Chương 17: BÓNG NGƯỜI LẬP LỜ TRƯỚC CỬA SỐ

Trường Hà không dám nói có hay là không, chẳng phải tôi cũng đang trong tâm trạng như thế sao?

Mãi hồi lâu, Trường Hà mới ấp a ấp úng, lại như khéo lãng chuyện nói: "Anh Nam Bính, chuyện này, nếu tin thì là có, còn nếu không tin thì là không!", tôi không thể không tán đồng. Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, tôi đã không thể tin là không có được nữa.

Tối đến, Trường Hà không về nhà mà ôm ba cuốn sách dầy cộp đến phòng tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, cậu ta cười vẻ ngại ngùng, lẩm bẩm nói: "Tôi muốn... tôi muốn nghiên cứu cùng anh một chút, xem xem những chuyện không có cách nào giải thích được này...", sách mà Trường Hà mang đến cũ nát, có chỗ có cả chữ viết tay, tôi cười hứng khởi nói : "Không phải cậu đi ăn trộm ở đâu đó đống tài liệu này đấy chứ, đọc những sách này cần phải có thời gian".

Cậu ta không nói, đặt sách lên bàn, ra đóng cửa rồi nói với tôi : "Sách này tôi phải tìm lâu lắm mới thấy đấy." Tôi lướt nhìn qua, chỉ thấy trên bìa có vẽ một đồ hình bát quái rất lớn, không có chữ. Tôi thấy kỳ lạ, thắc mắc hỏi : "Sách cậu tìm có liên quan đến mấy chuyện kinh dị, khác thường hả?".

Trường Hà gãi đầu : "Lúc trước đều là nằm mơ, nên có nhờ người tìm sách này, tự mình tìm hiểu, nói không chừng có thể tìm ra được đầu mối nào đó. Chỉ cần chúng ta biết được nguyên nhân thì mọi thứ sẽ được giải quyết".

Tôi nghĩ rằng Trường Hà không còn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu nữa, biểu hiện của cậu ấy trong công việc rất tốt, không ngờ vẫn bị mấy giấc mơ đó làm phiền. Nhưng sao cậu ấy có thể khiến nó không ảnh hưởng đến công việc được đây. Điểm này tôi cần phải học hỏi cậu ấy mới được.

Tôi cười cười, không từ chối.

Tôi bảo : "Còn đợi gì nữa, mở sách ra đi chứ, hy vọng từ trong đống này chúng ta có thể tìm được nguyên nhân cái chết của Tiểu Vương, tìm xem thứ nhân quả mơ hồ không rõ ràng này là thứ gì".

Tôi và Trường Hà ngồi trên ghế, vùi đầu vào đống sách ở trên bàn.

Nói thực lòng, tôi lại không nghĩ có thể tìm ra được thứ gì khiến chúng tôi yên lòng từ trong đống sách cũ nát này, chỉ là lật từng trang, để khiến Trường Hà an tâm hơn một chút mà thôi. Nội dung trong sách đa phần đều là những ký hiệu rất khó hiểu, có một vài thuật ngữ chuyên môn.

Đọc đến hơn mười giờ, Trường Hà gom sách lại, bụi bám ở trên đó bay lên, cậu ta nhụt chí nói : "Đây là thứ gì không biết, xem chẳng hiểu gì cả, chẳng biết nó đang nói gì nữa. Nam Bính, anh học ngành Văn nhất định anh biết nó đang nói cái gì phải không?"

Tôi lắc đầu : "Tôi bảo học tôi học ngành Văn khi nào? Tôi cũng chả hiểu gì sất !".

Trường Hà thở dài : "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, không phải anh học Văn, là Tiểu Vương mới đúng. Vậy chúng ta phải làm thế nào đây", đột nhiên cậu ta vỗ vỗ đầu : "Chúng ta có thể tìm vị hòa thượng ở thôn Thanh Tuyền rồi nhờ ông ấy giải đáp giúp, không chừng còn có thể hỏi thêm được điều gì đó".

