội trên tay áo như sói như hổ vọt vào, hai đám người đã sớm đánh đến kiệt sức, bị một đám như tổ ong lao tới, làm sao phản kháng được, tức khắc bị đè lại.
“Giải đi!”
……
(Tác: Các lão bản, không cần lo lắng đại hội luận võ, không tồn tại. Lần này lão Vương muốn tạo ra một mảnh thiên, tranh thủ làm cho Vương gia huynh đệ đệ nhất tao, có thể nằm tuyệt không đi gánh, quán tính bưu từng cái.)