Tôi nhìn Trường Hà, không nói thêm gì, Tiểu Vương, Tiểu Vương rời bỏ chúng tôi, vậy mà đã một tháng rồi. Lúc ấy Tiểu Vương còn nói với tôi về bài kệ Phật mà vị hòa thượng ở thôn Thanh Tuyền có bảo, tôi đùa cậu ấy học Văn còn không hiểu, bây giờ nghĩ lại chuyện lúc đó, dường như đã qua mấy thế kỷ. Tôi không ngăn cản Trường Hà, nhưng tôi cũng không thể hùa theo cậu ấy. Tôi bảo : "Trường Hà, đừng tìm nữa, chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy".

Trường Hà nói : "Được!", tìm lâu như thế mà chẳng thấy thứ gì, tinh thần hăng say cũng đã chảy ra ngoài hết rồi. Trường Hà nhìn tôi, hơi ngập ngừng một chút, nói : "Nếu không, để tôi đến phòng Tiểu Vương ngủ !".

Tôi sững người nhìn Trường Hà, ánh mắt của cậu ấy như đan xen với ánh mắt của tôi, rồi lại từ từ phân tách. Biết cậu ấy đang sợ, tôi vỗ vai cậu ấy, nói : "Chúng ta chịu khó nằm chặt một chút, thời tiết bây giờ cũng không nóng lắm mà, đối phó một đêm không thành vấn đề gì đâu".

Tựa như nghe thấy tiếng thở phào của Trường Hà, tôi nghĩ, bây giờ, chúng tôi đều đã quen nhau thân thiết, vậy mà cậu ấy vẫn còn khách khí thế.

Gió đêm tháng Tám đã bắt đầu lành lạnh, tôi vẫn có thói quen mở cửa sổ, ấy là vì ở trong phòng thường chỉ có mình tôi. Tôi trở người, nhìn rõ những bóng cây lấp loáng dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Tôi cất tiếng gọi : "Trường Hà !".

Không có người đáp.

Gió từ bên ngoài cửa sổ ùa vào, thổi những trang sách trên bàn "phành phạch", một trang giấy bị gió thổi bay lên cao, lượn vòng vòng trên không bung rồi lại sà xuống gầm bàn. Hơi giật mình, tôi chầm chậm bước về phía chiếc bàn, cúi người nhặt lấy trang giấy bị rơi đó.

Dưới gầm bàn trống không, chẳng thấy trang giấy đó đâu, đang lúc cảm thấy kỳ lạ, tôi bỗng kinh hãi phát hiện có một đốm mờ ảo cách tôi khoảng ba thước, cái bóng đó chầm chậm, từ từ cử động, từ từ thành hình.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, trăng tháng Tám, tỏa sáng lạnh lẽo, ảm đạm.

Chẳng thể phân biệt rõ đó là hình gì, chỉ thấy nó càng ngày càng lớn, càng lúc càng rõ. Nó phà ra luồng khí lạnh buốt âm u vào mặt, tôi bỗng nhiên kinh hãi, lẽ nào, lẽ nào lại là bóng hình không đầu đó!

Bóng đó dần đã thành hình dạng, mờ ảo lộ đầu, lộ thân, hiện ra tay, cứ từ từ chầm chậm ngẩng đầu...

Lại một trận gió lùa vào, bóng cây bên ngoài bắt đầu dao động, quần áo của tôi cũng bị gió thổi phần phật, khắp cơ thể nổi da gà, toàn thân toát lạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên từng lỗ chân lông. Rồi dần lan đến đầy trán, quần ào như dán chặt vào người, cơ thể ướt đẫm.

Tôi vẫn duy trì tư thế khom người, chẳng biết tiếp theo nên hành động như thế nào, đầu của nó đã nhô lên, là đầu của một người đàn ông, những sợi tóc thẳng đứng, trợn mắt nhìn tôi, đôi mắt trắng dã như cá chết trôi, nhợt nhạt, không một chút sinh khí, lồi hẳn ra bên ngoài, trông mắt bất động không di chuyển chỉ nhìn tôi chằm chằm, rồi từ từ, chầm chậm, một sợi máu từ sâu trong đáy mắt bỗng ứa ra, men theo khuôn mặt trắng bệch mà chảy xuống, hắn vươn cánh tay ra, từng phân từng tấc tiến thẳng đến trước mặt tôi.

Tôi bắt đầu lùi lại, một bước, lại một bước, mọi thứ dưới chân đã trở nên hư không mờ ảo, tất cả mềm nhũn không sao mượn lực, hóa ra tôi vẫn đứng đó không hề lùi lại, không có cách nào để lùi lại. Tôi không kìm nổi nỗi sợ hãi, mồ hôi tuôn chảy như mưa, cố gắng dồn sức lực xoay người về phía sau.

Nó chầm chậm há miệng, lộ ra những chiếc răng trắng hếu, nó đang cười, đúng vậy, nụ cười tỏa ra luồng âm khí rợn người, nụ cười ẩn chứa sự hung tàn thảm khốc. Bàn tay kia vẫn không mảy may dừng lại, tuy chậm chạp nhưng khoảng cách gần như thế, vốn chẳng mất nhiều thời gian, tôi cứ giương mắt nhìn bàn tay đó tiến về phía mình, không có nổi bất kỳ phản ứng gì. Ngón tay trắng bệch nhợt nhạt, dưới ánh trăng sáng tỏ, đến cách mặt tôi một thước thì dừng lại.

Phảng phất như một cảnh quay được tạm dừng, tôi dùng hết sức bình sinh chỉ mong cựa quậy được, chân lại tựa như chì cứ ghì chặt xuống, lại giống như có chiếc đinh ghim chắc nó lên mặt đất, không sao di chuyển dù chỉ nữa bước, bàn tay đó không vươn về trước nữa, lại xuất hiện cục diện đứng sóng đôi như trước đây.

Trong khoảng mười giây, bàn tay đó co lại thành nắm đấm, sau đó, ngón trỏ từ từ duỗi thẳng ra...

Gió bên ngoài đột nhiên nổi lớn, một luồng gió thổi lay động cửa sổ, cánh cửa đập mạnh vào song sắt, phát ra tiếng "rầm" cục lớn. Ngón tay theo đó cũng biến mất vào hư không.

Lúc ấy mới cảm giác được sức lực như quay trở về, tôi ngồi sụp xuống. Lại phát hiện bản thân mình đã ở trên giường, chiếc giường đơn đã bị mồ hôi túa ra ướt hết cả, tim đập "thình thịch" như trống trận. Trường Hà cũng ngồi dậy, dụi đụi mắt, nhìn tôi vẻ lạ lùng : "Anh Nam Bính, anh sao thế?".

Tôi lắc đầu, nói : "Khát nước thôi!", giương mắt nhìn ra, gió ngoài cửa thổi nhẹ, những trang sách trên bàn được sắp xếp gọn gàng, không thấy sự bừa bộn như trước đó.

Thở một hơi dài, tôi xuống giường đến bên bàn, rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch, nước lạnh buốt tựa như băng tuyết, chảy xuống cổ họng, tràn qua lục phủ ngũ tạng, cảm giác như toàn cơ thể trở nên băng lạnh, như thể trái tim vừa qua cơn hoảng hốt đang đập mãnh liệt như trống trận của tôi mới không phá lồng ngực mà bắn ra ngoài.

Bước đến bên cửa sổ, ánh trăng bên ngoài vẫn tỏa sáng, từng luồng sáng như những dải lụa từ trên trời trải xuống trần gian, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, xuyên qua cây cối, in hằn những bóng hình mờ ảo mờ ảo.

Trường Hà vẫn điềm nhiên không chút vướng bận, vậy thì đây đúng chỉ là một giấc mộng quá chân thực, nhưng tại sao tôi lại bị giấc mộng này quấy nhiễu đây. Là do ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên đêm mơ gặp ác mộng chăng?

Trong các giấc mộng, đều là cảnh tượng một ngón tay duỗi thẳng đến trước mặt tôi, nó là ám chỉ tôi, hay là cảnh cáo tôi đây.

Trường Hà hỏi : "Anh Nam Bính, anh làm sao thế?".

Tôi lắc đầu vẻ uể oải, nhẹ nhàng nói : "Không có gì, tôi không ngủ được, hít thở không khí trong lành chút, cậu ngủ trước đi".

Bị giấc mộng quấy nhiễu, tôi chẳng tài nào ngủ tiếp được nữa.

Sáng ra, tinh thần có chút suy sụp, ngược lại tinh thần của Trường Hà lại cực tốt, cười lộ cả hàm răng trắng bóng, hả hê nói : "Anh Nam Bính, xem anh đêm qua mất ngủ, còn nói mớ nữa, nhất định là đang nghĩ đến cô em nào đó rồi".

Tôi cười cười, dí nắm đấm đến trước mặt cậu ta : "Làm gì có cô em nào!", nếu mà gặp giấc mộng đẹp như thế thì làm gì có chuyện tôi sợ hãi thế này chứ.

Buổi sáng, tinh thần luôn thấp thỏm, hoảng hốt, lại bị những thứ mơ hồ, bị giấc mơ làm rối loạn cuộc sống, thói quen hàng ngày của tôi, gây ảnh hưởng đến tinh thần làm việc, giải thích thế nào đây? Trùng hợp sao?

Chuông điện thoại reo, nghe điện, là giọng nói của Phương Minh : "Nam Bính, cậu suy nghĩ thế nào rồi?".

Tính cách của Phương Minh vẫn như hai năm trước, làm bất cứ việc gì chẳng bao giờ vòng vo tam quốc, đi thẳng vào chủ đề chính.

Tôi bị bất ngờ trước cuộc điện thoại đó : Nếu tôi rời khỏi nơi này, phải chăng từ nay về sau sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu của những chuyện ma quỷ kỳ dị nữa? Nhưng, nếu rời khỏi đây, từ tận đáy lòng tôi có thể thực sự được giải thoát sao.

Trốn chạy cơ hồ không phải là phong cách hành xử của tôi. Vả lại, chưa chắc tôi đã chạy trốn được.

Phương Minh nói : "Ngày kia có một cuộc họp của chính quyền thành phố, nếu cậu đồng ý tớ sẽ đưa ra đề xuất này, nếu được thông qua, thủ tục chuyển công tác của cậu chỉ ngày một ngày hai là xong thôi, tớ muốn làm chuyện này càng sớm càng tốt". Phương Minh không chỉ đi thẳng vào vấn đề chính mà ngay cả kế hoạch cũng đã suy xét đâu ra đấy rồi, nhưng tôi có nên đi không?

Trong đầu tôi lúc này đột nhiên lại hiện ra một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, hư vô không rõ ràng, khuôn mặt đó khiến tôi càng hạ quyết tâm, tôi khéo léo từ chối Phương Minh.

Phương Minh ở bên kia đầu điện thoại chợt ngưng bặt, sau đó cười mắng : "Thằng này đang xảy ra chuyện gì thế? Não vẫn chưa thông suốt hả, dù sao tiền đồ ở ủy ban thành phố so với xã vẫn hơn chứ. Há muốn làm đầu gà mà không muốn làm đuôi phượng sao?".

Tôi cười, chính xác, cơ hội bày ra trước mặt như thế mà lại bị từ chối, dù là ai cũng cảm thấy bất ngờ, ngạc nhiên, Phương Minh không phải là tôi, cậu ta mãi mãi không thể hiểu được tình cảm mà tôi dành cho xã Tú Phong, hai năm nay, tôi đã thực sự hòa mình vào xã, tận mắt chứng kiến kinh tế có những bước phát triển nhảy vọt, người dân trong xã từng ngày từng ngày trở nên no ấm. Nếu rời khỏi nơi đây, có lẽ bản thân tôi sẽ thuận lợi trong việc thăng tiến, nhưng, tôi không thể từ bỏ thân tình mộc mạc giản dị của người dân xã Tú Phong, không thể từ bỏ mảnh đất thuần phác này. Vả lại gần đây luôn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu, tôi muốn tìm ra căn nguyên. Cái chết của Tiểu Vương vẫn còn chưa rõ ràng...

Hoặc là vẫn còn có nguyên nhân sâu xa gì đó, nằm sâu trong trái tim mãi mãi không muốn khơi lại, nhưng cũng trở thành lý do khiến tôi không muốn rời khỏi nơi đây.

Phương Minh nói : "Được rồi, tớ cũng không làm khó cậu nữa, tớ biết tỏng trong đầu cậu đang nghĩ cái quái gì rồi. Chứng tỏ giá trị của bản thân chính là phải để người dân trong xã thoát khỏi nghèo đói. Ngày mai là Trung thu rồi, chiều nay vợ tớ đến. Đợi kỳ nghỉ lễ Quốc khánh chúng ta tại gặp nhau nhé, đến lúc đó sẽ cho cậu thưởng thức món ăn do chính tay vợ tớ nấu !".